- Trang chủ
- Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình
- Chương 45: Tư thế hiện tại...rất không an toàn
Chương 45: Tư thế hiện tại...rất không an toàn
Truyện: Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình
Tác giả: Tô Từ Lí
- Chương 1: Một quẻ 500
- Chương 2: Dung đại sư
- Chương 3: Bà bà nói liên hệ anh có thể tìm được Tạ Trường Thời phải không?
- Chương 4: Nhưng cũng đáng yêu như nhau
- Chương 5: Bởi vì anh đã mạnh mẽ hơn rồi
- Chương 6: Tôi muốn nằm cùng anh, hai chúng ta đắp chung chăn bông tâm sự
- Chương 7: Trương Dụ
- Chương 8: Tiểu cương thi thì không cần biết nhiều như vậy
- Chương 9: Thượng cửu, vô vọng, hành có sảnh, vô du lợi
- Chương 10: Nếu có thể cho em uống thêm hai ngụm máu thì càng tốt
- Chương 11: Ngài hôm nay vất vả cả ngày, số tiền vào sổ là: -402
- Chương 12: Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn đã tìm thấy cô
- Chương 13: Thật muốn lạy Dung Kính một cái
- Chương 14: Tôi không phải người giàu có, tôi chỉ là dựa dẫm vào người giàu có
- Chương 15: Chỉ có thể đánh gãy xương thôi
- Chương 16: Đề nghị đi bệnh viện ngay, khoa mắt chuyển khoa thần kinh
- Chương 17: Vì khách hàng quá ngu
- Chương 18: Một cú đâm, như quyết tuyệt với thế giới này
- Chương 19: Một tiểu quỷ bị người khác sai khiến
- Chương 20: Làm thế nào để hỏi thăm một kẻ ngốc một cách tao nhã
- Chương 21: Chờ anh chết hoặc tôi chết, chúng ta có thể hẹn cùng nhau đến
- Chương 22: Kẹo dẻo bổ huyết cho bà bầu
- Chương 23: Thơm quá... nhớ mùi này quá đi mất, phải hít một ngụm cho hồi sức
- Chương 24: Tuyệt đối không được để phí dù chỉ một giọt!
- Chương 25: Em không vẽ bùa hộ mệnh cho tôi, tôi vẫn sẽ nấu mì bò cho em
- Chương 26: Sao lại bị ghét đến mức này?
- Chương 27: Xấu tới mức này, lúc thờ cúng mà không đau mắt à?
- Chương 28: Cảm giác như cậu có thể đi tìm Tạ thị đòi người ngay bây giờ rồi đó
- Chương 29: Đùa à, đây là tôi đích thân thiết kế theo phong cách cặp đôi đó
- Chương 30: Vậy em có muốn gọi một tiếng "ba" nghe thử không?
- Chương 31: Tôi không đồng ý để anh giết nó đâu nha
- Chương 32: Trông tôi giống đồ ngốc lắm sao?
- Chương 33: Ngay cả chuột già trong đạo quán cũng rất lễ phép
- Chương 34: Biến tôi thành heo?!
- Chương 35: Anh cũng là của em!!
- Chương 36: Anh cũng đang giúp tìm cháu gái của mình à?
- Chương 37: Cháu đã gặp con gái hai người... ở sau lưng Ngô Vĩ
- Chương 38: Chính là hai người hôm trước rủ nhau đi ăn lẩu dê đó hả?
- Chương 39: Một chút địa vị gia đình cũng không có
- Chương 40: Tôi gọi điện cho Tạ Trường Thời
- Chương 41: Đến lúc anh kết hôn, có thể dành riêng cho em một bàn không
- Chương 42: Nhưng quan tài nhất định không thiếu
- Chương 43: Đi tìm Dung Kính, cậu ấy nhất định giúp được
- Chương 44: Thêm một người nữa biết cậu không phải người sống
- Chương 45: Tư thế hiện tại...rất không an toàn
- Chương 46: Anh có phản ứng với người mình thích là chuyện rất bình thường
- Chương 47: Hy vọng điểm cộng này sẽ giúp anh tăng hạng trong danh sách bạntrai
- Chương 48: Lại không ngờ đến khả năng khác
- Chương 49: Phiến Kì Hắc Kim
- Chương 50: Nếu không thì sao quyến rũ được em?
- Chương 51: Anh lấy em ra so với gà đấy à?
- Chương 52: Khuôn mặt giống hệt tiểu quỷ từng đi theo sau Hồ Tụ
- Chương 53: Hôm nay không phải cố tình quyến rũ đâu
- Chương 54: Họ nói hai người ngồi giữa Nhiếp Lục và Nghiêm thiếu là Dung Kính..
- Chương 55: Sớm muộn gì cũng lấy tội danh lừa đảo mà bắt anh
- Chương 56: Cùng. Giường. Chung. Gối
- Chương 57: Đôi khi nói chuyện không giữ lời cũng là một ưu điểm
- Chương 58: Dại dột giống nhau như đúc
- Chương 59: Xem hai ta là tay đấm miễn phí sao?
- Chương 60: Death Note của Dung Kính
- Chương 61: Đối tượng mập mờ / đáng yêu
- Chương 62: Ánh mắt Tạ Trường Thời quả thực rất tốt
- Chương 63: Bởi vì đây không phải con trai của hai vị
- Chương 64: Tổ sư gia chiếu cố ngươi như vậy sao?
