- Trang chủ
- Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình
- Chương 15: Chỉ có thể đánh gãy xương thôi
Chương 15: Chỉ có thể đánh gãy xương thôi
Truyện: Tiểu Cương Thi Cũng Tưởng Thế Giới Hòa Bình
Tác giả: Tô Từ Lí
- Chương 1: Một quẻ 500
- Chương 2: Dung đại sư
- Chương 3: Bà bà nói liên hệ anh có thể tìm được Tạ Trường Thời phải không?
- Chương 4: Nhưng cũng đáng yêu như nhau
- Chương 5: Bởi vì anh đã mạnh mẽ hơn rồi
- Chương 6: Tôi muốn nằm cùng anh, hai chúng ta đắp chung chăn bông tâm sự
- Chương 7: Trương Dụ
- Chương 8: Tiểu cương thi thì không cần biết nhiều như vậy
- Chương 9: Thượng cửu, vô vọng, hành có sảnh, vô du lợi
- Chương 10: Nếu có thể cho em uống thêm hai ngụm máu thì càng tốt
- Chương 11: Ngài hôm nay vất vả cả ngày, số tiền vào sổ là: -402
- Chương 12: Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn đã tìm thấy cô
- Chương 13: Thật muốn lạy Dung Kính một cái
- Chương 14: Tôi không phải người giàu có, tôi chỉ là dựa dẫm vào người giàu có
- Chương 15: Chỉ có thể đánh gãy xương thôi
- Chương 16: Đề nghị đi bệnh viện ngay, khoa mắt chuyển khoa thần kinh
- Chương 17: Vì khách hàng quá ngu
- Chương 18: Một cú đâm, như quyết tuyệt với thế giới này
- Chương 19: Một tiểu quỷ bị người khác sai khiến
- Chương 20: Làm thế nào để hỏi thăm một kẻ ngốc một cách tao nhã
- Chương 21: Chờ anh chết hoặc tôi chết, chúng ta có thể hẹn cùng nhau đến
- Chương 22: Kẹo dẻo bổ huyết cho bà bầu
- Chương 23: Thơm quá... nhớ mùi này quá đi mất, phải hít một ngụm cho hồi sức
- Chương 24: Tuyệt đối không được để phí dù chỉ một giọt!
- Chương 25: Em không vẽ bùa hộ mệnh cho tôi, tôi vẫn sẽ nấu mì bò cho em
- Chương 26: Sao lại bị ghét đến mức này?
- Chương 27: Xấu tới mức này, lúc thờ cúng mà không đau mắt à?
- Chương 28: Cảm giác như cậu có thể đi tìm Tạ thị đòi người ngay bây giờ rồi đó
- Chương 29: Đùa à, đây là tôi đích thân thiết kế theo phong cách cặp đôi đó
- Chương 30: Vậy em có muốn gọi một tiếng "ba" nghe thử không?
- Chương 31: Tôi không đồng ý để anh giết nó đâu nha
- Chương 32: Trông tôi giống đồ ngốc lắm sao?
- Chương 33: Ngay cả chuột già trong đạo quán cũng rất lễ phép
- Chương 34: Biến tôi thành heo?!
- Chương 35: Anh cũng là của em!!
- Chương 36: Anh cũng đang giúp tìm cháu gái của mình à?
- Chương 37: Cháu đã gặp con gái hai người... ở sau lưng Ngô Vĩ
- Chương 38: Chính là hai người hôm trước rủ nhau đi ăn lẩu dê đó hả?
- Chương 39: Một chút địa vị gia đình cũng không có
- Chương 40: Tôi gọi điện cho Tạ Trường Thời
- Chương 41: Đến lúc anh kết hôn, có thể dành riêng cho em một bàn không
- Chương 42: Nhưng quan tài nhất định không thiếu
- Chương 43: Đi tìm Dung Kính, cậu ấy nhất định giúp được
- Chương 44: Thêm một người nữa biết cậu không phải người sống
- Chương 45: Tư thế hiện tại...rất không an toàn
- Chương 46: Anh có phản ứng với người mình thích là chuyện rất bình thường
- Chương 47: Hy vọng điểm cộng này sẽ giúp anh tăng hạng trong danh sách bạntrai
- Chương 48: Lại không ngờ đến khả năng khác
- Chương 49: Phiến Kì Hắc Kim
- Chương 50: Nếu không thì sao quyến rũ được em?
- Chương 51: Anh lấy em ra so với gà đấy à?
