- Trang chủ
- Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
- Chương 120: Xông pha Đông Tây
Chương 120: Xông pha Đông Tây
Truyện: Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Tác giả: Một Nhánh Đào Đông
- Chương 1: Than ôi!
- Chương 2: Nợ nần
- Chương 3: Đi mua đồ
- Chương 4: Chè Hạnh Nhân
- Chương 5: Bán trứng
- Chương 6: Phạt chép sách
- Chương 7: Diêu Tiến sĩ
- Chương 8: Đậu đũa xào cà tím
- Chương 9: Bị đánh
- Chương 10: Hương mì gói
- Chương 11: Lời nói như dao
- Chương 12: Tới nhà họ Lâm
- Chương 13: Cún con mèo nhỏ
- Chương 14: Thịt ba chỉ chiên giòn
- Chương 15: Quy hoạch nhỏ
- Chương 16: Bánh đường đỏ
- Chương 17: Các vị thẩm nương
- Chương 18: Đi chợ phiên
- Chương 19: Bếp nướng xúc xích
- Chương 20: Làm tủ
- Chương 21: Sắp khai trương
- Chương 22: Khai trương
- Chương 23: Khai trương (tiếp)
- Chương 24: Gà hấp khô
- Chương 25: Gà hấp khô (tiếp)
- Chương 26: Bánh pizza nướng
- Chương 27: Bánh pizza nướng (tiếp)
- Chương 28: Lâm Văn An
- Chương 29: Lâm Văn An (tiếp)
- Chương 30: Chuyện thường ngày
- Chương 31: Chuyện thường ngày (tiếp)
- Chương 32: Không thể nhịn nổi
- Chương 33: Không thể nhịn nổi (tiếp)
- Chương 34: Lên món mới
- Chương 35: Lên món mới (tiếp)
- Chương 36: Lẩu Oden
- Chương 37: Lẩu Oden (tiếp)
- Chương 38: Sườn cừu nướng
- Chương 39: Sườn cừu nướng (tiếp)
- Chương 40: Bữa sáng
- Chương 41: Bữa sáng (tiếp)
- Chương 42: Kẹo trái cây
- Chương 43: Kẹo trái cây (tiếp)
- Chương 44: Bánh tráng cay
- Chương 45: Bánh tráng cay (tiếp)
- Chương 46: Chuyện thường ngày
- Chương 47: Chuyện thường ngày (tiếp)
- Chương 48: Cứu giúp chúng sinh
- Chương 49: Cứu giúp chúng sinh (tiếp)
- Chương 50: Thuyền sushi
- Chương 51: Thuyền sushi (tiếp)
- Chương 52: Thân như ngọc
- Chương 53: Thân như ngọc (tiếp)
- Chương 54: Câu lạc bộ cờ bạc
- Chương 55: Câu lạc bộ cờ bạc (tiếp)
- Chương 56: Bàn chuyện hợp tác
- Chương 57: Bàn chuyện hợp tác (tiếp)
- Chương 58: Phòng tự học
- Chương 59: Phòng tự học (tiếp)
- Chương 60: Khảo sát
- Chương 61: Khảo sát (tiếp)
- Chương 62: Lẩu nấm
- Chương 63: Lẩu nấm (tiếp)
- Chương 64: Tiểu khổ qua
- Chương 65: Tiểu khổ qua (tiếp)
- Chương 66: Ăn Tết
- Chương 67: Ăn Tết (tiếp)
- Chương 68: Bếp lò nhỏ
- Chương 69: Bếp lò nhỏ (tiếp)
- Chương 70: Tri Hành Trai
- Chương 71: Tri Hành Trai (tiếp)
- Chương 72: Khai trương bận rộn
- Chương 73: Khai trương bận rộn (tiếp)
- Chương 74: Bận rộn học tập
- Chương 75: Bận rộn học tập (tiếp)
- Chương 76: Danh tiếng lan truyền
- Chương 77: Danh tiếng lan truyền (tiếp)
- Chương 78: Đàm phán thành công
- Chương 79: Đàm phán thành công (tiếp)
- Chương 80: Dê quay nguyên con
- Chương 81: Dê quay nguyên con (tiếp)
- Chương 82: Đề thi thử
- Chương 83: Đề thi thử (tiếp)
- Chương 84: Sắp sinh rồi
- Chương 85: Sắp sinh rồi (tiếp)
- Chương 86: Không làm thúc nữa
- Chương 87: Không làm thúc nữa (tiếp)
- Chương 88: Hoa mơ mùa xuân
- Chương 89: Hoa mơ mùa xuân (tiếp)
- Chương 90: Giấy dán cửa sổ
- Chương 91: Giấy dán cửa sổ (tiếp)
- Chương 92: Ăn bún
- Chương 93: Thịt kho tàu
- Chương 94: Thịt kho tàu (tiếp)
- Chương 95: Kỳ thi mùa xuân
- Chương 96: Kỳ thi mùa xuân (tiếp)
- Chương 97: Nổi tiếng rồi
- Chương 98: Nổi tiếng rồi (tiếp)
- Chương 99: Xe và nhà
- Chương 100: Xe và nhà (tiếp)
- Chương 101: Bánh cơm kẹp thịt
- Chương 102: Bánh cơm kẹp thịt (tiếp)
- Chương 103: Diêu Đắc Thủy
- Chương 104: Diêu Đắc Thủy (tiếp)
- Chương 105: Chờ ngày niêm yết danh sách
- Chương 106: Chờ ngày niêm yết danh sách (tiếp)
- Chương 107: Sữa nướng
- Chương 108: Sữa nướng (tiếp)
- Chương 109: Sau khi bị mắng
- Chương 110: Sau khi bị mắng (tiếp)
- Chương 111: Ai đỗ rồi?
