- Trang chủ
- Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
- Chương 75: Bận rộn học tập (tiếp)
Chương 75: Bận rộn học tập (tiếp)
Truyện: Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Tác giả: Một Nhánh Đào Đông
- Chương 1: Than ôi!
- Chương 2: Nợ nần
- Chương 3: Đi mua đồ
- Chương 4: Chè Hạnh Nhân
- Chương 5: Bán trứng
- Chương 6: Phạt chép sách
- Chương 7: Diêu Tiến sĩ
- Chương 8: Đậu đũa xào cà tím
- Chương 9: Bị đánh
- Chương 10: Hương mì gói
- Chương 11: Lời nói như dao
- Chương 12: Tới nhà họ Lâm
- Chương 13: Cún con mèo nhỏ
- Chương 14: Thịt ba chỉ chiên giòn
- Chương 15: Quy hoạch nhỏ
- Chương 16: Bánh đường đỏ
- Chương 17: Các vị thẩm nương
- Chương 18: Đi chợ phiên
- Chương 19: Bếp nướng xúc xích
- Chương 20: Làm tủ
- Chương 21: Sắp khai trương
- Chương 22: Khai trương
- Chương 23: Khai trương (tiếp)
- Chương 24: Gà hấp khô
- Chương 25: Gà hấp khô (tiếp)
- Chương 26: Bánh pizza nướng
- Chương 27: Bánh pizza nướng (tiếp)
- Chương 28: Lâm Văn An
- Chương 29: Lâm Văn An (tiếp)
- Chương 30: Chuyện thường ngày
- Chương 31: Chuyện thường ngày (tiếp)
- Chương 32: Không thể nhịn nổi
- Chương 33: Không thể nhịn nổi (tiếp)
- Chương 34: Lên món mới
- Chương 35: Lên món mới (tiếp)
- Chương 36: Lẩu Oden
- Chương 37: Lẩu Oden (tiếp)
- Chương 38: Sườn cừu nướng
- Chương 39: Sườn cừu nướng (tiếp)
- Chương 40: Bữa sáng
- Chương 41: Bữa sáng (tiếp)
- Chương 42: Kẹo trái cây
- Chương 43: Kẹo trái cây (tiếp)
- Chương 44: Bánh tráng cay
- Chương 45: Bánh tráng cay (tiếp)
- Chương 46: Chuyện thường ngày
- Chương 47: Chuyện thường ngày (tiếp)
- Chương 48: Cứu giúp chúng sinh
- Chương 49: Cứu giúp chúng sinh (tiếp)
- Chương 50: Thuyền sushi
- Chương 51: Thuyền sushi (tiếp)
- Chương 52: Thân như ngọc
- Chương 53: Thân như ngọc (tiếp)
- Chương 54: Câu lạc bộ cờ bạc
- Chương 55: Câu lạc bộ cờ bạc (tiếp)
- Chương 56: Bàn chuyện hợp tác
- Chương 57: Bàn chuyện hợp tác (tiếp)
- Chương 58: Phòng tự học
- Chương 59: Phòng tự học (tiếp)
- Chương 60: Khảo sát
- Chương 61: Khảo sát (tiếp)
- Chương 62: Lẩu nấm
- Chương 63: Lẩu nấm (tiếp)
- Chương 64: Tiểu khổ qua
- Chương 65: Tiểu khổ qua (tiếp)
- Chương 66: Ăn Tết
- Chương 67: Ăn Tết (tiếp)
- Chương 68: Bếp lò nhỏ
- Chương 69: Bếp lò nhỏ (tiếp)
- Chương 70: Tri Hành Trai
- Chương 71: Tri Hành Trai (tiếp)
- Chương 72: Khai trương bận rộn
- Chương 73: Khai trương bận rộn (tiếp)
- Chương 74: Bận rộn học tập
- Chương 75: Bận rộn học tập (tiếp)
- Chương 76: Danh tiếng lan truyền
- Chương 77: Danh tiếng lan truyền (tiếp)
- Chương 78: Đàm phán thành công
- Chương 79: Đàm phán thành công (tiếp)