- Chương 65: Tình huống của Tiêu Tiêu không tốt lắm
- Chương 66: Tiền bối, ngài không làm nát óc họ ra đấy chứ?
- Chương 67: Hoa Thanh Môn
- Chương 68: Lời 'an ủi' này nghe mà lòng lạnh giá
- Chương 69: Cậu như vậy dường như là phải về chịu tang cho sư thúc Trường Hạc
- Chương 70: Tiền bối yên tâm, vẫn còn thở được
- Chương 71: Nếu không trở về thì phải lo thất tuần cho ngài rồi
- Chương 72: Không sao, tôi còn có Tổ sư gia
- Chương 73: Bạn trai anh có phải tên là Dung Kính không?
- Chương 74: Vậy... A Kính có nguyện ý cho anh một cơ hội không?"
- Chương 75: Đại sư Dung và Tạ tổng trẻ tuổi đầy hứa hẹn, vô cùng xứng đôi
- Chương 76: Eo thon như vậy, không phải hắn thì là ai
- Chương 77: Không muốn đi bộ thì có thể gọi Tạ Trường Thời, tắm rửa thì không
- Chương 78: Hắn ta mà cứ cố tình chảy sang, anh sẽ giúp cậu thiến hắn ta
- Chương 79: Quán Xuân Túy này cũng lạ thật
- Chương 80: Bị Lâm Kỳ dắt mũi xoay vòng vòng, vậy mà còn tận tâm tận lực làm
- Chương 81: Vậy thì, để bày tỏ lời xin lỗi, em tự phạt ba ly rượu để tạ tội
- Chương 82: Lâm tiên sinh, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải là
- Chương 83: Cậu còn có thể chào hỏi tổng giám đốc Tạ sao?
- Chương 84: Phiền thật, chỉ muốn đè Nhiếp Lục vào cái hầm cầu ba năm đó thôi
- Chương 85: Lấy gậy ông đập lưng ông hình như cũng không tồi
- Chương 86: Rác rưởi từ đâu đến thì nên về lại nơi đó
- Chương 87: Tóc ai?
- Chương 88: Lâm Từ Ngôn cũng mang tâm trạng như vậy mà kết giao với Dung Kính
- Chương 89: Lớn tuổi như vậy rồi, trong lòng có thể nào có chút suy nghĩ hay khô
- Chương 90: Ai là người đã tóm vai cậu kéo ra sau?
- Chương 91: Tâm tình sư thúc Phùng Tị hôm nay như thế nào?
- Chương 92: ... nhưng bảo bối đã nghĩ xong sẽ dùng gì để đổi chưa?"
- Chương 93: Sờ đầu thì không cần, sờ chỗ khác thì được
- Chương 94: Bảo bối, anh cảm thấy chúng ta có thể tiến thêm một bước nữa
- Chương 95: Tạ Trường Thời thật sự đã hư hỏng hoàn toàn rồi
- Chương 96: Thật sự là chột dạ quá mức rồi
- Chương 97: Sự bất thường của Đới Cực
- Chương 98: Vẫn là chủ nhân của tiểu cương thi này hào phóng nhất!
- Chương 99: Tốc độ giết người của người có thể nhanh bằng ta sao?
- Chương 100: Trước kia chẳng phải cũng là một con chó độc thân kêu gâu gâu sao?
- Chương 101: Tạ Trường Thời nghĩ, trên đời này, lời tỏ tình đẹp nhất cũng chỉ có
- Chương 102: Một con ma như tiền bối Tư Lưu cũng có đối tượng sao?
- Chương 103: Phát hiện tổ tông Thao Tỉ Quan
- Chương 104: Hắn còn muốn sống để ăn tiệc cưới của Dung Kính và Tạ Trường Thời!
- Chương 105: Tiền bối, bộ dạng này ngàn vạn lần đừng để sư thúc Phùng Tị của tôi
- Chương 106: Tiền bối, ngài muốn Phùng Tị sư thúc trở thành chủ nhân của ngài à?
- Chương 107: Mang tên tiểu cương thi vô lương tâm này đi tìm 'chồng' của nó đi
- Chương 108: [Phiên ngoại 1] Vậy nên, ngươi không chấp nhận ta, thật sự là vì kỹ
- Chương 109: [Phiên ngoại 2] Tạ Trường Thời, anh mau nhìn xem, bình giấm trong bếp có phải đổ
- Chương 110: [Phiên ngoại 3 - Đại kết cục] Tân hôn vui vẻ
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Trình Phác Ngọc cuộn mình trong góc, tay cầm một xiên nướng, vừa ăn vừa nhìn Dung Kính và Quỷ Bạch Y đang... cãi nhau.
Tuy cậu ta thực sự không hiểu mọi chuyện đã phát triển kiểu gì để dẫn đến tình huống trước mắt.
Ban đầu, khi Dung Kính nhận ra con quỷ áo trắng này khó đối phó, cậu đã ra hiệu cho Trình Phác Ngọc rút xa ra một chút, để tránh trường hợp đánh nhau thật thì bị vạ lây … một sơ suất thôi là có thể hóa thành tro bụi.
Trình Phác Ngọc rất nghe lời, lập tức chạy qua phòng bên cạnh, còn tiện tay kéo luôn cả Từ Việt chạy cùng.