- Chương 112: Ai đỗ rồi (tiếp)
- Chương 113: Đã trở về
- Chương 114: Chuyện thường tình
- Chương 115: Chuyện thường tình (tiếp)
- Chương 116: Cảm ơn con
- Chương 117: Cảm ơn con (tiếp)
- Chương 118: Thích Chàng
- Chương 119: Thích chàng (tiếp)
- Chương 120: Xông pha Đông Tây
- Chương 121: Xông pha Đông Tây (tiếp)
- Chương 122: Kết hôn (Hoàn chính văn)
- Chương 123: Kết hôn (Hoàn chính văn) tiếp
- Chương 124: Phiên ngoại 1: Nhật ký trông trẻ của Đại Hoàng
- Chương 125: Phiên ngoại 2: Thiếu Niên Trở Lại (1)
- Chương 126: Phiên ngoại 3: Thiếu Niên Trở Lại (2) – (Hoàn toàn văn)
- Chương 127: Phiên ngoại 3: Thiếu Niên Trở Lại (2) – (Hoàn toàn văn) tiếp
- Chương 128: Chương 128 : Ngày Tháng Bình Yên
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Mang hành lý lên vai, đã đến lúc khởi hành.
Sau khi Tri Hành Trai mở cửa trở lại, nơi đây càng trở nên náo nhiệt hơn.
Tấm biển Văn Hoa Đường mới sơn phản chiếu ánh sáng trắng dưới mặt trời gay gắt. Mảnh pháo đỏ còn chưa kịp quét sạch đã bị giẫm nát len vào các kẽ đá xanh bởi những bước chân vội vã của học trò, chỉ để lại những vệt đỏ sẫm dính bùn đất.
Lầu trên lầu dưới, tiếng người ồn ã như sôi.
Hành lang lầu hai trở thành lối đi chính cho học trò, cầu thang gỗ thỉnh thoảng lại kêu kẽo kẹt dưới chân người lên xuống. May mà vật liệu gỗ ban đầu đều là loại gỗ cứng thượng hạng, nếu không đã không chịu nổi sự giẫm đạp của nhiều người như vậy.
Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Rất nhiều học trò đổ mồ hôi trên trán, tay cầm sách, quạt hoặc cốc trà giải nhiệt vừa mua từ phòng trà dưới lầu, bước chân không ngừng tìm kiếm chỗ ngồi trống thoáng mát hơn bên cửa sổ.
Phòng trà vẫn là nơi sôi động nhất.
Phòng trà bây giờ được mở rộng thành hai tầng, rộng rãi hơn nhiều.
Nhưng người cũng đông hơn, chật cứng. Dưới lầu giờ đây đều kê bàn nhỏ, còn bàn dài được chuyển lên lầu. Cả hai tầng đều chật ních người. Tùng bá không thể trông coi hết được, nên Tiểu Thạch Đầu giờ chuyên chạy việc và mang trà nước trong phòng trà.
Sau khi Lâm Duy Minh thi đậu, tình cảnh khó khăn của nhà họ Lâm đã được hóa giải phần nào. Nhiều đợt họ hàng mang tiền và ruộng đất đến, giờ nhà đã thuê một người giúp việc ngắn hạn để đỡ đần Hắn thẩm tử, muội muội cũng có người chăm sóc. Tiểu Thạch Đầu không cần làm "anh nuôi" nữa, lập tức vui vẻ trở lại làm việc.