- Chương 52: Khuôn mặt giống hệt tiểu quỷ từng đi theo sau Hồ Tụ
- Chương 53: Hôm nay không phải cố tình quyến rũ đâu
- Chương 54: Họ nói hai người ngồi giữa Nhiếp Lục và Nghiêm thiếu là Dung Kính..
- Chương 55: Sớm muộn gì cũng lấy tội danh lừa đảo mà bắt anh
- Chương 56: Cùng. Giường. Chung. Gối
- Chương 57: Đôi khi nói chuyện không giữ lời cũng là một ưu điểm
- Chương 58: Dại dột giống nhau như đúc
- Chương 59: Xem hai ta là tay đấm miễn phí sao?
- Chương 60: Death Note của Dung Kính
- Chương 61: Đối tượng mập mờ / đáng yêu
- Chương 62: Ánh mắt Tạ Trường Thời quả thực rất tốt
- Chương 63: Bởi vì đây không phải con trai của hai vị
- Chương 64: Tổ sư gia chiếu cố ngươi như vậy sao?
- Chương 65: Tình huống của Tiêu Tiêu không tốt lắm
- Chương 66: Tiền bối, ngài không làm nát óc họ ra đấy chứ?
- Chương 67: Hoa Thanh Môn
- Chương 68: Lời 'an ủi' này nghe mà lòng lạnh giá
- Chương 69: Cậu như vậy dường như là phải về chịu tang cho sư thúc Trường Hạc
- Chương 70: Tiền bối yên tâm, vẫn còn thở được
- Chương 71: Nếu không trở về thì phải lo thất tuần cho ngài rồi
- Chương 72: Không sao, tôi còn có Tổ sư gia
- Chương 73: Bạn trai anh có phải tên là Dung Kính không?
- Chương 74: Vậy... A Kính có nguyện ý cho anh một cơ hội không?"
- Chương 75: Đại sư Dung và Tạ tổng trẻ tuổi đầy hứa hẹn, vô cùng xứng đôi
- Chương 76: Eo thon như vậy, không phải hắn thì là ai
- Chương 77: Không muốn đi bộ thì có thể gọi Tạ Trường Thời, tắm rửa thì không
- Chương 78: Hắn ta mà cứ cố tình chảy sang, anh sẽ giúp cậu thiến hắn ta
- Chương 79: Quán Xuân Túy này cũng lạ thật
- Chương 80: Bị Lâm Kỳ dắt mũi xoay vòng vòng, vậy mà còn tận tâm tận lực làm
- Chương 81: Vậy thì, để bày tỏ lời xin lỗi, em tự phạt ba ly rượu để tạ tội
- Chương 82: Lâm tiên sinh, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải là
- Chương 83: Cậu còn có thể chào hỏi tổng giám đốc Tạ sao?
- Chương 84: Phiền thật, chỉ muốn đè Nhiếp Lục vào cái hầm cầu ba năm đó thôi
- Chương 85: Lấy gậy ông đập lưng ông hình như cũng không tồi
- Chương 86: Rác rưởi từ đâu đến thì nên về lại nơi đó
- Chương 87: Tóc ai?
- Chương 88: Lâm Từ Ngôn cũng mang tâm trạng như vậy mà kết giao với Dung Kính
- Chương 89: Lớn tuổi như vậy rồi, trong lòng có thể nào có chút suy nghĩ hay khô
- Chương 90: Ai là người đã tóm vai cậu kéo ra sau?
- Chương 91: Tâm tình sư thúc Phùng Tị hôm nay như thế nào?
- Chương 92: ... nhưng bảo bối đã nghĩ xong sẽ dùng gì để đổi chưa?"
- Chương 93: Sờ đầu thì không cần, sờ chỗ khác thì được
- Chương 94: Bảo bối, anh cảm thấy chúng ta có thể tiến thêm một bước nữa
- Chương 95: Tạ Trường Thời thật sự đã hư hỏng hoàn toàn rồi
- Chương 96: Thật sự là chột dạ quá mức rồi
- Chương 97: Sự bất thường của Đới Cực
- Chương 98: Vẫn là chủ nhân của tiểu cương thi này hào phóng nhất!
- Chương 99: Tốc độ giết người của người có thể nhanh bằng ta sao?
- Chương 100: Trước kia chẳng phải cũng là một con chó độc thân kêu gâu gâu sao?
- Chương 101: Tạ Trường Thời nghĩ, trên đời này, lời tỏ tình đẹp nhất cũng chỉ có
- Chương 102: Một con ma như tiền bối Tư Lưu cũng có đối tượng sao?