Sau khi an bài ổn thỏa cho Từ Việt, Trình Phác Ngọc lại giống như một con thằn lằn, dán sát vào vách tường, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên phòng kia. Nhưng chỉ nghe được ba giây, cậu ta đã phải vội vàng đập trán, bởi vì khác với Trì Bạch, Dung Kính đánh nhau thì không bao giờ quên dán phù giảm âm.
Thế nên... cậu ta căn bản không nghe thấy gì cả.
Vì vậy, Trình Phác Ngọc rất cẩn thận dịch từng chút một tới bên cửa sổ, lén lút nhìn trộm cảnh tượng bên trong.
Ai ngờ đâu hai người kia không chỉ không đánh nữa, mà còn đang ghé vào một chỗ… chỉ trỏ vào điện thoại?!
Trình Phác Ngọc: “……?”
“Ê, tiểu quỷ bên kia!” Một tiếng gọi bất ngờ phá tan lá phù giảm âm, nổ vang ngay bên tai Trình Phác Ngọc khiến cậu giật bắn mình. Cậu ta lập tức bật dậy, trong lúc hoảng loạn đánh đổ cả xiên nướng trong tay. Còn chưa kịp tiếc rẻ, đã thấy một luồng quỷ khí hóa thành ánh sáng, gom mấy que nướng suýt rơi xuống đất lại thành một chùm, bay về phía phát ra giọng nói.
Quỷ Bạch Y cúi đầu nhìn que nướng, thấy Trình Phác Ngọc đang tròn mắt nhìn mình thì vẫy tay: “Ngươi lại đây.”
Trình Phác Ngọc: “……”
Cậu ta liếc nhìn Dung Kính, thấy đối phương không có ý định ngăn cản, liền xấu hổ gãi mũi, bay lại gần Quỷ Bạch Y. Đợi cậu ta đến, Quỷ Bạch Y ném điện thoại trước mặt cậu, giọng không vui: “Ngươi nói xem, trong hai ta ai đẹp hơn?”
Trình Phác Ngọc: “……?”
Vậy nãy giờ hai người các ngươi ghé vào nhau thì thầm, là đang bàn về chuyện này à?!
Cậu ta nhìn ảnh Tạ Trường Thời trong điện thoại, Tạ tổng đứng đó, sau lưng còn có Dung Kính. Lại nhìn Quỷ Bạch Y, tuy không ai đứng phía sau, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khí chất mạnh mẽ, cảm giác chỉ cần vung tay là cậu nát như tương.
Xem ra… hai bên đều không thể đắc tội.
Đồng chí Tiểu Trình liền nhanh chóng vận dụng kỹ năng “nói tiếng người với người, nói tiếng quỷ với quỷ” đã học được sau nhiều năm đi làm, đưa ra đánh giá công bằng, công chính, công khai: “Hai vị đều có nét đẹp riêng.”
Lông mày Quỷ Bạch Y nhướng lên, đuôi mắt nhẹ cong: “Ồ? Nói kỹ chút xem.”
Trình Phác Ngọc không hề chớp mắt: “Tạ tổng nhà chúng tôi còn trẻ mà đã điều hành cả tập đoàn lớn, khí chất bá đạo, phong độ hơn người. Còn ngài, áo trắng phiêu dật, không giống quỷ mà như thần tiên giáng thế.”
Dung Kính: “……”
Cậu ta lập tức rút điện thoại, chia sẻ phát hiện mới với Tạ Trường Thời: “Công tác sử quỷ… diện mạo không ai sánh bằng.”
Thiếu niên liếc nhìn Trình Phác Ngọc với ánh mắt khó tả, nhưng Quỷ Bạch Y thì rất hài lòng, nhìn Trình Phác Ngọc như đang nhìn một khối ngọc thô đầy tiềm năng.
Quỷ Bạch Y chỉ vào Trình Phác Ngọc, nói với Dung Kính: “Ngươi xem, chúng ta làm quỷ đúng là có mắt nhìn hơn bọn cương thi các ngươi.”
Dung Kính chẳng buồn tranh cãi ai đẹp hơn nữa, trong lòng cậu, Tạ Trường Thời chính là đẹp nhất!
Cậu gom kiếm gỗ đào và bùa vào lòng ngực, nghiêm mặt nói với Quỷ Bạch Y: “Ngài lợi hại như vậy sao lại rảnh rỗi đi dọa một người thường? Khiến anh ta mấy ngày liền ngủ không ngon giấc.”
Nhắc tới chuyện này, nét mặt Quỷ Bạch Y vừa mới còn vui vẻ liền biến sắc, hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo hắn nói ta xấu.”
Dung Kính: “……?”
Quỷ Bạch Y cắn một miếng xiên nướng, lầm bầm một câu “Có rượu không”, rồi khoanh chân ngồi luôn dưới đất. Sau đó gọi Dung Kính và Trình Phác Ngọc lại gần: “Lại đây, ngồi xuống nói chuyện.”
Sự tình phải kể từ ba ngày trước…
Ngày đó, cháu trai của Từ Việt dẫn mấy người bạn đại học về nhà trọ của anh ta ăn lẩu. Quan hệ giữa hai người rất thân thiết, chuyện dẫn bạn về ăn lẩu cũng không phải lần đầu. Buổi tối hôm đó, Từ Việt đi làm về, vừa mở cửa liền ngửi thấy một mùi tanh nhẹ, hơi khó chịu.