- Chương 80: Dê quay nguyên con
- Chương 81: Dê quay nguyên con (tiếp)
- Chương 82: Đề thi thử
- Chương 83: Đề thi thử (tiếp)
- Chương 84: Sắp sinh rồi
- Chương 85: Sắp sinh rồi (tiếp)
- Chương 86: Không làm thúc nữa
- Chương 87: Không làm thúc nữa (tiếp)
- Chương 88: Hoa mơ mùa xuân
- Chương 89: Hoa mơ mùa xuân (tiếp)
- Chương 90: Giấy dán cửa sổ
- Chương 91: Giấy dán cửa sổ (tiếp)
- Chương 92: Ăn bún
- Chương 93: Thịt kho tàu
- Chương 94: Thịt kho tàu (tiếp)
- Chương 95: Kỳ thi mùa xuân
- Chương 96: Kỳ thi mùa xuân (tiếp)
- Chương 97: Nổi tiếng rồi
- Chương 98: Nổi tiếng rồi (tiếp)
- Chương 99: Xe và nhà
- Chương 100: Xe và nhà (tiếp)
- Chương 101: Bánh cơm kẹp thịt
- Chương 102: Bánh cơm kẹp thịt (tiếp)
- Chương 103: Diêu Đắc Thủy
- Chương 104: Diêu Đắc Thủy (tiếp)
- Chương 105: Chờ ngày niêm yết danh sách
- Chương 106: Chờ ngày niêm yết danh sách (tiếp)
- Chương 107: Sữa nướng
- Chương 108: Sữa nướng (tiếp)
- Chương 109: Sau khi bị mắng
- Chương 110: Sau khi bị mắng (tiếp)
- Chương 111: Ai đỗ rồi?
- Chương 112: Ai đỗ rồi (tiếp)
- Chương 113: Đã trở về
- Chương 114: Chuyện thường tình
- Chương 115: Chuyện thường tình (tiếp)
- Chương 116: Cảm ơn con
- Chương 117: Cảm ơn con (tiếp)
- Chương 118: Thích Chàng
- Chương 119: Thích chàng (tiếp)
- Chương 120: Xông pha Đông Tây
- Chương 121: Xông pha Đông Tây (tiếp)
- Chương 122: Kết hôn (Hoàn chính văn)
- Chương 123: Kết hôn (Hoàn chính văn) tiếp
- Chương 124: Phiên ngoại 1: Nhật ký trông trẻ của Đại Hoàng
- Chương 125: Phiên ngoại 2: Thiếu Niên Trở Lại (1)
- Chương 126: Phiên ngoại 3: Thiếu Niên Trở Lại (2) – (Hoàn toàn văn)
- Chương 127: Phiên ngoại 3: Thiếu Niên Trở Lại (2) – (Hoàn toàn văn) tiếp
- Chương 128: Chương 128 : Ngày Tháng Bình Yên
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Mạnh viên ngoại ban đầu trốn sau cột hành lang để quan sát con trai, sau đó đứng mỏi chân, lại lẻn vào phòng trà, tìm một chỗ ngồi gần cửa, lặng lẽ quan sát thêm một lúc.
Cơn giận của ông đã dần tan biến.
Đây là lần đầu tiên ông… thấy bộ mặt này của tứ lang.
Trước đây, đứa con trai này trong lòng ông, việc gì cũng không bằng tam lang. Học hành không thành còn phá phách. Hồi nhỏ còn ở ngoại thành, lão nương của Mạnh viên ngoại vẫn chưa qua đời. Tam lang đang học, Mạnh Bác Viễn lại lẻn ra ngoài, cạo mỡ heo thành bột rồi hòa với nước, "hiếu thảo" cho nãi nãi uống. Uống xong, bà nôn hai ngày ra bọt trắng. Hỏi hắn tại sao lại làm vậy, hắn nói nãi nãi cứ mắng nương hắn, còn nhổ nước bọt vào bát canh của nương hắn, làm cho bà câm thì gia đình sẽ hòa thuận, tức đến mức Mạnh viên ngoại suýt ngất xỉu.