- Chương 103: Phát hiện tổ tông Thao Tỉ Quan
- Chương 104: Hắn còn muốn sống để ăn tiệc cưới của Dung Kính và Tạ Trường Thời!
- Chương 105: Tiền bối, bộ dạng này ngàn vạn lần đừng để sư thúc Phùng Tị của tôi
- Chương 106: Tiền bối, ngài muốn Phùng Tị sư thúc trở thành chủ nhân của ngài à?
- Chương 107: Mang tên tiểu cương thi vô lương tâm này đi tìm 'chồng' của nó đi
- Chương 108: [Phiên ngoại 1] Vậy nên, ngươi không chấp nhận ta, thật sự là vì kỹ
- Chương 109: [Phiên ngoại 2] Tạ Trường Thời, anh mau nhìn xem, bình giấm trong bếp có phải đổ
- Chương 110: [Phiên ngoại 3 - Đại kết cục] Tân hôn vui vẻ
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Nghe thấy bốn chữ “bảo bối”, Tống Thanh giật nhẹ tai, chân vừa đạp một cái, chiếc ghế lăn liền trượt trên sàn nhà để lại một vòng cung, đưa anh ta lướt đến trước màn hình điện thoại.
Cúi đầu nhìn, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt là một đoạn video rung lắc, sau vài giây ánh sáng dần ổn định, hiện rõ khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ của thiếu niên… đúng là Dung Kính.
Chỉ nghe giọng người đàn ông trong video hờ hững buông một câu: “Một quyền đánh cho nghi phạm không biết đông nam tây bắc là đâu,” nhưng không có hình ảnh nào kèm theo minh chứng.
Giờ có video, tất nhiên Tống Thanh sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
Chỉ thấy trên màn hình, một gã đàn ông tay cầm dao găm đang không ngừng đâm về phía lưng dưới của Dung Kính. Mà thiếu niên lại chẳng hề hoảng loạn, khuôn mặt nhíu nhẹ như có chút mất kiên nhẫn, động tác dứt khoát gọn gàng, trông còn chuyên nghiệp hơn cả võ sĩ thật sự, giống như đang xem một cảnh phim võ thuật chất lượng cao.
Khi Dung Kính từ khoảng cách khá xa mà vẫn nhắm trúng gáy gã kia bằng chân ghế dài, Tống Thanh không nhịn được đưa tay lên sờ đầu mình, thầm hiểu ra vì sao Tổng giám đốc Tạ lại quan tâm nghi phạm có chết không, chứ chẳng hỏi Dung Kính có bị thương không.
Tống Thanh: "..."
Trong lòng anh ta cảm thán, ánh mắt lơ đãng chuyển sang bên cạnh màn hình, đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Vãi... nhiều lượt thích và bình luận thế kia à?"
98 vạn lượt thích, 12 vạn bình luận, và 100 vạn lượt chia sẻ.
Lục Vân Tễ xoay người, tựa lưng vào mép bàn, khoanh tay lười biếng nói: "Đúng vậy, đều lên hot search rồi."
Ngón tay hắn ta chạm vào khung tìm kiếm, bên dưới quả nhiên xuất hiện chủ đề #con tin bị bắt cóc ra tay hạ gục nghi phạm#, còn xếp hạng cao, đủ để thấy độ nóng khủng khiếp đến mức nào.
"Mấy cái bình luận này cũng rất thú vị, nào là gọi anh trai em gái, chồng vợ, cha con cái gì cũng có."
Vài phút trước khi Lục Vân Tễ lướt thấy video này, đã nhanh tay chụp hình gửi cho Tạ Trường Thời.
Kết quả Tạ Trường Thời không hồi âm.
Xem vòng bạn bè của Tống Thanh mới nhận ra Tổng giám đốc Tạ lúc này đang bận rộn treo cờ khen thưởng cho bảo bối nhỏ.
Trước đây, Lục Vân Tễ từng lấy kẹo hồ lô ra dụ Dung Kính gọi mình một tiếng “anh trai”, kết quả bị Tạ Trường Thời liếc một cái, ánh mắt lạnh như sương mù đóng băng.
… Lần này e là sắp bị đóng băng đến mù mắt rồi…
Tống Thanh thấy khóe môi Lục Vân Tễ nhếch lên một cách khó hiểu, khóe mắt bất giác giật giật.
