- Trang chủ
- Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình
- Chương 6: Tôi muốn nằm cùng anh, hai chúng ta đắp chung chăn bông tâm sự
Chương 6: Tôi muốn nằm cùng anh, hai chúng ta đắp chung chăn bông tâm sự
Truyện: Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình
Tác giả: Tô Từ Lí
- Chương 1: Một quẻ 500
- Chương 2: Dung đại sư
- Chương 3: Bà bà nói liên hệ anh có thể tìm được Tạ Trường Thời phải không?
- Chương 4: Nhưng cũng đáng yêu như nhau
- Chương 5: Bởi vì anh đã mạnh mẽ hơn rồi
- Chương 6: Tôi muốn nằm cùng anh, hai chúng ta đắp chung chăn bông tâm sự
- Chương 7: Trương Dụ
- Chương 8: Tiểu cương thi thì không cần biết nhiều như vậy
- Chương 9: Thượng cửu, vô vọng, hành có sảnh, vô du lợi
- Chương 10: Nếu có thể cho em uống thêm hai ngụm máu thì càng tốt
- Chương 11: Ngài hôm nay vất vả cả ngày, số tiền vào sổ là: -402
- Chương 12: Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn đã tìm thấy cô
- Chương 13: Thật muốn lạy Dung Kính một cái
- Chương 14: Tôi không phải người giàu có, tôi chỉ là dựa dẫm vào người giàu có
- Chương 15: Chỉ có thể đánh gãy xương thôi
- Chương 16: Đề nghị đi bệnh viện ngay, khoa mắt chuyển khoa thần kinh
- Chương 17: Vì khách hàng quá ngu
- Chương 18: Một cú đâm, như quyết tuyệt với thế giới này
- Chương 19: Một tiểu quỷ bị người khác sai khiến
- Chương 20: Làm thế nào để hỏi thăm một kẻ ngốc một cách tao nhã
- Chương 21: Chờ anh chết hoặc tôi chết, chúng ta có thể hẹn cùng nhau đến
- Chương 22: Kẹo dẻo bổ huyết cho bà bầu
- Chương 23: Thơm quá... nhớ mùi này quá đi mất, phải hít một ngụm cho hồi sức
- Chương 24: Tuyệt đối không được để phí dù chỉ một giọt!
- Chương 25: Em không vẽ bùa hộ mệnh cho tôi, tôi vẫn sẽ nấu mì bò cho em
- Chương 26: Sao lại bị ghét đến mức này?
- Chương 27: Xấu tới mức này, lúc thờ cúng mà không đau mắt à?
- Chương 28: Cảm giác như cậu có thể đi tìm Tạ thị đòi người ngay bây giờ rồi đó
- Chương 29: Đùa à, đây là tôi đích thân thiết kế theo phong cách cặp đôi đó
- Chương 30: Vậy em có muốn gọi một tiếng "ba" nghe thử không?
- Chương 31: Tôi không đồng ý để anh giết nó đâu nha
- Chương 32: Trông tôi giống đồ ngốc lắm sao?
- Chương 33: Ngay cả chuột già trong đạo quán cũng rất lễ phép
- Chương 34: Biến tôi thành heo?!
- Chương 35: Anh cũng là của em!!
- Chương 36: Anh cũng đang giúp tìm cháu gái của mình à?
- Chương 37: Cháu đã gặp con gái hai người... ở sau lưng Ngô Vĩ
- Chương 38: Chính là hai người hôm trước rủ nhau đi ăn lẩu dê đó hả?