Vừa nhíu mày vừa lẩm bẩm: “Thối thật.”
Khi đi tới bên cửa sổ định mở cho thoáng khí, Từ Việt tình cờ phát hiện một bức tranh nhỏ nằm trong góc sô pha. Kích cỡ cỡ nửa cái điện thoại, vẽ một thứ hình thù kỳ quái bằng màu nước.
Thấy nó quá kỳ dị, Từ Việt liền tiện tay ném vào thùng rác, còn không quên lẩm bẩm một câu: “Cái quỷ gì vậy, xấu chết được.”
Thế là… đâm trúng tim đen của quỷ nhà người ta.
Quỷ Bạch Y khi ấy còn đang trong phòng chưa rời đi, nghe xong liền quay đầu nhìn chằm chằm Từ Việt, mặt không biểu cảm.
Dung Kính nghe xong toàn bộ, lập tức rút điện thoại, mở trình duyệt, tìm kiếm cụm từ “Cái quỷ gì”, rồi đọc lại bằng giọng vô cảm như trí tuệ nhân tạo: “Cụm từ thịnh hành trên mạng, thường được dùng như lời cảm thán. Trong tình huống thông thường, biểu đạt sự tò mò hoặc hoài nghi đối với một sự việc.”
Sau đó, Dung Kính tung ra đòn trí mạng: "Ngài chết bao lâu rồi? Đến chuyện này còn không biết?"
Quỷ Bạch Y: "Các ngươi làm cương thi sao mà vô lễ thế, không có tí phép tắc nào à?"
Dung Kính lười đôi co, tiếp tục hỏi: "Vậy rốt cuộc tại sao ngàu lại xuất hiện trong nhà Từ Việt?"
Câu hỏi này cũng đúng lúc giải đáp luôn thắc mắc của Trình Phác Ngọc, bởi theo lời Quỷ Bạch Y kể thì y và Từ Việt chẳng có chút quan hệ gì, vậy thì sao tự nhiên lại mò vào nhà người ta?
Quỷ Bạch Y cắn gãy luôn cây xiên tre trong tay, lạnh lùng hừ một tiếng: "Chuyện này phải hỏi thằng cháu của Từ Việt, tụi nó ăn lẩu xong thì chơi Chiêu Linh."
“Chiêu Linh” là một trò chơi tương tự như "Bút Tiên", rất phổ biến trong dân gian.
Trình Phác Ngọc giờ cũng thấy Quỷ Bạch Y tuy tính tình hơi cà khịa, nhưng lại không hề xấu xa mù quáng như Trì Bạch của Bộ môn. Vì thế cũng mở lời bắt chuyện: "Tụi nó triệu hồi được ngài à? Thế thì cũng tài phết đấy chứ?"
"Không phải." Quỷ Bạch Y mặt lạnh tanh "Tụi nó... gọi nhầm đồ ăn của ta đến đó."
Lúc đó, y chưa kịp ăn, chỉ muốn xem thử đứa nào gan to dám cướp đồ ăn của mình, thế là bay theo luồng khí của món ăn đến nhà Từ Việt.
Ai ngờ đến nơi thì thấy chỉ là một đám nhóc đang chơi trò gọi hồn, trông ngu ngốc hết sức.
Dung Kính: “……”
Trình Phác Ngọc: “……”
Quỷ Bạch Y cười khẩy: "Cũng may là ta đến. Nếu không, đám tiểu tử đó sớm chết sạch rồi."
Dung Kính khựng lại.
Khả năng đó… thật sự không phải không có. "Chiêu Linh" thường gọi lên những oan hồn bị nhốt ở nơi tối tăm nào đó, không dễ rời đi. Nếu thực sự có hồn ma bị kéo tới thì khi Từ Việt về nhà, thứ chờ anh ta có thể là… một căn phòng đầy xác chết.
Giờ mọi việc đã sáng tỏ, chuyện của Từ Việt coi như đã giải quyết xong.
Dung Kính nhìn sắc trời dần sáng lên, quay sang hỏi Quỷ Bạch Y: "Giờ đã rõ là hiểu lầm, ngàu đã tính quay về chưa?"
Quỷ Bạch Y liếc cậu một cái, lại hừ lạnh: "Khó khăn lắm mới được ra ngoài, quay về làm gì?"
Không hiểu vì sao, nghe xong câu này, trong lòng Dung Kính bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, ngay sau đó, Quỷ Bạch Y phủi áo, nâng cằm nhìn Dung Kính: "Ngươi nuôi ta đi."
Dung Kính: "……A?"
Quỷ Bạch Y: "A cái gì mà a?"
"Ngài cũng hơi quá rồi đấy," Dung Kính chỉ vào mũi mình, "Hơn nữa, tôi còn đang sống nhờ người khác nuôi đấy."
Quỷ Bạch Y hơi nhướng mày, như đang suy nghĩ gì đó, rồi hỏi: "Là cái người ngươi bảo đẹp hơn ta ấy hả?"
Dung Kính gật đầu.
Quỷ Bạch Y: "Vậy thì ngươi hỏi hắn thử, có chịu nuôi thêm một con quỷ nữa không."
Dung Kính: “……”
Thấy Dung Kính còn lưỡng lự, Quỷ Bạch Y giở giọng uy h**p: "Không thì mỗi đêm ta sẽ chui vào mộng Từ Việt, dọa cậu ta đến chết."