Nhưng cậu lại có nỗi phiền muộn mới. Ôm khay, cậu nhóc thở dài thườn thượt với Diêu Như Ý: "Mấy hôm trước có một thúc thúc trong tộc đến, là một lão quyền sư, bảo với cha đệ rằng đệ là một mầm non tốt để học võ! Ta muốn theo ông ấy nhưng cha cứ bắt cháu học thêm hai năm nữa. Thúc thúc trong tập lại bảo học quyền cước phải học từ nhỏ, tuổi ta đã hơi lớn rồi, chậm nữa xương cốt cứng cáp định hình sẽ không học được nữa! Aizzz!"
Diêu Như Ý hỏi cậu: "Vậy bản thân đệ có thích đọc sách không?"
Tiểu Thạch Đầu lắc đầu nguầy nguậy, mặt cậu mếu máo như sắp khóc vì trí nhớ của mình: "Đệ vừa thuộc làu Mộng Du Thiên Mẫu Ngâm Lưu Biệt thì đã quên sạch Thục Đạo Nan phía trước rồi!"
Diêu Như Ý vô cùng đồng cảm. Cậu bé thức dậy từ sớm để đọc sách mỗi ngày, cặm cụi mãi nhưng hiệu quả lại rất tệ.
"Nhưng học võ rất khổ, còn khổ hơn đọc sách." Diêu Như Ý xoa đầu tròn của cậu bé. "Nếu đệ thật sự không sợ khổ thì hãy nói với cha đệ là đi học võ thử một tháng. Nếu chịu được thì học, không chịu được thì quay về đọc sách, cũng không lỡ mất gì. Có đúng không?"
Mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên: "Đúng rồi! Đệ sẽ nói với cha đệ như thế!" Vừa lúc Tùng bá dưới lầu gọi người, cậu vội vàng đáp: "Cháu đến ngay đây! Đến ngay đây!"
Vừa đáp lời, người cậu đã chạy vụt ra, bám vào lan can trèo xuống lầu như một con khỉ, bước chân nhẹ nhàng và nhhắn chóng.
Diêu Như Ý nhìn theo bóng lưng cậu, nhớ lại cảnh cậu cưỡi ngựa tre chạy khắp ngõ hồi mùa đông, không hề sợ lạnh. Nàng nghĩ thúc thúc trong tộc của Tiểu Thạch Đầu có lẽ không phải khách sáo, có lẽ cậu bé thực sự là một người có tố chất luyện võ.
Đang suy nghĩ, nàng thấy Vưu tẩu tử bước vào, nàng liền vén váy đi xuống chào.
Hôm trước, Vưu tẩu tử đến tìm nàng nói về một chuyện.
Nàng muốn lấy lại cửa hàng trong đồ hồi môn của mình và tự mở một phòng khám. Nhưng việc mở phòng khám tốn kém: thuê người, mua thuốc, tính sổ sách, đâu đâu cũng cần tiền. Nàng đã tính toán kỹ lưỡng, còn xin thêm một chút từ Tiết a bà nhưng vẫn còn thiếu một khoản. Vì thế nàng hơi ngượng ngùng muốn mời Diêu Như Ý, người có công việc kinh doanh phát đạt cùng "góp vốn" hợp tác.
Dù là hàng xóm quen biết, Vưu tẩu tử cũng là người đáng tin cậy nhưng Diêu Như Ý không đồng ý ngay lập tức. Mở phòng khám là việc làm tích đức hành thiện nhưng cũng là một công việc kinh doanh thực sự, nếu quản lý không tốt, thua lỗ thì cũng sẽ phải đóng cửa. Dù Vưu tẩu tử có gia học nhưng nàng chưa kinh doanh buôn bán bao giờ. Nàng biết phải thuê người, nhập hàng nhưng còn những chi tiết nhỏ hơn thì sao? Trong đầu Diêu Như Ý lập tức nảy ra rất nhiều câu hỏi:
Vị trí cửa hàng hồi môn có tốt không, có gần phố không? Mặt tiền có sáng sủa không? Dự định thuê bao nhiêu nữ y ngồi khám, chuyên khoa phụ sản hay khám tổng quát? Thường mua thuốc sống từ hiệu nào? Dự định trả lương cho nhân viên kế toán bao nhiêu? Phí khám bệnh định là bao nhiêu?