- Chương 39: Một chút địa vị gia đình cũng không có
- Chương 40: Tôi gọi điện cho Tạ Trường Thời
- Chương 41: Đến lúc anh kết hôn, có thể dành riêng cho em một bàn không
- Chương 42: Nhưng quan tài nhất định không thiếu
- Chương 43: Đi tìm Dung Kính, cậu ấy nhất định giúp được
- Chương 44: Thêm một người nữa biết cậu không phải người sống
- Chương 45: Tư thế hiện tại...rất không an toàn
- Chương 46: Anh có phản ứng với người mình thích là chuyện rất bình thường
- Chương 47: Hy vọng điểm cộng này sẽ giúp anh tăng hạng trong danh sách bạntrai
- Chương 48: Lại không ngờ đến khả năng khác
- Chương 49: Phiến Kì Hắc Kim
- Chương 50: Nếu không thì sao quyến rũ được em?
- Chương 51: Anh lấy em ra so với gà đấy à?
- Chương 52: Khuôn mặt giống hệt tiểu quỷ từng đi theo sau Hồ Tụ
- Chương 53: Hôm nay không phải cố tình quyến rũ đâu
- Chương 54: Họ nói hai người ngồi giữa Nhiếp Lục và Nghiêm thiếu là Dung Kính..
- Chương 55: Sớm muộn gì cũng lấy tội danh lừa đảo mà bắt anh
- Chương 56: Cùng. Giường. Chung. Gối
- Chương 57: Đôi khi nói chuyện không giữ lời cũng là một ưu điểm
- Chương 58: Dại dột giống nhau như đúc
- Chương 59: Xem hai ta là tay đấm miễn phí sao?
- Chương 60: Death Note của Dung Kính
- Chương 61: Đối tượng mập mờ / đáng yêu
- Chương 62: Ánh mắt Tạ Trường Thời quả thực rất tốt
- Chương 63: Bởi vì đây không phải con trai của hai vị
- Chương 64: Tổ sư gia chiếu cố ngươi như vậy sao?
- Chương 65: Tình huống của Tiêu Tiêu không tốt lắm
- Chương 66: Tiền bối, ngài không làm nát óc họ ra đấy chứ?
- Chương 67: Hoa Thanh Môn
- Chương 68: Lời 'an ủi' này nghe mà lòng lạnh giá
- Chương 69: Cậu như vậy dường như là phải về chịu tang cho sư thúc Trường Hạc
- Chương 70: Tiền bối yên tâm, vẫn còn thở được
- Chương 71: Nếu không trở về thì phải lo thất tuần cho ngài rồi
- Chương 72: Không sao, tôi còn có Tổ sư gia
- Chương 73: Bạn trai anh có phải tên là Dung Kính không?
- Chương 74: Vậy... A Kính có nguyện ý cho anh một cơ hội không?"
- Chương 75: Đại sư Dung và Tạ tổng trẻ tuổi đầy hứa hẹn, vô cùng xứng đôi
- Chương 76: Eo thon như vậy, không phải hắn thì là ai
- Chương 77: Không muốn đi bộ thì có thể gọi Tạ Trường Thời, tắm rửa thì không
- Chương 78: Hắn ta mà cứ cố tình chảy sang, anh sẽ giúp cậu thiến hắn ta
- Chương 79: Quán Xuân Túy này cũng lạ thật
- Chương 80: Bị Lâm Kỳ dắt mũi xoay vòng vòng, vậy mà còn tận tâm tận lực làm
- Chương 81: Vậy thì, để bày tỏ lời xin lỗi, em tự phạt ba ly rượu để tạ tội
- Chương 82: Lâm tiên sinh, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải là
- Chương 83: Cậu còn có thể chào hỏi tổng giám đốc Tạ sao?
- Chương 84: Phiền thật, chỉ muốn đè Nhiếp Lục vào cái hầm cầu ba năm đó thôi
- Chương 85: Lấy gậy ông đập lưng ông hình như cũng không tồi
- Chương 86: Rác rưởi từ đâu đến thì nên về lại nơi đó
- Chương 87: Tóc ai?
- Chương 88: Lâm Từ Ngôn cũng mang tâm trạng như vậy mà kết giao với Dung Kính
- Chương 89: Lớn tuổi như vậy rồi, trong lòng có thể nào có chút suy nghĩ hay khô
- Chương 90: Ai là người đã tóm vai cậu kéo ra sau?