Ở Tạ Thị, Lục Vân Tễ được xếp hàng đầu trong danh sách lãnh đạo “được yêu thích nhất”. Ngoại hình đẹp trai, tính cách luôn cười tủm tỉm, lười biếng mà phong lưu, lại có lý lịch đáng nể, đúng chuẩn hình mẫu trong mộng của các nhân viên trẻ.
Mãi đến một ngày, con cáo già ấy đột nhiên lộ rõ vẻ âm hiểm, mọi người mới nhận ra … người đàn ông ấy không những không thể trêu vào, mà còn tâm cơ đến mức đáng sợ.
Nhất là khi hắn cười, chính là lúc nguy hiểm nhất.
Vì thế, người được yêu thích nhất biến thành người không thể trêu chọc nhất.
Tống Thanh dứt khoát chuyển chủ đề: "Vừa rồi anh nói Dung Kính biến mất 12 năm?"
"Đúng vậy, năm tôi và Tạ Trường Thời học cấp ba, học kỳ một luôn thấy nhóc con kia như cái đuôi nhỏ cứ quấn lấy Tạ Trường Thời, đến học kỳ sau lại đột nhiên không thấy bóng dáng. Tôi hỏi Tạ Trường Thời con nhà cậu ta đi đâu, kết quả người ta không thèm để ý đến tôi."
Lục Vân Tễ và Tạ Trường Thời quen nhau đã khá lâu rồi.
Tạ Trường Thời chuyển đến huyện Tuy vào năm lớp hai cấp hai. Lục Vân Tễ vẫn nhớ rõ dáng vẻ đối phương cõng cặp sách lạnh lùng đứng trước bục giảng tự giới thiệu, cảm xúc và giọng nói đều lạnh lẽo.
Học sinh trong lớp thấy anh đẹp trai, đều muốn kết bạn với anh ấy, tiếc là không ai thành công.
Chỉ có Lục Vân Tễ là dạng người không sợ ngại. Tạ Trường Thời lùi một bước, hắn ta tiến hai bước. Cứ thế, bám dai riết đến khi hai người có thể nói chuyện vài câu.
Rồi một ngày, hắn thấy Tạ Trường Thời ra ngoài với một cái đuôi nhỏ phía sau. Cậu bé đó mắt đỏ hoe, trông như vừa bị bắt nạt tơi tả.
Lục Vân Tễ giật mình, chỉ vào Tạ Trường Thời nói: "Tạ Trường Thời! Cậu bắt nạt trẻ con đấy à?!"
Đặc biệt là bạn nhỏ này lại đáng yêu đến vậy.
Đối mặt với lời chỉ trích của hắn, Tạ Trường Thời chỉ lạnh nhạt liếc một cái, ánh mắt mang theo một kiểu “không thèm tranh luận với người ngu”. Còn cái đuôi nhỏ kia thì nắm chặt lấy vạt áo Tạ Trường Thời, lí nhí giải thích:
"Tạ Trường Thời không bắt nạt em đâu, anh ấy đưa em đi... lắp răng."
Nói rồi, cậu há miệng ra cho Lục Vân Tễ xem, để lộ một khoảng trống đen sì vì thiếu răng nanh.
Vừa buồn cười vừa đáng yêu đến kỳ lạ.
Lục Vân Tễ không nhịn được, bật cười thành tiếng.
"Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?" Tống Thanh nghe đến mê mẩn, hai mắt long lanh tràn đầy mong chờ: “Mau kể tiếp đi!”
Sau đó à?
Lục Vân Tễ hừ nhẹ một tiếng, như thể nhớ lại chuyện xưa vừa ngọt ngào vừa buồn cười:
"Sau đó cái đuôi nhỏ kia phát hiện tôi đang cười nhạo, liền gào khóc đến mức cả con phố đều nghe thấy. Tạ Trường Thời dỗ thế nào cũng không chịu nín, cuối cùng không còn cách nào đành đá tôi hai phát cho hả giận."
Điều quan trọng nhất là … lúc ấy hắn vẫn còn là “người tốt”, nhìn thấy bạn nhỏ khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng cũng thấy không nỡ. Vì thế, hắn đã móc hết tiền tiêu vặt ra mua cho Dung Kính cả một bao đồ ăn vặt.
Không biết sau 12 năm, cái đuôi nhỏ ấy… còn nhận ra hắn không?
"Tôi nhớ ra rồi..." Lục Vân Tễ bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt thoáng sáng lên:
"Vài hôm trước Tạ Trường Thời đột nhiên tỉnh dậy, rồi vội vội vàng vàng chạy về huyện Tuy. Là đi đón Dung Kính đúng không?"