Dung Kính đánh giá…thật là ấu trĩ hết sức.
Nhưng công nhận là uy h**p hiệu quả.
Cậu ngẫm nghĩ, đôi mắt đen tròn đảo một vòng, khẽ nói: "Ngài không được ăn không ở không đấy."
Quỷ Bạch Y gật đầu đồng ý.
Dung Kính lúc này mới nhả ra: "Vậy để tôi về hỏi Tạ Trường Thời một tiếng."
Rồi chống cằm nói: "Trước khi ở lại, có phải ngài nên giới thiệu bản thân trước?"
Quỷ Bạch Y liếc cậu một cái, khẽ hất cằm: "Tư Lưu. Đời trước cũng là đạo sĩ, chỉ tiếc số xui, chết hơi sớm."
…
Hôm sau, chuyện của Từ Việt đã hoàn toàn xong xuôi. Buổi chiều, anh ta đến phòng làm việc của Dung Kính để cảm ơn.
Tối qua, Từ Việt ngủ một mạch tới trời tối mịt mù, ngủ say như chết, lại chẳng mộng mị gì cả. Quỷ Bạch Y kia đúng là biến mất thật.
Từ Việt cảm động đến suýt rơi nước mắt.
Sau khi cảm ơn xong, anh ra ngoài thì thấy Nghiêm Anh Diệu đang nói chuyện rôm rả với một ông cụ, ngạc nhiên bước tới hỏi: "Ơ, sao hôm nay anh cũng ở đây?"
Nghiêm Anh Diệu xoa mặt, khiêm tốn đáp: "Tôi chính thức được thăng chức thành trợ lý của đại sư Dung rồi."
Từ Việt sửng sốt, liên tục khen ngợi, còn giơ cả ngón cái với vẻ đầy cảm phục, khiến Nghiêm Anh Diệu chỉ muốn rắc tiền ngay trên đầu mình vì vui sướng.
Tiễn Từ Việt xong, Nghiêm Anh Diệu quay vào thu dọn rác. Thấy một túi nilon, anh ta định cúi người nhặt lên thì nó tự động bay vào thùng rác.
Nghiêm Anh Diệu: "……?"
Tư Lưu đi ngang qua liếc anh ta một cái, không thèm giải thích gì, đi thẳng vào phòng làm việc, ngồi chễm chệ trước mặt Dung Kính, hỏi: "Ngươi bàn với chủ nhân ngươi đến đâu rồi?"
Dung Kính hiểu y nói tới Tạ Trường Thời, nhớ lại cuộc trò chuyện sáng nay.
Khi nghe chuyện này, Tạ Trường Thời chỉ nhướng mày, sau một lúc xác nhận lại một câu: "Anh ta rất mạnh à, em không đánh lại sao?"
Lúc đó, Dung Kính đang ngồi trên sofa, vừa ăn bánh bao nhân trứng sữa do Tạ Trường Thời làm, vừa nghiêm túc suy nghĩ, rồi đáp: "Chưa từng đánh nghiêm túc, nhưng nhìn ngài ấy có vẻ chết lâu rồi… xác suất thắng của em chắc chỉ khoảng 20%."
Tạ Trường Thời: "Vậy thì nuôi chung luôn đi."
Trước ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên của thiếu niên, nam nhân thong dong nói tiếp: "Một tháng trả năm vạn, coi như vệ sĩ riêng cho em. Bao ăn ở."
Dung Kính: “……”
Thì ra là "nuôi" kiểu này.
Dung Kính cắn một miếng bánh bao hình đầu thỏ, gật đầu lia lịa.
Lúc này, cậu kể lại đầy đủ lời Tạ Trường Thời cho Tư Lưu, vừa nói vừa quan sát biểu cảm của y. Khi nghe đến chữ "vệ sĩ", Tư Lưu chẳng có phản ứng gì lớn, trái lại còn tự hào: "Đánh nhau ấy hả? Ta giỏi nhất luôn!"
Hơn nữa trước đó y đã lén tìm hiểu giá cả sinh hoạt hiện nay. Năm vạn một tháng xem như cao rồi. Tiểu cương thi này chủ nhân nhân phẩm cũng không tồi.
Vì thế, y quyết đoán gật đầu: "Được, quyết định thế đi. Sau này có đánh nhau, cứ gọi ta bất cứ lúc nào."
Dung Kính rất hài lòng khi có một vệ sĩ siêu mạnh, lại đúng lúc đang rảnh khách, bèn ngồi tám chuyện với Tư Lưu, nhắc đến Thao Tỉ Quan để thăm dò xem y có hiểu biết gì không.
Không ngờ vừa nghe đến "Thao Tỉ Quan mới thành lập trăm năm", Tư Lưu lập tức bĩu môi như ăn phải khổ qua: "Lúc ta chết thì cái đạo quán này còn chưa ra đời đâu."
Nói cách khác, y chẳng biết gì cả.
Sau đó, Tư Lưu bỗng chau mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trẻo của Dung Kính, hỏi: "Ngươi vừa mới nói ngươi là người của Huyền Thiên Quan?"
Dung Kính gật đầu.
Tư Lưu tiếp tục: "Vậy ngươi có biết một kẻ tên là Phùng Tị ngốc nghếch không?"