- Chương 91: Tâm tình sư thúc Phùng Tị hôm nay như thế nào?
- Chương 92: ... nhưng bảo bối đã nghĩ xong sẽ dùng gì để đổi chưa?"
- Chương 93: Sờ đầu thì không cần, sờ chỗ khác thì được
- Chương 94: Bảo bối, anh cảm thấy chúng ta có thể tiến thêm một bước nữa
- Chương 95: Tạ Trường Thời thật sự đã hư hỏng hoàn toàn rồi
- Chương 96: Thật sự là chột dạ quá mức rồi
- Chương 97: Sự bất thường của Đới Cực
- Chương 98: Vẫn là chủ nhân của tiểu cương thi này hào phóng nhất!
- Chương 99: Tốc độ giết người của người có thể nhanh bằng ta sao?
- Chương 100: Trước kia chẳng phải cũng là một con chó độc thân kêu gâu gâu sao?
- Chương 101: Tạ Trường Thời nghĩ, trên đời này, lời tỏ tình đẹp nhất cũng chỉ có
- Chương 102: Một con ma như tiền bối Tư Lưu cũng có đối tượng sao?
- Chương 103: Phát hiện tổ tông Thao Tỉ Quan
- Chương 104: Hắn còn muốn sống để ăn tiệc cưới của Dung Kính và Tạ Trường Thời!
- Chương 105: Tiền bối, bộ dạng này ngàn vạn lần đừng để sư thúc Phùng Tị của tôi
- Chương 106: Tiền bối, ngài muốn Phùng Tị sư thúc trở thành chủ nhân của ngài à?
- Chương 107: Mang tên tiểu cương thi vô lương tâm này đi tìm 'chồng' của nó đi
- Chương 108: [Phiên ngoại 1] Vậy nên, ngươi không chấp nhận ta, thật sự là vì kỹ
- Chương 109: [Phiên ngoại 2] Tạ Trường Thời, anh mau nhìn xem, bình giấm trong bếp có phải đổ
- Chương 110: [Phiên ngoại 3 - Đại kết cục] Tân hôn vui vẻ
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Chuyện Tạ Trường Thời hôn mê một tháng không phải là bí mật trong Tạ thị. Trong thời gian đó đã không ít kẻ đã nhân cơ hội này mà rục rịch ý đồ tranh giành địa vị.
Nhưng đối với Dung Kính, người vừa mới thoát khỏi quan tài thì mọi chuyện lại hoàn toàn xa lạ.
Trong lòng đầy tò mò, Dung Kính nửa nằm nửa nghiêng trên giường, đầu thò xuống, dưới ánh trăng đôi mắt trong veo hiện ra, cậu hỏi Tạ Trường Thời: "Sao anh lại ngủ một tháng?"
"Gặp phải một con quỷ lợi hại," Tạ Trường Thời chậm rãi nói.
Năm đó, sau khi Thái Hư lão đạo phong ấn Dung Kính vào quan tài, ông đã để lại cho Tạ Trường Thời một chiếc ngọc bội hình rồng bằng bạch ngọc, rồi ngày hôm sau biến mất không dấu vết. Tạ Trường Thời biết ngọc bội là pháp khí bảo mệnh, giống như sợi tơ hồng, luôn mang theo bên mình.
Đêm đó, anh từ công ty về biệt thự, vừa mở cửa, đèn trong phòng đều tắt hết, rèm cửa tự động lay động dù không có gió, một luồng quỷ khí nồng nặc tràn ngập không gian.
Bị quỷ quấn thân nhiều năm, Tạ Trường Thời vừa nhìn thấy trận thế này liền biết đối phương đến không có ý tốt và không thể coi thường. Anh không chút do dự, khi bạch ngọc bội hình rồng được ném ra cũng là lúc nó va chạm mạnh với con ác quỷ. Con ác quỷ gào thét chói tai, khuôn mặt quỷ dữ tợn xé rách cơ thể nó.