Lớn hơn một chút, tam lang vẫn học, còn hắn thì sao, lại lẻn ra ngoài bán hết gỗ khắc bản của nhà cho mấy người mua đồng nát để đổi lấy một túi kẹo. Gần như làm cho Mạnh viên ngoại mất hết cả gia sản. Chờ đến khi tam lang đã thi đỗ đồng sinh, hắn lại cùng mấy học trò phá gia chi tử viết những cuốn tiểu thuyết linh tinh, th* t*c rồi bán cho các nghệ nhân ở gánh hát để họ hát. Hợp tác viết một vài vở kịch về chuyện vương công bỏ vợ, còn viết nãi nãi mình thành bà mẹ chồng độc ác, lại còn rất nổi tiếng! Tiếc là hắn ngu ngốc chỉ bán cuốn sách được hai quan tiền, vở kịch nổi tiếng cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Tóm lại, ngoài đọc sách ra, hắn việc gì cũng dám làm.
Sau này thằng nghịch tử này cuối cùng cũng lớn nhưng vẫn không thích đọc sách. Theo quan sát của Mạnh viên ngoại, khả năng học thuộc của Mạnh Bác Viễn chỉ hơn tiểu Thạch Đầu một chút, còn viết chữ thì xấu tệ. Nhưng Mạnh viên ngoại vẫn không cam tâm, vẫn mong hắn làm nên trò trống. Làm thương nhân có gì tốt? Chính Mạnh viên ngoại cũng phải luôn cười với mọi người, ngay cả với một vị quan nhỏ như Lâm ti tào, ông cũng phải thường xuyên lấy lòng.
Làm quan mới oai phong! Sau này hai đứa con trai đều có thể đường đường chính chính, trông nom giúp đỡ lẫn nhau, không cần phải quỳ gối cười lấy lòng bất kỳ ai, đó chính là nguyện vọng lớn nhất của Mạnh viên ngoại.
Còn về việc gia nghiệp xưởng khắc bản có người thừa kế hay không, ông nghĩ không quan trọng. Cùng lắm là kiếm đủ tiền thì đóng cửa, ông cũng có thể dẫn Quan thị đi khắp nơi, ngắm nhìn sông núi.
Nhưng đứa trẻ này lại… Mạnh viên ngoại nhìn hắn đứng trong sân, không cần ai dạy mà vẫn biết tiếp đãi khách, dường như có thể nói hai ba câu với bất kỳ học trò nào đi qua. Ngay cả khi không phải là bạn cùng học đường của hắn, hắn cũng có thể gọi ra tên người ta, cười hì hì khoác vai người ta, nói thêm hai câu liền trở nên thân quen như đã kết bạn từ tám đời. Hắn vỗ ngực nói:
"Ngươi hỏi đúng người rồi, đi, ta dẫn ngươi đi tìm Tùng bá, bảo ông ấy thêm nhiều sữa bò cho ngươi, lại cho một thìa mật ong hoa táo ngon nhất. Ta nói với ngươi, ngon đến mức đầu óc ngươi muốn bay lên luôn. Ngươi tin ta đi, cái này chắc chắn đáng giá. Còn cái bánh gạo kia, chỉ là bây giờ hình như đã bán hết rồi. Nếu ngươi muốn ăn, ta giúp ngươi nói với Diêu tiểu nương tử, ngày mai hoặc ngày kia nhất định sẽ giữ lại cho ngươi một túi… Ôi cái này có là gì đâu? Tất cả đều là bạn học, sau này ngươi đến cứ tìm ta, ta sẽ tìm cho ngươi một vị trí tốt để đọc sách…"
Mạnh viên ngoại vội vàng quay đầu đi. May mà Mạnh Bác Viễn kéo người ta đi nhanh qua trước mặt ông, hoàn toàn không để ý đến người đang ngồi cạnh cửa là ai.