Vừa nghe đến cái tên "Phùng Tị", ánh mắt Dung Kính lập tức sáng rực lên … nhưng khi nghe thêm hai chữ "ngốc nghếch", cậu lập tức nuốt ngược lại sáu chữ “đó là sư thúc tôi” vào bụng. Đôi mắt lặng lẽ đảo tròn mấy vòng, đón lấy ánh nhìn thẳng tắp của Tư Lưu với vẻ mặt vô tội: "Cái gì? Tôi chưa từng nghe qua."
Tư Lưu im lặng nhìn chằm chằm cậu vài giây, cuối cùng hừ lạnh: "Tên lừa đảo."
Dung Kính: “……”
Kể từ khi phòng làm việc của Dung Kính có thêm một trợ lý và một vệ sĩ, cuộc sống cũng không có thay đổi gì lớn.
Mặc dù Tư Lưu đã từng lộ diện trước mặt Nghiêm Anh Diệu, nhưng Nghiêm thiếu gia vẫn rất nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, thậm chí còn hào hứng hỏi: "Tư đại sư, vậy là ngài nhận đồ đệ rồi sao?"
Lúc đó, Dung Kính đang ngồi một bên ăn cơm, trên đầu như hiện lên một dấu hỏi to đùng.
Sau đó liền nghe Tư Lưu lạnh lùng nói: "Loại như ngươi thì không nhận."
Một câu không thương tiếc khiến trái tim của Nghiêm Anh Diệu vỡ vụn thành trăm mảnh, anh ta rút một tờ khăn giấy lau khóe mắt vốn chẳng có giọt nước nào, rồi quay đầu nhìn về phía Dung Kính: "Đại sư, vậy tôi chờ ngày ngài nhận tôi làm đồ đệ." (nức nở)
Dung Kính nhìn anh ta đầy ghét bỏ. Không giấu diếm gì, hiện tại cậu thực sự chưa muốn nhận đồ đệ.
Thứ sáu, đúng 5 giờ chiều, Dung Kính khóa cửa, treo lên biển [Tạm thời đóng cửa], rồi quay sang nói với một người một quỷ: "Nghỉ hai ngày. Thứ hai lại đi làm."
Nghiêm Anh Diệu ngoan ngoãn lên ca đủ vòng, sớm đã nhịn không nổi. Vừa nghe được nghỉ hai ngày, lập tức lôi điện thoại ra, bấm gọi một dãy số quen thuộc, chưa đến mấy giây đã hào hứng hét vào điện thoại: "Kêu cả đám, đêm nay 'Xuân Say' gặp nhau!"
Dung Kính từng nghe Tống Thanh kể, "Xuân Say" là quán bar nổi tiếng nhất ở Nhạn Thành, và Nghiêm Anh Diệu là khách ruột ở đó.
Sau khi thông báo xong, Nghiêm thiếu liền vội vã phất tay chào hai đại sư: "Hẹn gặp lại hai vị!"
Nói xong quay đầu trèo lên chiếc Koenigsegg CCXR, tiếng động cơ gầm vang, xe thể thao như vệt sáng đen lao vút đi, biến mất ở đầu đường.
Dung Kính thu ánh mắt về, quay sang nói với Tư Lưu: "Tiền bối nếu thấy buồn chán, có thể đi tìm Tiểu Trình. Cuối tuần cùng cậu ấy ra phố Thiên Địa Thông ăn uống cũng không tệ."
Sắp xếp của Dung Kính thực sự quá hợp lý, khiến Tư Lưu gật gù hài lòng. Nhưng y vẫn tò mò hỏi thêm: "Thế còn ngươi làm gì?"
Thiếu niên nở nụ cười tươi rói, vui vẻ đến mức không giấu nổi: "Tôi định đi biển nghỉ ngơi!"
Tư Lưu: "Vậy ta cũng đi."
Dung Kính như diễn viên kịch đổi sắc mặt, lập tức thu nụ cười, lùi hẳn một bước: "Tôi đi với Tạ Trường Thời."
Không chào đón người thứ ba.
Quỷ cũng không được.
Nghe thấy cái tên Tạ Trường Thời, Tư Lưu nheo mắt lại, đánh giá Dung Kính từ trên xuống dưới suốt nửa phút, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ xoay người một cái biến mất tại chỗ.
Tiễn xong cả hai, Dung Kính rảo bước ra giao lộ phố Trường Hoa, chui vào chiếc Rolls-Royce Cullinan đang đợi sẵn, mở miệng nói: "Xuất phát!"
Hôm nay Tạ Trường Thời ăn mặc khá tùy ý: áo sơ mi kéo tay lên đến khuỷu, để lộ cánh tay thon dài trắng trẻo, cùng sợi dây đỏ nhỏ buộc nơi cổ tay.
Anh nhẹ nhàng đè vai thiếu niên đang quá mức hưng phấn xuống, quay sang tài xế dặn: "Đến nhà hàng ăn tối trước."
"Vâng."
Ăn tối xong, xe chạy thẳng lên cao tốc hướng về An Thành.
Từ Nhạn Thành tới An Thành mất khoảng ba giờ lái xe, không quá dài, nhưng vừa lên xe là Dung Kính đã bắt đầu thấy nhàm chán.
Hơn nữa tối qua cậu còn đi trừ tà cả đêm, sáng lại làm việc cả ngày, bây giờ yên tĩnh ngồi trong xe, đầu óc liền trở nên mơ hồ, đôi mắt cũng không mở nổi nữa.