Nhưng thời gian trôi qua, bạch ngọc bội hình rồng hóa thành bột mịn, con ác quỷ bị pháp khí làm bỏng lại dần dần hồi phục, một lần nữa nhìn chằm chằm Tạ Trường Thời với đôi mắt đỏ tươi.
Nếu không phải cuối cùng sợi tơ hồng đã kịp thời hỗ trợ chắn lại một chút thì anh không chỉ đơn giản là hôn mê một tháng.
Dung Kính nghe những lời miêu tả đó đã có thể đoán được tình hình lúc đó nguy cấp đến mức nào, cậu tức giận siết chặt nắm đấm: "Con quỷ đó đâu rồi?"
"Chạy rồi," Tạ Trường Thời trả lời, "Nó bị thương rất nặng, chắc là đi dưỡng thương."
Dung Kính nghe vậy hừ lạnh trong lòng.
Con ác quỷ đó tốt nhất đừng xuất hiện nữa, nếu không cậu nhất định sẽ đấm nó thành một quả bóng rồi đá qua đá lại.
"Tạ Trường Thời." Căn phòng im lặng chưa đầy một phút, Dung Kính lại lên tiếng.
Tạ Trường Thời ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"
Dung Kính chỉ vào tư thế nửa treo mình trên lan can giường, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em nằm thế này hơi khó chịu."
Khóe miệng Tạ Trường Thời giật giật.
Tư thế vặn vẹo hơn cả mèo này mà thoải mái thì mới là chuyện lạ.
"Vậy em nằm yên đi."
"Em muốn nằm cùng anh, hai chúng ta đắp chung chăn bông tâm sự."
"... Không được."
"Tại sao?"
"Chật lắm."
Dung Kính lại duỗi dài cổ nhìn xuống, à, cậu thừa nhận chiếc giường đơn này quả thực hơi chật để chứa cả hai người. Cậu tiếc nuối bò trở lại giường của mình. Nhưng chưa đầy hai giây, cậu lại thò đầu ra, hỏi Tạ Trường Thời: "Tạ Trường Thời, anh có thể kể cho em nghe 12 năm qua anh sống thế nào không? Có chuyện gì vui không? Đúng rồi, điểm thi đại học của anh thế nào? Có phải đã đè bẹp cái tên vạn năm về nhì kia không?"
Mặc dù Dung Kính không hiểu nhiều về xã hội loài người, nhưng trong một năm "thấm đẫm mưa dầm" đó, cậu cũng biết thi đại học là điều quan trọng nhất đối với một học sinh cấp ba.
Tạ Trường Thời hồi tưởng lại 12 năm qua.
Điều kỳ lạ là, anh rõ ràng là một người có trí nhớ rất tốt, nhưng phần lớn ký ức lại mơ hồ.
Ngược lại, những điều nhỏ nhặt trong một năm sống cùng Dung Kính lại nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Cuối cùng, anh chỉ trả lời câu hỏi sau: "Anh chuyển trường trước kỳ thi đại học, kẻ vạn năm về nhì là thủ khoa tỉnh năm đó."
Dung Kính tiếc nuối: "Anh ta đã thành công 'nhặt được của hời' à?"
Mấy chữ "nhặt được của hời" thốt ra từ miệng Dung Kính khiến Tạ Trường Thời muốn bật cười. Lục Vân Tễ, người trong cuộc cũng thường xuyên cằn nhằn rằng mình năm đó đã "nhặt được của hời" để trở thành thủ khoa tỉnh đến nỗi bao lâu nay vẫn còn canh cánh trong lòng.
Tạ Trường Thời nói: "Hiện giờ cậu ta là phó tổng của tôi."
Ồ…
Dung Kính kéo dài giọng, ngoài dự đoán: "Tức là đàn em của anh sao."
Vậy thì vẫn là "vạn năm về nhì" thôi.
Tạ Trường Thời: "..."
Một hai nhất quyết nói như vậy, cũng không phải là không được.