Còn cái thư sinh trắng trẻo mập mạp, quần áo sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu có vẻ rụt rè kia cũng bị hắn dỗ cho choáng váng, không chỉ hào phóng gọi hai chén trà sữa khác nhau, mà còn mua rất nhiều bánh trà.
Đứa trẻ này trong chuyện này thì lại có chút mắt nhìn, biết ai có tiền ai không có tiền. Bề ngoài lại đối xử công bằng, còn biết giới thiệu những thứ khác nhau cho những người khác nhau, sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Sau đó, Mạnh Bác Viễn quả nhiên tìm cho người ta một chỗ ngồi tốt gần cửa sổ, rồi lại khoác vai hẹn người ta hôm nào cùng đá cúc cầu rồi lại vội vã rời đi. Vừa ra ngoài lại có mấy học trò cười hì hì chào hắn, hắn cũng khoa trương giơ tay lên, khoác vai người ta, cười ha hả ồn ào một trận.
Hóa ra tứ lang không phải như ông nghĩ, chỉ có hai người bạn là Trình Thư Quân và Lâm Duy Minh. Ông thấy nó có rất nhiều bạn bè, rất được lòng bạn cùng lớp… Mạnh viên ngoại vẻ mặt phức tạp nhìn rất lâu, cuối cùng trong lòng nặng trĩu không biết là tư vị gì, thở dài, ủ rũ ra khỏi phòng đọc sách nhà họ Diêu. Ông vẫn không biết lúc này nên nói gì với con trai.
Diêu Như Ý ở cửa chuyên phụ trách ghi sổ và thu tiền, thấy Mạnh viên ngoại lặng lẽ bước ra, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi nàng nghe Lâm Duy Minh chạy đến với đầy mồ hôi nói, Mạnh viên ngoại biết Mạnh Bác Viễn đến đây làm tiểu nhị, làm nàng dựng tóc gáy, thật sự sợ Mạnh viên ngoại tức giận đập phá tiệm của nàng.
Nhưng lúc đó Mạnh viên ngoại đã vào trong rồi! Diêu Như Ý vội vàng kiễng chân thò cổ vào trong nhìn, tìm xem Mạnh viên ngoại đang đánh con trai ở đâu? May mắn là không nghe thấy tiếng gầm thét của ông, ông lại hiếm khi nhịn được không phát hỏa.
Bây giờ ông ta đi rồi, Diêu Như Ý thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thò đầu vào trong, người bên trong càng ngày càng đông, nhưng Mạnh Bác Viễn làm việc cực kỳ đắc lực khiến nàng phải nhìn hắn bằng con mắt khác, có thể một mình làm việc bằng ba người. Bây giờ bên trong ồn ào náo nhiệt nhưng không lộn xộn, không có bất kỳ sự cố nào xảy ra.
Nàng hài lòng gật đầu, chỉ có một điều nàng không ngờ tới là, một số món đồ trong tiệm văn phòng phẩm bán quá nhanh, đã có mấy món hết hàng rồi.
Nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, tiệm văn phòng phẩm ngoài những món hàng được đặt riêng từ các thím, các chị, Chu Cử Mộc, Lão Hàn Đầu v.v. khi trang trí phòng đọc sách, thì còn rất nhiều món đồ vốn là của nàng, ngày thường bày ở tiệm tạp hóa không ai hỏi thăm, nhưng khi thay đổi cách trưng bày lại bán được không ít.
Diêu Như Ý bảo Tùng Tân ghi lại những món đồ đã bán hết, một lát nữa nàng sẽ sai vài người rảnh rỗi đi truyền lời cho Lão Hàn Đầu, Chu Cử Mộc và những người khác để bổ sung hàng.