Tống Thanh vẫn còn chìm trong câu chuyện, vô thức gật đầu.
Chờ đến khi phản ứng lại, một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh ta như bị sét đánh ngang tai, đó là cuộc gọi từ người phụ trách nghĩa trang Nam Thành không lâu trước đó.
Quan tài đột ngột xuất hiện.
Dung Kính đột ngột trở về.
Chẳng lẽ... 12 năm qua, Dung Kính thật sự nằm trong quan tài?
Trước đây chắc chắn Tống Thanh sẽ cười khẩy và cho rằng đó là chuyện viển vông. Nhưng sau khi từng tận mắt thấy chuyện của Trình Phác Ngọc, kể cả ma anh ta cũng thấy rồi, thì còn chuyện gì không thể xảy ra?
Tống Thanh hít một hơi thật sâu.
Khi Dung Kính đến phố Trường Hoa vào buổi trưa, cậu rõ ràng nhận thấy có rất nhiều người đang lảng vảng trước quầy hàng của mình.
Ôm balo ngồi xuống, còn chưa kịp chào Mạc Cảnh Đồng, một chiếc micro đã được đưa sát đến bên miệng cậu.
Dung Kính ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông mặc áo sơ mi cộc tay, trước ngực đeo thẻ “Đài truyền hình Nhạn Thành”, đang mỉm cười thân thiện.
"Chào bạn, tôi là Cao Vĩnh Nguyên, phóng viên của đài Nhạn Thành. Không biết có thể phỏng vấn cậu một chút được không?"
Trước khi ra khỏi nhà, Tạ Trường Thời đã dặn: hôm nay có thể sẽ có nhiều người tới quầy của cậu để hóng chuyện, Dung Kính không ngại.
Huống hồ … trước khi đi, cậu còn tiện tay gieo một quẻ, quẻ tượng cho thấy hôm nay sẽ phát tài!
Nghe thấy lời mời phỏng vấn, cậu lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Lên sóng truyền hình ư? Không phải tương đương với việc đài truyền hình Nhạn Thành miễn phí quảng cáo cho cậu à?
Dung Kính liền ngồi thẳng lưng, chỉnh lại tóc tai: "Đương nhiên có thể."
Cao Vĩnh Nguyên bị phản ứng tích cực của cậu chọc cười, giọng càng thêm hòa nhã: "Tôi chỉ hỏi mấy câu đơn giản thôi, chắc chắn sẽ không làm khó cậu."
Nội dung phỏng vấn xoay quanh tâm trạng của Dung Kính trong lúc bị bắt cóc, suy nghĩ sau sự việc, và... công việc bói toán đặc biệt của cậu.
Nửa tiếng sau, Cao Vĩnh Nguyên chụp ảnh kỷ niệm với Dung Kính rồi cùng đoàn phim rời đi.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại bất ngờ quay lại, khom người ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đối diện với Dung Kính.
Vừa ngẩng đầu lên, chú ý đến đôi mắt Dung Kính chợt sáng bừng, Cao Vĩnh Nguyên không kìm được cười một tiếng: "Tôi muốn nhờ tiên sinh Dung xem một quẻ."
"Sáng nay khi tôi phỏng vấn cô Liễu, cô ấy nói tiên sinh Dung xem bói vô cùng linh nghiệm, vì vậy tôi muốn nhờ tiên sinh xem giúp tình trạng hiện tại của bạn tôi, anh ấy... đang gặp phải một số vấn đề khó lựa chọn."
Cao Vĩnh Nguyên không nói rõ cái gọi là "vấn đề khó lựa chọn" cho Dung Kính, người sau cũng không ngại.
Làm nghề này rồi, gặp nhiều nhất chính là những người lưỡng lự, không rõ nên tiến hay lùi. Mà đa phần họ, trước khi thật sự tin, đều chỉ coi bói toán như một trò an ủi tâm lý.
Dung Kính nhắm mắt, bấm ngón tay một lát rồi mở mắt nói: "Quẻ Ly hạ Khôn thượng, ánh sáng bị che khuất, là quẻ Minh Di."
"Hào từ Sơ Cửu: muốn nói với bạn anh rằng, thay vì mù quáng hành động, chi bằng biết cách bảo vệ mình trước đã."
Dung Kính chống má, nhìn về phía Cao Vĩnh Nguyên, đối diện với đôi mắt hơi đờ đẫn của anh ta, cầu nguyện: "Hy vọng bạn của anh là người nghe lời khuyên."
