- Trang chủ
 - Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
 - Chương 12: Tới nhà họ Lâm
 
Chương 12: Tới nhà họ Lâm
Truyện: Tiệm Tạp Hóa Nhỏ Bên Quốc Tử Giám
Tác giả: Một Nhánh Đào Đông
- Chương 1: Than ôi!
 - Chương 2: Nợ nần
 - Chương 3: Đi mua đồ
 - Chương 4: Chè Hạnh Nhân
 - Chương 5: Bán trứng
 - Chương 6: Phạt chép sách
 - Chương 7: Diêu Tiến sĩ
 - Chương 8: Đậu đũa xào cà tím
 - Chương 9: Bị đánh
 - Chương 10: Hương mì gói
 - Chương 11: Lời nói như dao
 - Chương 12: Tới nhà họ Lâm
 - Chương 13: Cún con mèo nhỏ
 - Chương 14: Thịt ba chỉ chiên giòn
 - Chương 15: Quy hoạch nhỏ
 - Chương 16: Bánh đường đỏ
 - Chương 17: Các vị thẩm nương
 - Chương 18: Đi chợ phiên
 - Chương 19: Bếp nướng xúc xích
 - Chương 20: Làm tủ
 - Chương 21: Sắp khai trương
 - Chương 22: Khai trương
 - Chương 23: Khai trương (tiếp)
 - Chương 24: Gà hấp khô
 - Chương 25: Gà hấp khô (tiếp)
 - Chương 26: Bánh pizza nướng
 - Chương 27: Bánh pizza nướng (tiếp)
 - Chương 28: Lâm Văn An
 - Chương 29: Lâm Văn An (tiếp)
 - Chương 30: Chuyện thường ngày
 - Chương 31: Chuyện thường ngày (tiếp)
 - Chương 32: Không thể nhịn nổi
 - Chương 33: Không thể nhịn nổi (tiếp)
 - Chương 34: Lên món mới
 - Chương 35: Lên món mới (tiếp)
 - Chương 36: Lẩu Oden
 - Chương 37: Lẩu Oden (tiếp)
 - Chương 38: Sườn cừu nướng
 - Chương 39: Sườn cừu nướng (tiếp)
 - Chương 40: Bữa sáng
 - Chương 41: Bữa sáng (tiếp)
 - Chương 42: Kẹo trái cây
 - Chương 43: Kẹo trái cây (tiếp)
 - Chương 44: Bánh tráng cay
 - Chương 45: Bánh tráng cay (tiếp)
 - Chương 46: Chuyện thường ngày
 - Chương 47: Chuyện thường ngày (tiếp)
 - Chương 48: Cứu giúp chúng sinh
 - Chương 49: Cứu giúp chúng sinh (tiếp)
 - Chương 50: Thuyền sushi
 - Chương 51: Thuyền sushi (tiếp)
 - Chương 52: Thân như ngọc
 - Chương 53: Thân như ngọc (tiếp)
 - Chương 54: Câu lạc bộ cờ bạc
 - Chương 55: Câu lạc bộ cờ bạc (tiếp)
 - Chương 56: Bàn chuyện hợp tác
 - Chương 57: Bàn chuyện hợp tác (tiếp)
 - Chương 58: Phòng tự học
 - Chương 59: Phòng tự học (tiếp)
 - Chương 60: Khảo sát
 - Chương 61: Khảo sát (tiếp)
 - Chương 62: Lẩu nấm
 - Chương 63: Lẩu nấm (tiếp)
 - Chương 64: Tiểu khổ qua
 - Chương 65: Tiểu khổ qua (tiếp)
 - Chương 66: Ăn Tết
 - Chương 67: Ăn Tết (tiếp)
 - Chương 68: Bếp lò nhỏ
 - Chương 69: Bếp lò nhỏ (tiếp)
 - Chương 70: Tri Hành Trai
 - Chương 71: Tri Hành Trai (tiếp)
 - Chương 72: Khai trương bận rộn
 - Chương 73: Khai trương bận rộn (tiếp)
 - Chương 74: Bận rộn học tập
 - Chương 75: Bận rộn học tập (tiếp)
 - Chương 76: Danh tiếng lan truyền
 - Chương 77: Danh tiếng lan truyền (tiếp)
 - Chương 78: Đàm phán thành công
 - Chương 79: Đàm phán thành công (tiếp)
 - Chương 80: Dê quay nguyên con
 - Chương 81: Dê quay nguyên con (tiếp)
 - Chương 82: Đề thi thử
 - Chương 83: Đề thi thử (tiếp)
 - Chương 84: Sắp sinh rồi
 - Chương 85: Sắp sinh rồi (tiếp)
 - Chương 86: Không làm thúc nữa
 - Chương 87: Không làm thúc nữa (tiếp)
 - Chương 88: Hoa mơ mùa xuân
 - Chương 89: Hoa mơ mùa xuân (tiếp)
 - Chương 90: Giấy dán cửa sổ
 - Chương 91: Giấy dán cửa sổ (tiếp)
 - Chương 92: Ăn bún
 - Chương 93: Thịt kho tàu
 - Chương 94: Thịt kho tàu (tiếp)
 - Chương 95: Kỳ thi mùa xuân
 - Chương 96: Kỳ thi mùa xuân (tiếp)
 - Chương 97: Nổi tiếng rồi
 - Chương 98: Nổi tiếng rồi (tiếp)
 - Chương 99: Xe và nhà
 - Chương 100: Xe và nhà (tiếp)
 - Chương 101: Bánh cơm kẹp thịt
 - Chương 102: Bánh cơm kẹp thịt (tiếp)
 - Chương 103: Diêu Đắc Thủy
 - Chương 104: Diêu Đắc Thủy (tiếp)
 - Chương 105: Chờ ngày niêm yết danh sách
 - Chương 106: Chờ ngày niêm yết danh sách (tiếp)
 - Chương 107: Sữa nướng
 - Chương 108: Sữa nướng (tiếp)
 - Chương 109: Sau khi bị mắng
 - Chương 110: Sau khi bị mắng (tiếp)
 - Chương 111: Ai đỗ rồi?