Diêu Như Ý cũng không ngờ, cốc gốm hình đầu mèo Gâu Gâu và đế lót cốc hình móng mèo lại có thể bán gần hết chỉ trong nửa ngày, nàng đã nhờ Lão Hàn Đầu nung cả trăm cái. Thế này thì xong rồi, đồ gốm nung ra ít nhất phải bảy ngày, những cốc và đĩa này sẽ ngay lập tức không đủ để cung cấp.
Nhưng kinh doanh tốt thì vẫn hơn là không có kinh doanh, thấy người qua lại tấp nập bên trong, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những ngày này, tuy nàng không nói với bất kỳ ai nhưng trong lòng thực ra vẫn bất an.
Vì cái phòng tự học này… nàng gần như đã dốc hết tất cả số tiền tiết kiệm được từ khi mở tiệm tạp hóa. Chưa kể những món đồ nhỏ do các thím trong xóm làm, ngay cả nhiều loại trà, mứt quả, đồ rang trong phòng trà cũng là hàng mới, bên trong tồn đọng không ít tiền hàng, thậm chí còn có tiền hàng chưa trả cho người ta. Nếu không thể nổi tiếng ngay từ đầu, nàng sẽ phải phá sản và trở thành một người trắng tay.
Khi phòng đọc sách đang được trang trí, nàng đã đi khắp tất cả các thương gia có thể liên lạc để chuẩn bị hàng hóa, còn phải đặc biệt đi tìm sữa bò, chọn trà. Cả ngày bôn ba bên ngoài, tuy vất vả, Diêu Như Ý lại không hề than phiền một chút nào, chỉ nghĩ làm mọi việc thật tốt thật nhanh.
Nàng biết rõ khả năng của mình có hạn, nhiều thứ nàng không thể làm, tài nấu ăn cũng không quá tốt, vì vậy càng phụ thuộc vào nguồn hàng bên ngoài. Chọn hàng, chuẩn bị hàng cũng là những kỹ năng cần thiết để kinh doanh tiệm tạp hóa nhỏ. Trước đây, bà ngoại dạy nàng cách giao thiệp với nhà cung cấp, làm thế nào để chọn hàng tốt. Lần này nàng đã dốc hết sức lực để áp dụng tất cả những kiến thức đó.
Đặc biệt việc bán trà sữa cũng là một chuyện mạo hiểm. Sữa bò rất dễ bị hỏng, ngay cả trong thời tiết như bây giờ cũng khó bảo quản được lâu, hơn nữa giá cả đắt đỏ. Diêu Như Ý định thử bán trước, sau này sẽ bán số lượng có hạn. Hôm nay xem có thể bán được bao nhiêu, sau đó mới dễ dàng kiểm soát số lượng.
Đại Tống thực ra đã có trà sữa, chỉ là phần lớn có vị mặn, và vì sữa bò đắt nên cũng không tạo thành phong trào. Diêu Như Ý chọn bán trà sữa trong phòng đọc sách, thực chất cũng là một tư duy kinh doanh giống như việc lập phòng riêng, vừa có loại giá bình dân vừa có loại đắt hơn một chút, có thể phục vụ được nhiều loại khách hàng khác nhau.
Diêu Như Ý tính toán số thành viên đã đăng ký, đã có hơn sáu mươi người rồi. Cái thẻ này của nàng không phải là thẻ tích điểm, mà là bỏ ra mười văn tiền để mua thẻ thì có thể được giảm giá tám phần. Vì vậy, nhiều người cũng không tiếc mười văn này, mang tâm lý thích rẻ, phần lớn đều sẽ làm thẻ.
Đặc biệt là tấm thẻ này nhị thúc làm rất tinh xảo, những người đã làm thẻ đều cảm thấy đáng giá.
Nghĩ đến nhị thúc, trong lòng Diêu Như Ý liền dâng lên một cảm giác ấm áp.
Trong tháng Giêng đi lại mua sắm, hầu như đều có Lâm Văn An đi cùng nàng. Hắn tuy ít nói, nhưng lại cực kỳ nhạy bén, giúp nàng vạch trần không ít mánh khóe lừa đảo của các thương nhân ngoài chợ.