Cao Vĩnh Nguyên nghe lời này, như thể nghĩ ra điều gì, chau mày lại, không còn trì hoãn thời gian nữa. Sau khi quét 500 tệ, anh ta lễ phép đứng dậy cáo từ.
Anh ta vừa đi, không ít người vây xem xung quanh nóng lòng muốn thử.
Có người hỏi: "Đại sư, có thể giảm giá không ạ, 500 hơi đắt."
Dung Kính cười tủm tỉm: "Chỉ có thể đánh gãy xương thôi."
Đối phương: "..."
Từng chứng kiến cảnh Dung Kính hôm qua hạ gục nghi phạm, hắn ta không hề nghi ngờ gì về ba chữ "đánh gãy xương".
Trong lúc còn đang do dự, một bóng người đột ngột chen qua từ phía sau. Người đó giơ cao điện thoại, giọng vang dội: "Tránh một chút, tránh một chút! Tôi đến mời đại sư xem bói!"
Đám đông rầm rì né sang hai bên, mở ra một lối đi.
Một thanh niên tóc vàng, trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi chen đến trước quầy. Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, camera trên điện thoại đã chĩa thẳng vào mặt Dung Kính.
Chú ý đến ánh mắt nghi hoặc của cậu, hắn ta lập tức cười toe toét, vội vàng giải thích:
"Tôi là streamer. Vừa nãy lướt livestream của cô nàng Liễu Liễu thấy cô ấy trong phòng live ca ngợi cậu đến mức 'tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả', nên tôi phải đến thử xem cậu thật sự linh nghiệm đến thế không. Nếu không... cái này tính là quảng cáo sai sự thật đấy, sẽ bị khóa tài khoản!"
Sau đó hắn liếc nhanh sang tấm bảng nhỏ “500 một quẻ”, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.
"Nhưng chỉ xem bói thì chán quá, chi bằng cược một ván đi?"
"Giá cậu là 500 đúng không? Thế này nhé, nếu cậu đoán đúng, tôi trả mười vạn. Nhưng nếu đoán sai, cậu chỉ cần trả tôi năm vạn. Sao nào? Lời quá còn gì? Có muốn chơi không?"
Mặc dù nụ cười của tên tóc vàng trông có vẻ thân thiện, nhưng Dung Kính nhanh chóng phát hiện ác ý được che giấu kỹ càng trong từng câu chữ của hắn.
Ánh mắt cậu khẽ liếc về phía sau bên phải hắn ta.
Xung quanh quầy hàng đông người là thế, vậy mà chỗ đó lại trống một khoảng kỳ lạ. Nhưng điều lạ hơn nữa là chẳng ai để ý đến.
Dung Kính thu ánh mắt về, nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn xem gì?"
"Gì cũng được, cậu chọn cái cậu giỏi nhất là được."
Thấy hắn ta khí thế bừng bừng, ngồi thẳng sống lưng như sắp vào vòng chung kết, Dung Kính thuận miệng nói: "Vậy tôi xem sự nghiệp cho anh."
Một hai phút sau, đồng tiền gieo xong. Thiếu niên chỉ tay lên hình quẻ: "Quẻ Ly thượng Ly hạ, hào Cửu Tứ."
Tên tóc vàng nhíu mày: "Có nghĩa là gì?"
Dung Kính nhớ lại vẻ khiêu khích của đối phương, lời nói không còn giữ khách khí: "Nghĩa là…anh không có thực lực thật sự, làm người thì đừng quá ngạo mạn. Nếu không cẩn thận, từ trên trời rơi xuống ‘bịch’ một cái, ngã bẹp dí thành bã luôn."
Tên tóc vàng “ha” một tiếng, suýt nữa bật cười thành tiếng.
Hắn ta đã hiểu, thiếu niên này thật sự không biết hắn là ai. Không biết video của hắn từng lọt top thịnh hành, không biết lượng fans theo dõi nhiều đến cỡ nào, càng không biết giờ hắn đang hot đến mức nào trên mạng.
Nếu biết, sao có thể dám nói những lời "l* m*ng" thế chứ?
Hắn đang định mở miệng phản bác, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói lười biếng:
"Bạn ơi, thật ra cũng dễ thôi. Nếu muốn kiểm chứng cậu đạo trưởng này xem bói chuẩn hay không, cậu cứ làm ngược lại những gì cậu ấy nói đi."
"Cứ càng kiêu ngạo, càng phô trương, xem có bị ‘bịch’ một cái ngã luôn không. Là biết liền ấy mà."