 - Chương 112: Ai đỗ rồi (tiếp)
 - Chương 113: Đã trở về
 - Chương 114: Chuyện thường tình
 - Chương 115: Chuyện thường tình (tiếp)
 - Chương 116: Cảm ơn con
 - Chương 117: Cảm ơn con (tiếp)
 - Chương 118: Thích Chàng
 - Chương 119: Thích chàng (tiếp)
 - Chương 120: Xông pha Đông Tây
 - Chương 121: Xông pha Đông Tây (tiếp)
 - Chương 122: Kết hôn (Hoàn chính văn)
 - Chương 123: Kết hôn (Hoàn chính văn) tiếp
 - Chương 124: Phiên ngoại 1: Nhật ký trông trẻ của Đại Hoàng
 - Chương 125: Phiên ngoại 2: Thiếu Niên Trở Lại (1)
 - Chương 126: Phiên ngoại 3: Thiếu Niên Trở Lại (2) – (Hoàn toàn văn)
 - Chương 127: Phiên ngoại 3: Thiếu Niên Trở Lại (2) – (Hoàn toàn văn) tiếp
 - Chương 128: Chương 128 : Ngày Tháng Bình Yên
 
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Đoán chừng cũng giống như nàng, chỉ là nhân vật qua đường nho nhỏ trong sách
Tiếng chuông buổi sáng dần tan, ngay sau đó, tiếng đọc sách vang vang từ Quốc Tử Giám cũng theo ngõ nhỏ truyền ra. Nhà họ Diêu ở gần, học trò đang học bài gì nghe rất rõ ràng.
Diêu Khải Chiêu uống thuốc xong, đêm ngủ rất say, hoàn toàn không biết sáng sớm Ngũ thị đã đến. Lúc này đã rửa mặt chỉnh tề, đang ngồi ở hiên trước trên chiếc chiếu mây đọc thư. Đọc được một lúc, ông lại không nhịn được vểnh tai lắng nghe tiếng đọc bài bên ngoài tường, nhíu mày bảo:
“Con nghe đi, con nghe đi! Đọc cứ như rã rời hết hơi, chẳng có chút khí lực nào cả! Học trò Quốc Tử Giám bây giờ đúng là năm sau không bằng năm trước, đến tụng kinh cũng còn chuyên tâm hơn bọn họ!”
Diêu Như Ý đang rửa chén bên giếng, nghe xong suýt bật cười. Câu này sao giống hệt mấy thầy nàng thời hiện đại hay nói: “Các em là lứa tệ nhất mà cô từng dạy” thế không biết!
Nàng rửa xong một chậu lớn, úp xuống rổ tre cho ráo nước, rồi vào bếp nấu hai bát mì chay. Trên mì rải vài cọng rau xanh, nhỏ vài giọt dầu thơm, chan thêm một muôi dưa cải muối chua, thanh đạm nhưng cũng ngon miệng.
Diêu Khải Chiêu đặt thư qua một bên, ông không kén ăn, bưng bát mì lên húp sột soạt.
“A gia, hôm qua con hứa rồi đó, đợi con kiếm được tiền là mua thịt cho ngài ăn.” - Diêu Như Ý hào sảng vỗ lên chiếc túi đeo căng phồng, cộng cả mấy chục văn hôm qua, trừ chi phí, hai ngày này nàng đã kiếm gần nửa quan rồi. Một cân thịt ba chỉ chỉ khoảng ba mươi mấy văn, mua nổi!