Đơn cử như việc đồ văn phòng phẩm, ngoài Cảnh Ngọc Hiên đã hợp tác, để đặt những cây bút độc đáo, nàng cũng đi tiếp xúc với các xưởng làm bút nhỏ khác. Một số chủ tiệm rất xảo quyệt, dùng hàng kém chất lượng thay hàng tốt còn hét giá trên trời, luôn bị nhị thúc ba câu hai lời lạnh lùng vạch trần mánh lới.
Không chỉ cùng nàng đi trong gió trong mưa, mà còn giúp nàng rất nhiều việc. Nhờ có nhị thúc, những ngày đó nàng tuy vất vả nhưng không gặp phải sai sót nào, chỉ là… hôm nay Lâm Văn An đã trở lại nha môn rồi.
Các học trò vẫn còn trong kỳ nghỉ đông, nhưng nha môn đã bắt đầu làm việc rồi. Đêm qua Lâm Văn An vẫn còn giúp nàng sắp xếp hàng hóa. Hôm nay trời chưa sáng, hắn lại đến sớm để giúp nàng đi một vòng, thấy mọi thứ đều ổn thỏa, đại khái đã dọn dẹp xong xuôi mới yên tâm rời đi.
Trước khi đi, hắn còn khăng khăng để Tùng bá ở lại, nói Tùng bá đã lớn tuổi, theo hắn ở trong nha môn sẽ chịu thiệt thòi. Lại nói Tùng bá giỏi nấu nướng, trà sữa, bánh trà đều có thể tự làm, hơn nữa còn có chút võ công, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra cũng có thể giúp đỡ.
Còn hắn chẳng qua chỉ là đến nha môn ngồi làm việc, hơn nữa quan gia cũng đã cử hai người nội thị đến để hắn sai bảo, Tùng bá đi theo hắn đại tài tiểu dụng.
Lâm Văn An đã mở lời thì chỉ có thể nói là hoàn hảo, khiến người ta không thể phản bác. Tùng bá lại chỉ nghe lời hắn, Diêu Như Ý không thể cãi lại nên đành đồng ý.
Sáng nay, nàng nhìn bóng lưng gầy gò đó xách hộp trà sữa, một mình bước vào gió xuân lạnh lẽo đi về phía Đông Hoa Môn, trong lòng vẫn còn chút ngại ngùng.
Dường như… luôn là nhị thúc giúp nàng, nhưng nàng lại không có gì để làm cho hắn.
Hơn nữa, tuy nhị thúc nói như vậy, nhưng Diêu Như Ý cũng có thể nghĩ đến, công việc ở Giám quân khí rất nặng nề, khi làm việc khó tránh khỏi việc quên ăn quên ngủ, bên cạnh không có người thân cận sẽ rất bất tiện.
Nàng trong lòng liền có một ý tưởng, muốn tìm Anh thẩm tử bàn bạc.
Vừa hay nhà Lâm ti tào và nhị thúc là họ hàng xa, nhà họ lại có nhiều đứa trẻ lớn nhỏ. Ngoài Lâm Duy Minh học hành còn tạm ổn, mấy đứa em trai dưới hắn nghe nói thứ hạng trong kỳ thi cuối năm còn tệ hơn cả Mạnh Bác Viễn. Tiểu Thạch Đầu cũng nói, mẹ hắn còn đang nghĩ đến việc đưa nhị ca và tam ca ra ngoài tìm việc.
Vậy thì… thay vì ở Quốc Tử Giám làm những chuyện vô nghĩa, hoặc ra ngoài làm đồ đệ kế toán, thà theo nhị thúc đến Giám quân khí học việc.
Đang nghĩ xem làm thế nào để nói với Anh thị, ở đầu hẻm liền truyền đến tiếng xe ngựa ồn ào.
Diêu Như Ý và Mạnh viên ngoại vừa đi đến nửa đường đều giật mình.
Ngẩng đầu nhìn, hóa ra là cả gia đình Du thẩm tử đã trở về!