Tối hôm đó, Dung Kính thức trắng đến bình minh, Tạ Trường Thời cũng thức trắng đến bình minh.
Sáng hôm sau, Tống Thanh nhận được tin nhắn từ Tạ tổng nhà mình, liền mang bữa sáng đến phòng 803. Khi đặt bữa sáng lên bàn, ánh mắt anh ta không kìm được mà nhìn về phía Dung Kính.
Dung Kính hôm nay mặc quần áo mới, phía trên là chiếc áo hoodie trắng có mũ, ngực thêu hình đầu lâu năm màu khoa trương, bên dưới mặc quần đùi đen dài đến đầu gối, để lộ đôi chân trắng như tuyết.
Thời trang của người trẻ, trợ lý Tống không thật sự hiểu lắm.
Thế nhưng không thể phủ nhận là Dung Kính mặc như vậy thật sự rất đẹp, làm tôn lên làn da càng thêm trắng trẻo, trông càng nhỏ nhắn và ngoan ngoãn. Ừm, còn khiến Tạ tổng nhà họ trông giống b**n th** hơn.
"Cậu đang nghĩ gì đấy?"
Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai, Tống Thanh như có ý thức riêng, lưng thẳng tắp như đang báo cáo tiến độ công việc, mở miệng: “Tôi đang nghĩ…”
Vừa nói được ba chữ, anh ta chợt phản ứng lại, bẽn lẽn cười với Tạ Trường Thời, vội vàng nói: "Không có gì, không có gì, Tạ tổng thấy bữa sáng này được không ạ?"
Tạ Trường Thời cúi mắt nhìn.
Tống Thanh là trợ lý của anh nên rất rõ khẩu vị của anh, nhưng hôm nay có lẽ vì biết có thêm một người nên bữa sáng không đơn điệu như thường lệ, đủ thứ điểm tâm lạ lùng đều được bày ra.
Cứ như đang dỗ trẻ con vậy.
Không ngờ, Tiểu cương thi lại dễ nuôi thật.
Anh gật đầu với Tống Thanh, ngay sau đó nói: "Dung Kính, lại đây ăn sáng."
"Tới ngay, tới ngay."
Dung Kính ném bàn chải đánh răng xuống, vội vàng rửa mặt, nhanh chóng chạy đến bàn ăn ngoan ngoãn ngồi xuống, cắn một miếng bánh hoa quế. Bánh mềm mại, nhân đậu tán nhuyễn hơi ngọt, đúng là khẩu vị cậu yêu thích.
Cậu nheo mắt như mèo, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, khóe mắt vô tình liếc thấy Tống Thanh đang tò mò nhìn sang, bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt cậu dừng lại trên vai Tống Thanh.
Đồng thời, một thứ gì đó đen kịt như nhận ra điều gì, rụt rè co rúm lại.
Dung Kính nuốt miếng bánh hoa quế xuống, hỏi Tống Thanh: "Anh có thấy vai mình hơi nặng không?"
Tống Thanh sững sờ, trong lòng dâng lên sự ngạc nhiên.
Tối qua Tống Thanh ở khách sạn tốt nhất của thành phố Đình Dương, ngủ rất ngon, theo lẽ thường thì sau một giấc dậy phải sảng khoái tinh thần. Nhưng không hiểu sao, từ lúc anh ta lái xe mang bữa sáng đến biệt thự, bả vai đã đau nhức từng cơn. Cái cảm giác tê dại, cứng đờ toàn bộ bả vai do bị vật nặng đè nén khiến dây thần kinh tê liệt, dần dần hiện rõ. Ngay cả trong vài phút đứng trong phòng 803 này, anh ta đã âm thầm xoa vai phải rất nhiều lần.
Chỉ là, Dung Kính làm sao mà biết được?
Anh ta nhớ Dung Kính vừa rồi vẫn luôn ở trong phòng tắm rửa mặt mà?
Một câu nói của Dung Kính mang theo sự ngờ vực trong lòng Tống Thanh, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của Tạ Trường Thời.