Đừng thấy Diêu Như Ý tuy đã làm khổ Chu Cử Mộc, Trình nương tử cũng như một vài "nhà cung cấp" khác của mình không ít, nhưng từ khi giao tiếp nhiều với các nhà sư ở chùa Hưng Quốc, nàng cũng đã được mấy nhà sư xảo quyệt đó "mài giũa"! Giờ đây, nàng không còn là tiểu cô nương chỉ hành động bằng nhiệt huyết như trước, cũng không còn là người mới cần Lâm Văn An bên cạnh mới yên tâm đàm phán. Nàng dần dần có tư duy kinh doanh rõ ràng và khả năng đánh giá rủi ro.
Nàng thậm chí còn học được cách sống với hai khuôn mặt, đối nội và đối ngoại khác nhau.
Đối ngoại, nàng học từ Mạnh viên ngoại cách hành xử khôn khéo của thương nhân, mọi việc, mọi lời nói đều được suy nghĩ kỹ lưỡng, nàng cũng hiểu đạo lý chậm rãi làm tròn việc. Đối nội thì không cần cẩn trọng như vậy, với Diêu gia gia và Lâm Văn An, nàng vẫn là Như Ý vui vẻ không phiền muộn như thường.
Vì vậy sau khi nghe Vưu tẩu tử nói, nàng chỉ bảo đó là một việc tốt nhưng không nên vội vàng. Nàng hẹn Vưu tẩu tử hôm nay cùng đi xem thực địa vị trí cửa hàng, lắng nghe chi tiết kế hoạch của nàng ấy, tính toán chu toàn rồi mới bàn bạc kỹ hơn.
Tuy nhiên Diêu Như Ý tin rằng Vưu tẩu tử đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng.
Nàng ấy đã thay đổi rất nhiều kể từ khi trở về từ Quế Châu.
Vưu tẩu tử, người từng nói rằng phụ nữ chỉ cần tìm được một chỗ dựa tốt là cuộc đời viên mãn, dường như đã bị bỏ lại tư tưởng đó ở vùng núi ẩm ướt, nóng bức, mưa gió kéo dài của Quế Châu.
Lúc đó là mùa xuân, Vưu tẩu tử vừa về không lâu, lại thường được Vưu thẩm tử, Trình nương tử và vài người khác kéo đến cửa hàng tạp hóa nói chuyện phiếm. Các thẩm tẩu tử kê ghế ra, đắp cánh hoa đào mùa xuân lên mặt, nghe nàng kể chuyện Quế Châu.
Tình cảnh thảm khốc ở Quế Châu lúc đó còn thê thảm hơn vạn lần so với những lời đồn thổi lọt đến Biện Kinh.
Ban ngày, những chiếc quan tài mỏng được khiêng ra xếp từ đầu phố đến cuối phố, nhà nhà treo cờ trắng. Những người chết vì bệnh dịch không được chôn cất an lành, đều phải hỏa thiêu, vì vậy ban đêm trên sườn núi luôn có ánh lửa cháy suốt đêm không tắt. Quế Châu lại nhiều núi, vì nàng là phụ nữ nên cùng hành động với các nữ y ở chỗ khám bệnh của Trương nương tử. Lúc đó họ phân công rõ ràng với các quan y triều đình, đội của nàng chuyên cứu phụ nữ và trẻ em.
Không đủ nhà cửa, họ phải ngủ co ro trong các túp lều rơm bên đường. Muỗi mòng dày đặc, vết cắn chồng lên vết cắn, gãi rách ra thì ch** n**c vàng. Mười ngón tay móng tay lúc nào cũng đóng đầy máu khô đen và bùn thuốc, phải dùng rượu mạnh rửa sạch nhiều lần.
Mỗi ngày chỉ ngủ được một hoặc hai canh giờ, nghe tin bệnh nhân có dấu hiệu xấu là phải lập tức dậy kiểm tra.
"Có một tiểu cô nương mười tuổi, cha nương, ông bà đều qua đời, chỉ còn lại mình cô bé cô đơn. Ta rất muốn cứu con bé, con bé cũng cố gắng hết sức để sống, nhưng ta... ta vẫn không kéo con bé ra khỏi Quỷ Môn Quan được. Trước khi chết, con bé vẫn dùng thổ ngữ Quế Châu nói với ta, y nương tử, con không muốn chết."
Dù đã trở về, Vưu tẩu tử nhắc đến chuyện này vẫn nghẹn ngào. Nàng ngừng lại, dường như không dám nhắc đến nữa, vội vàng chuyển sang kể chuyện vui.
"Cũng có người được cứu sống, điều ta vui nhất là cứu được một phụ nhân sắp sinh. Ta đỡ đẻ cho nàng ấy an toàn, sau đó lại cố gắng giành lại mạng sống cho nàng ấy nữa."