Tạ Trường Thời liếc thấy thiếu niên liên tục ngáp, quay đầu lại dịu giọng nói: "Ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em."
"Ừm."
Lầm bầm một tiếng, Dung Kính không khách sáo, dựa đầu vào vai Tạ Trường Thời, rất nhanh đã nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn.
Chẳng bao lâu, thân thể mềm mại của cậu ngả hẳn vào lòng Tạ Trường Thời. Người đàn ông khẽ rũ mắt, vươn tay ôm lấy cậu một cách dễ dàng. Mùi hương quen thuộc làm Dung Kính ngủ càng sâu.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, Dung Kính đã không còn trên xe.
Cậu lơ ngơ cúi đầu nhìn dưới thân là một chiếc giường lớn. Đảo mắt nhìn quanh, rõ ràng là một căn phòng.
Cậu để chân trần bước đến bên cửa sổ khép hờ, mở hẳn ra. Gió biển mang theo hơi ẩm lùa vào, vén nhẹ hai bên rèm mỏng, để Dung Kính có thể nhìn rõ cảnh vật ngoài kia.
Từ nơi này nhìn ra, đầu tiên là một bãi cát mịn màng, sau đó là ánh đèn mờ nhạt, hòa lẫn với ánh trăng, tạo nên mặt biển như pha lê lấp lánh, đẹp đến ngây người.
Dung Kính nhìn đến ngẩn ngơ, bất chợt nhớ lại chuyện mười hai năm trước.
Ngày ấy là thứ sáu, cậu bật TV lên, thấy chương trình thực tế quay ở bờ biển. Lúc ấy các khách mời đang bàn xem sáng hôm sau sẽ đi nhặt cua, bắt ốc. Cậu ngửi thấy mùi hải sản trong TV mà thèm thuồng, liền chạy ra đón Tạ Trường Thời vừa đi học về, nói ngay: "Tạ Trường Thời! Đợi anh thi đại học xong, chúng ta cùng đi biển nhặt cua nhé!"
Tạ Trường Thời đã quen với những ý tưởng bột phát của cậu, liếc sang màn hình TV rồi nghiêm túc gật đầu: "Được."
Nhưng cuối cùng… chưa kịp chờ Tạ Trường Thời thi xong, Dung Kính đã vào quan tài ngủ mất rồi.
“Dậy rồi à?” Giọng nam quen thuộc kéo Dung Kính ra khỏi hồi ức. Cậu quay đầu lại, thấy Tạ Trường Thời đang đẩy cửa bước vào, đôi mắt sáng rỡ lên, cậu chỉ ra ngoài cửa sổ, nói với anh:
“Chỗ kia có con cua kìa!”
Tạ Trường Thời nhìn theo hướng cậu chỉ, nhưng chẳng thấy gì.
Dù sao thì cua cũng không phải thỏ, lại bé tí, Tạ Trường Thời không nhìn thấy cũng là bình thường.
Thế là anh gợi ý: “Muốn ra ngoài dạo một vòng không?”
“Muốn!” Dung Kính hào hứng gật đầu.
Chưa từng chính mắt thấy biển bao giờ, tiểu cương thi sau khi cởi giày ra liền hệt như một chú chó nhỏ phấn khích, vừa đi vừa dậm mạnh xuống làn nước biển. Lúc Tạ Trường Thời không để ý, cậu còn khom người vốc một vốc nước, bát thẳng về phía anh.
Tạ Trường Thời tránh không kịp, lãnh trọn cú tạt nước.
Chiếc áo sơ mi trắng mỏng dính của anh bị nước biển thấm ướt, vải dính chặt vào phần ngực và eo, khẽ ôm lấy những đường nét cơ bắp rắn rỏi. Anh hơi nhướng mày, bàn tay mới động đậy định túm lấy cái kẻ gây họa kia thì bốp một bàn tay vỗ thẳng vào người anh.
Tạ Trường Thời cúi đầu.
Dung Kính cũng cúi đầu theo.
Lòng bàn tay của thiếu niên áp chặt vào ngực anh, khẽ di chuyển theo nhịp hô hấp.
Dung Kính lắp bắp: “... Em nói em sợ anh đánh em, nên tính dán cho anh một lá Định Thân Phù để phòng thân. Nhưng rồi mới nhớ ra là mình đang ở bãi biển, không mang theo bùa... Anh tin không?”
Đây đúng là phản ứng bản năng tự vệ của cậu.
Tạ Trường Thời nhìn cậu, cười như không cười: “Anh lại tưởng em định dán cho anh lá Biến Heo Phù đấy.”
Dung Kính lập tức phản bác: “Cái đó gọi là Biến Hóa Phù! Biến thành heo chỉ là một trong các công năng của nó thôi.”
Nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn vừa nói vừa len lén rút tay về. Thế mà ánh trăng và đèn đêm chiếu lên cơ bụng rắn chắc, đường nét đẹp đẽ của Tạ Trường Thời khiến cậu không biết là mắt dán vào người ta hay tay dán lên da thịt, cuối cùng... lại vô thức sờ một cái.
Còn thốt lên một câu cảm khái: “Cảm giác... sướng tay thật.”
Thậm chí còn muốn sờ tiếp.
Hoàn toàn không nhận ra khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào bụng, thân thể của Tạ Trường Thời chợt cứng lại.