Người đàn ông mặc sơ mi quần tây, bưng ly cà phê đến ngồi xuống bàn ăn, mí mắt hơi nâng lên: "Cậu ta sao vậy?"
Dung Kính cắn đũa, lấp lửng trả lời: "Con quỷ hôm qua chúng ta đụng phải trong thang máy đang bám trên vai anh ta."
Tống Thanh: "???"
Cái gì? Mỗi chữ anh ta đều nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau sao lại trở nên xa lạ vậy?
Trình Phác Ngọc: "???"
Cậu ta đã trốn kỹ rồi, sao người này vẫn có thể nhìn thấy?
Trong sự im lặng của vài bên, Tống Thanh cứng đờ người không dám nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại không ngừng hướng về phía vai mình.
Dung Kính thấy vậy, nhiệt tình nhắc nhở: "Nhìn nhầm rồi, nó đang bò lên vai trái của anh kìa."
Tống Thanh: "..."
Trình Phác Ngọc: "..."
Trình Phác Ngọc khẽ cắn môi, chấp nhận số phận mà từ trên người Tống Thanh trượt xuống. Một khối đen kịt đột ngột bao trùm không khí trong suốt, và dưới cái nhìn ngây dại của Tống Thanh, cậu ta dần dần kéo dài ra, mọc ra tứ chi và cái đầu, ngay cả khuôn mặt quỷ mơ hồ kia cũng hiện rõ ngũ quan.
Tống Thanh: "..."
Thế giới quan của anh ta bắt đầu được định hình lại vào khoảnh khắc này, và anh ta nhanh chóng nghĩ đến chiếc quan tài bị đẩy ra ở nghĩa trang Nam Thành.
Yết hầu không tự nhiên nuốt khan, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tạ tổng nhà mình. Nhưng Tạ Trường Thời chỉ bình tĩnh và thản nhiên cúi mắt uống cà phê, nói: "Sau này cậu sẽ thấy nhiều hơn, có thể làm quen trước một chút."
Tống Thanh: "..."
À?
Đây là tiếng người sao?
Anh ta lặng lẽ xích lại gần Tạ Trường Thời, cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn.
Bên kia, Trình Phác Ngọc hiện nguyên hình dường như rất chướng mắt hành vi của Tống Thanh, ghét bỏ bĩu môi, mới nhỏ giọng giải thích: "Tôi không cố ý bò lên người anh ta đâu. Hôm qua hai người rời khỏi thang máy xong, tôi phát hiện tôi có thể rời khỏi tòa trung tâm thương mại đó, nhưng tôi cũng không đi được nơi nào khác, cứ lảng vảng ở trước cửa phòng của hai người."
Cho đến sáng nay, Tống Thanh xuất hiện.
"Tôi chỉ muốn thử xem liệu bám vào người anh ta có thể rời khỏi đây được không."
Kết quả là kế hoạch này còn chưa thực hiện được thì đã bị Dung Kính phát hiện.
Trình Phác Ngọc cảm thấy mình thật xui xẻo.
Dung Kính nghe xong đoạn giải thích này, sự chú ý đặt vào mấy chữ "tôi có thể rời khỏi tòa trung tâm thương mại đó" mà Trình Phác Ngọc vừa nói. Cậu hơi tò mò hỏi: "Trước khi gặp chúng tôi, cậu không thể rời khỏi trung tâm thương mại sao? Cậu chết thế nào?"
Trình Phác Ngọc há miệng, vốn không định trả lời, nhưng ánh mắt lướt qua ngón tay xinh đẹp đang cầm đũa của Dung Kính, lại cảm thấy toàn thân đau nhức.
Thế là, cậu ta quyết đoán mở miệng: "Ba năm trước, tôi cùng bạn đi ăn khuya, tỉnh dậy thì đã thành ra thế này."
Cậu ta chỉ vào dáng vẻ hiện tại của mình.