Vưu tẩu tử chia sẻ về từng sinh linh khó cứu được trong sự xúc động, phải một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại kể tiếp, "...Sau đó, chúng ta phải đi. Nàng ấy địu đứa bé, ôm một túi gạo đuổi theo, không nói được tiếng Quan Thoại, cứ òa òa đòi nhét cho ta. Đương nhiên ta không lấy, họ vừa trải qua thiên tai, bản thân còn không đủ ăn. Kết quả là nàng ấy ném lên xe rồi chạy mất, ta suýt bị túi gạo rơi trúng đầu. Đến khi xe ngựa lăn bánh, nàng ấy lại địu con, cùng những người khác cùng nhau quỳ xuống bụi đất dập đầu..."
"Lại còn một bà lão mù, ngày đêm dùng cành liễu mới đan giỏ, đan rổ đựng thuốc cho chúng ta, lại có những người tạp dịch chuyên khiêng xác, một người bị bệnh ngã xuống, người khác lại thế chỗ, không ai than phiền... Lại còn..."
Kể mãi không hết, nàng đã chứng kiến quá nhiều sự sống chết không thể cứu vãn, liều mạng vì những người xa lạ.
Sau khi trở về, dù nàng vẫn lo toan việc nhà, chăm sóc chồng con, nhưng luôn không ngừng nhớ lại những khuôn mặt đó, những ngày tháng dãi dầu mưa gió, liều mạng giành giật mạng sống với Diêm Vương ở Quế Châu.
Đã bước qua núi sông rộng lớn hơn, đã thấy bóng người y sĩ quần áo rách rưới, mười ngón tay nhuốm máu vẫn kiên quyết không lùi bước, đã trải qua những ngày đêm phong trần, tranh giành sinh mệnh với tử thần, nàng thấy ở nhà có chút không yên.
Nàng muốn mở một phòng khám.
Ý nghĩ này vừa nảy ra liền không thể dập tắt được nữa. Nhiều ngày, ban ngày nàng làm việc nhà, dỗ Mạt Lị chơi, nhưng tâm trí lại lơ đãng; ban đêm, nàng mở mắt nhìn chằm chằm vào màn trướng không ngủ được, tự mình tính đi tính lại trong lòng.
Không chỉ vì bản thân. Nàng nghĩ.
Mở một phòng khám, nàng đi tiên phong mở đường, xây dựng thương hiệu vững chắc, sau này Mạt Lị học thành tài muốn tiếp quản, chẳng phải sẽ thuận lợi hơn sao? Những ngày này Mạt Lị thường khoe với nàng rằng đã thuộc lòng các bài thuốc, nàng cũng biết được chí hướng của con gái.
Thật sự không kìm được nữa, nàng hơi lo lắng kể với Vưu Y chính.
Không ngờ chồng nàng dường như đã lường trước được, không nhắc gì đến "nam chủ ngoại, nữ chủ nội", cũng không nói những lời cũ rích như "phải giữ đức hạnh phụ nữ", "phu nhân nhà quan lại sao có thể ra mặt ngoài". Hắn đã cùng vợ trải qua sinh tử ở Quế Châu, đã thấy nàng ôm đứa trẻ không cứu được mà đau xót, khóc than thảm thiết.
Vì vậy, hắn chỉ cười, nhẹ nhàng nói: "Thanh Lang, nàng muốn làm thì cứ làm. Chắc chắn nhạc phụ trên trời có linh thiêng, thấy nàng như vậy cũng sẽ vui lòng."
Mắt Vưu tẩu tử lúc đó liền đỏ hoe.
Cuộc đời này của nàng thật sự may mắn. Thuở nhỏ được cha mẹ bảo bọc, được cha không chê trách dạy cho nghề để an thân lập mệnh; sau khi kết hôn nàng lại gặp được người tốt, cũng không để nàng chịu ủy khuất.
Giờ đây khi đã trung niên, nàng thật sự như cái tên của mình, thoát khỏi sự ngu muội chìm đắm trong sự an ổn ngày qua ngày. Nàng đã nhìn thấy thế giới thực sự của nhân gian, có đủ can đảm để tiến thêm một bước lớn.
Tiết Thanh Lang Nữ Khoa.
Vưu tẩu tử vô cùng phấn khích, nàng đã nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ dùng cái tên này.
Dùng tên của chính nàng.
Bên này, Diêu Như Ý và Vưu tẩu tử khoác tay nhau ra cửa, lên xe ngựa lăn bánh rời khỏi ngõ.