Nhìn thấy thiếu niên trêu chọc xong liền định chạy, Tạ Trường Thời nheo mắt nhìn bóng cậu, làm bộ như không có chuyện gì, nhẹ nhàng đi tới. Đợi đến khi đã tới gần, anh bỗng gọi lớn:
“Dung Kính.”
Dung Kính không phòng bị, lập tức quay lại.
Ngay giây tiếp theo … tóe nước!
Một cú bát thẳng vào mặt!
Nước biển chảy xuống xương quai xanh, ngấm vào cổ áo, lạnh buốt khiến cậu khẽ rùng mình. Nhưng cậu không chịu thua, liền khom lưng múc nước đáp trả về phía Tạ Trường Thời, vừa bát vừa hét: “Anh đúng là nhỏ nhen, thù dai quá rồi đấy!”
Rồi càng bát càng hăng.
Tạ Trường Thời thấy tránh mãi không thoát, dứt khoát gia nhập trận “thủy chiến”. Ai ngờ chưa được mấy hiệp thì thiếu niên đang hăng máu kia đột nhiên “a” một tiếng. Anh vừa nâng chân định hỏi thì đã thấy cậu lảo đảo vài bước, rồi phịch một cái ngã nhào xuống nước.
Tạ Trường Thời theo phản xạ vươn tay túm lấy cổ tay cậu, ai ngờ bị cậu bắt luôn tay lại, hung hăng kéo một cái.
Ùm!
Bọt nước văng tung tóe, Dung Kính đổ người xuống nước, Tạ Trường Thời thì đổ người lên người cậu.
Hai người chồng lên nhau, Tạ Trường Thời còn chưa kịp phản ứng thì Dung Kính đã nhanh chóng lật người, ngồi ngay lên eo anh.
Đầu gối trắng trẻo mượt mà quỳ gối trên bãi cát mềm, nước biển vỗ nhẹ vào cẳng chân, làn da lấp lánh. Dung Kính chống tay lên ngực Tạ Trường Thời, đuôi mày cong cong, khuôn mặt đầy ý cười:
“Không ngờ đúng không?”
Tạ Trường Thời nằm trong nước, áo sơ mi bị bát nước ban nãy làm bung mất hai cái cúc, lúc này lỏng lẻo xộc xệch, anh có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, một lát sau bật cười: “Diễn xuất cũng không tệ.”
“Không phải diễn đâu.” Dung Kính đột nhiên cúi người sát lại, thân thể ấm nóng như truyền cả vào nước biển, khiến Tạ Trường Thời bất giác siết nhẹ cơ thể. Nhưng rồi thấy cậu thò tay xuống nước, lục lọi một hồi, rồi soạt một cái giơ tay lên, trong tay là một con cua bé tí.
“Lúc nãy là giẫm trúng nó đấy.”
Chỉ là sau đó...cậu “tiện tay diễn tiếp” luôn mà thôi.
Thế nhưng lời còn chưa dứt, Dung Kính bỗng kêu lên một tiếng “A!”
Lần này là thật.
Tạ Trường Thời vội nhìn sang, đúng lúc thấy cái càng nhỏ xíu của con cua kia kẹp chặt ngón tay cậu.
Dung Kính giật mình, theo bản năng buông tay, con cua lạch cạch rơi trở lại mặt nước, biến mất vào làn sóng.
Dung Kính: “!”
Cậu lại lần nữa khom lưng, vừa đi dạo, vừa cúi đầu lướt mắt tìm kiếm, mười đầu ngón tay không ngừng khuấy nước trong làn sóng biển, hệt như muốn lôi con cua bé xíu kia về bằng được.
Nhưng ngay sau đó, Tạ Trường Thời bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu, giọng trầm khàn vang lên bên tai, ẩn chứa sự nguy hiểm như màn đêm u tối đêm nay: “Tìm cua thì trước hết phải rời khỏi người anh đã.”
Dung Kính: “Vậy thì em không tìm nữa.”
Tạ Trường Thời: “Không tìm cũng phải dậy.”
Một câu “Dựa vào cái gì?” còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, Dung Kính đã khựng lại.
... Khoan đã. Cái gì đó đang cộm lên đụng vào người cậu?
Ánh trăng phản chiếu lên mặt biển, gió nhẹ thổi qua, nhưng trong khoảnh khắc này, cả thế giới như dừng lại.
Dung Kính ngẩn người, cúi đầu liếc nhìn Tạ Trường Thời, đang nằm ngay dưới thân mình.
Tư thế hiện tại, không phải là “em ngồi lên anh”, mà là rất không an toàn, rất dễ gây tai nạn.
Hai ánh mắt giao nhau, ai cũng không nói gì.
... Nhưng khí tức bắt đầu có chút mờ ám.
Dung Kính nuốt nước bọt, nghiêng người một chút, định rời khỏi thì cổ tay bị giữ chặt, kéo ngược lại, cả người lảo đảo ngã nhào về phía trước.
Một giây sau, cậu nằm đè lên Tạ Trường Thời.
Tạ Trường Thời thì thầm, hơi thở nóng hổi phả sát bên tai: “Dung Kính.”
“...... Hửm?”
“Nếu cứ tiếp tục thế này...” Giọng anh như lửa ma sát vào hơi sương ban đêm, mang theo một luồng khí nóng khiến cậu tê dại. “Chuyện nhặt cua sẽ không kết thúc đơn giản đâu.”