Dung Kính trầm ngâm suy nghĩ …nguyên nhân cái chết không rõ, lại bị kẹt trong trung tâm thương mại không thể rời đi, xem ra chuyện của Trình Phác Ngọc không hề nhỏ.
Cậu kéo áo Tạ Trường Thời, đôi mắt rất sáng hỏi: "Chúng ta giúp cậu ấy nhé?"
Tạ Trường Thời cúi mắt nhìn cậu, nhìn thật lâu, rồi mới đáp: "Được."
Dung Kính vui sướng ra mặt: "Đến lúc đó bàn với Tổ sư gia, công đức chia anh một nửa."
Sau đó cũng mặc kệ bữa sáng, tiến đến trước mặt Trình Phác Ngọc, hỏi nó: "Cậu muốn làm rõ ngọn ngành mọi chuyện rồi đầu thai không?"
Hôm qua Trình Phác Ngọc cũng đã chứng kiến sự lợi hại của Dung Kính, biết chắc chắn cậu không phải người thường.
Người thường sao có thể đánh cậu ta như thế.
Nhưng mà...
Cậu ta mím môi, khẽ hỏi: "Hôm qua tôi muốn ăn thịt anh ấy, cậu còn muốn đưa tôi đi đầu thai sao?"
"Thì tôi đã đánh cậu rồi còn gì? Ông nói gà bà nói vịt đấy à?"
Trình Phác Ngọc rũ mắt xuống, nhất thời không nói gì.
Vì nhận một vụ việc đột xuất nên nhất thời Dung Kính không thể cùng Tạ Trường Thời về Nhạn Thành.
Tạ Trường Thời cũng không về, nhưng anh dành phần lớn thời gian làm việc online tại biệt thự.
Còn Tống Thanh thì được cử đi cùng Dung Kính để điều tra bí mật trên người Trình Phác Ngọc.
Dung Kính ngồi ở ghế sau chiếc Maybach màu đen trả lời tin nhắn của Phương Vũ. Sáng nay khoảng 8 giờ, Phương Vũ đã đồng ý lời mời kết bạn của cậu, và khoảng 11 giờ đã gửi cho Dung Kính một đoạn tin nhắn thoại:
"Dung đại sư, thật sự rất cảm ơn ngài đã xem cho tôi quẻ đó, khả năng cao tôi sắp được thăng chức rồi!"
Dung Kính trả lời: "Chúc mừng anh nha."
Vừa ngẩng đầu lên, cậu liền thấy Tống Thanh đang nhìn mình qua kính chiếu hậu.
Dung Kính chớp chớp mắt, hỏi: "Trợ lý Tống cũng muốn xem bói sao?"
Tống Thanh bị bắt quả tang vừa đúng lúc, ban đầu còn hơi ngượng ngùng rồi đột nhiên nghe Dung Kính nói vậy, lập tức vô cùng tò mò: "Cậu còn biết xem bói sao?"
"Đương nhiên," Dung Kính nâng cằm, "Tôi lớn lên ở đạo quán từ nhỏ, lão đạo gia gia biết gì tôi đều biết, gia gia còn thường xuyên khen tôi là thiên tài."
Sau đó cậu đưa tay ra hiệu một con số: "Một quẻ 500."
Lương của Tống Thanh một năm là một triệu, đừng nói 500, ngay cả 50 nghìn anh ta cũng có thể không chớp mắt mà đưa ra vì nể mặt Tạ Trường Thời. Anh ta không do dự, lập tức gật đầu: "Được thôi, chờ giải quyết xong việc làm phiền cậu xem cho tôi một quẻ."
Chỉ vài câu nói đã kiếm được 500, Dung Kính hơi có chút kích động.
Chiếc xe chạy nhanh, rất nhanh dừng lại trên đường Trường Đường Trang thuộc huyện Đình Dương.
Trình Phác Ngọc từ ghế sau thò đầu ra, nheo mắt xoay hai vòng, trong mắt ánh lên vẻ vui sướng đã lâu, nó chỉ về một hướng nào đó, nói với Tống Thanh và Dung Kính: "Trước đây tôi sống ở đó."
Hai người nhìn theo phát hiện Trình Phác Ngọc đang chỉ vào một quán lẩu.
"Nhà tôi trước đây mở quán lẩu, sau này quán lẩu nổ, bố mẹ tôi đều chết trong vụ tai nạn, quán lẩu này mới sang nhượng cho người khác."
Từ khi đó, Trình Phác Ngọc sống một mình.
"Nhà tôi ở trên lầu quán lẩu."
Dung Kính "ồ" một tiếng, cùng Tống Thanh nhìn nhau một cái, người sau gật đầu, đi đến cửa hàng trái cây bên cạnh quán lẩu.
Cửa hàng trái cây này trông đã rất cũ kỹ, tấm biển quảng cáo trên đầu đều rơi mất một mảng. Bà chủ dựa vào ghế nằm ở cửa, vừa nghe đài phát thanh, vừa nhắm mắt chợp mắt.
Tống Thanh gọi một tiếng "Bà chủ", rồi hỏi: "Quýt này bao nhiêu tiền một cân ạ?"
"Ba tệ."
"Được thôi, cô cho tôi một cái túi, tôi tự chọn."
Khi xách quýt đi cân, Tống Thanh rất tự nhiên nói: "Bà chủ, tôi hỏi cô chuyện này, trước đây ở đây có phải từng có một gia đình ở không, bố mẹ họ mở quán lẩu, sau này xảy ra chuyện gì đó, rồi chỉ còn lại một đứa bé?"
Bà chủ nghĩ nghĩ, rồi à lên một tiếng: "À, cậu nói nhà họ Trình phải không? Đứa nhỏ nhà họ tên là Phác Ngọc."
"Đúng đúng đúng, tôi muốn hỏi thăm về Trình Phác Ngọc."
"Cậu hỏi Phác Ngọc làm gì?"
Bà chủ trên dưới đánh giá Tống Thanh. Tống Thanh là trợ lý tổng tài, thường xuyên mặc vest giày da, trông rất ra dáng, không giống kẻ xấu. Bà ta chần chừ một chút, rồi nói thật: "Phác Ngọc đã đi nơi khác từ ba năm trước rồi."
"Đi nơi khác?" Tống Thanh nhạy bén nhận ra điều không ổn, vội vàng hỏi: "Đi đâu, làm gì, bà có biết không?"
"Cậu nói cho tôi biết cậu hỏi thăm Phác Ngọc làm gì trước đã."
"À, cậu ta nợ tiền tôi chưa trả, tôi tìm không thấy người nên mới đến hỏi thăm một chút."
Nợ tiền chưa trả?
Bà chủ nhíu mày, cảm thấy hành vi này không phù hợp với những gì bà biết về đứa bé Phác Ngọc đó. Nhưng nghĩ đến việc đứa bé đó không một lời từ biệt đã rời khỏi Trường Đường Trang, bà lại cảm thấy chuyện này có thể là thật.
Thế là bà nói: "Đi đâu thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói là đi ra ngoài kiếm tiền lớn."
"Cái này... Ai nói với bà là cậu ta đi ra ngoài kiếm tiền lớn?" Tống Thanh dò hỏi, ánh mắt lướt qua, thốt ra một cái tên: "Trương Dụ sao?"
Bà chủ sững sờ: "Cậu còn quen thằng Trương Dụ à? Đúng rồi, chính là thằng nhóc Trương Dụ đó nói."
Tống Thanh nghe vậy không hỏi thêm gì nữa, chỉ cười nói cảm ơn, sau đó xách quýt về xe.
Đưa quýt cho Dung Kính, anh ta thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại của mình với bà chủ.
Dung Kính chớp chớp mắt.
Trương Dụ à.
Chẳng phải đó là người bạn đã cùng Trình Phác Ngọc đi ăn khuya sao?