Diêu Khải Chiêu nheo mắt nhìn dáng vẻ hớn hở, ngẩng cao đầu của nàng, lòng cũng vui theo nhưng ngoài miệng vẫn dùng gậy gõ nhẹ nàng mấy cái:
“Người ngoài không biết lại tưởng con kiếm được năm trăm quan ấy chứ! Nhìn đằng sau xem, có cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi đó! Phải biết ‘tài không để lộ’, mau thu bớt kiêu ngạo đi!”
“Ở trước mặt a gia thì sợ gì chứ? Vui là phải vui chứ còn gì nữa!” - Diêu Như Ý nắm dây túi vải, cười híp mắt thành hai vầng trăng khuyết. Bà ngoại nàng thường nói, đàn ông có thể lừa gạt nàng, tiền thì không. Nàng kiếm được tiền, có thể sống vững trong thế giới trong sách này, tại sao lại không vui?
“Được được được.” - Diêu Khải Chiêu lại cúi đầu đọc thư, vẻ mặt nghiêm túc.
Diêu Như Ý chu môi với bóng lưng ông, nàng thích cảm giác vui vẻ, bất cứ lúc nào cũng muốn vui vẻ!
Nàng vừa hát khe khẽ vừa vào phòng đếm tiền đi chợ hôm nay, còn lại thì giấu vào khe giường trong phòng mình. Nàng cũng thèm thịt rồi, hôm nay nhất định phải chiêu đãi bản thân một bữa thịt ba chỉ chiên giòn thơm lừng!
Kiếp trước, trước khi nàng bị bệnh, thời gian hạnh phúc nhất là sau buổi học chiều cấp hai. Trường tan vắng lặng, ngoại nàng sẽ kéo cửa cuốn xuống một nửa, rồi bật bóng đèn tròn cũ trong tiệm, ánh sáng vàng nhạt bao phủ khắp nơi, không ai làm phiền.
Nàng kéo một chiếc ghế vào bếp, phụ ngoại rửa rau vo gạo. Ngoài phòng khách, cái tivi cũ người ta cho vang lên mấy chương trình dưỡng sinh nhạt nhẽo, mười phút chiếu thì ba mươi phút quảng cáo.
Ngoại vừa chiên thịt ba chỉ, vừa kể mấy câu chuyện ma vớ vẩn do bà bịa ra.
Nàng thì sợ đến mức vừa muốn ăn vừa run lẩy bẩy, cuối cùng chỉ biết vừa khóc vừa ăn.
Ngoại lại chỉ nàng mà cười ha ha.
Diêu Như Ý buộc túi tiền vào trong thắt lưng, ra ngoài thì thấy Diêu Khải Chiêu đã đọc xong thư, lập tức ngoắc tay gọi nàng lại:
“Như Ý, lại đây. Trong thư nói, Văn An chắc khoảng đông chí sẽ tới kinh. Vậy thì con tranh thủ hôm nay đến nhà họ Lâm xem thử đi, nếu có chỗ nào hư hỏng thì ta còn kịp sửa sang giúp nó.”
Phải rồi, còn chuyện này nữa, nàng bận rộn quá quên mất! Diêu Như Ý vội cười gượng nhận lời:
“Ngài đưa con chìa khóa đi, con đi xem liền. Xem xong rồi đi mua thịt. Con khóa cửa lại, ngài nhớ ở nhà đọc sách thôi đó, đừng chạy lung tung.”
Nàng thật ra chẳng quan tâm cái vị hàng xóm chưa từng gặp mặt kia có về hay không. Trước đây do gia gia hay nhắc đến, nên nàng cũng từng cố nhớ lại, chắc không sai đâu, trong tiểu thuyết hình như không có nhân vật nào tên Lâm Văn An.
Đoán chừng cũng giống như nàng, chỉ là nhân vật qua đường nho nhỏ trong sách.
Nhưng Diêu Khải Chiêu lại xem trọng, nàng coi như làm ông yên lòng.
“Ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần con dặn dò?” - Diêu Khải Chiêu không phục, nhét thư vào lòng, lầm bầm rồi lụm cụm đứng dậy vào phòng lấy chìa khóa.
May mà hôm nay tinh thần ông tốt, không quên chỗ để chìa, tuy tìm hơi lâu một chút nhưng cuối cùng cũng mang ra được một chùm chìa khóa to đùng, còn lấy thêm giấy bút.
Lúc sáng dậy, Diêu Như Ý đã thấy gia gia tỉnh táo hơn chút, nhưng giờ nhìn lại, ông có vẻ lại lú lẫn rồi:
“Như Ý à, tay ta run không viết được thư nữa, con thay ta viết cho Văn An một phong thư, rồi gửi ít bạc cho nó. Tuyệt đối đừng nói ta bị bệnh, cứ bảo nó không cần gấp, đi đường từ từ, đừng tiết kiệm, cứ đi thuyền cho thoải mái…”
Tim Diêu Như Ý chùng xuống. Dù nhờ nguyên chủ nàng có thể đọc được chữ viết dọc phồn thể, viết vài chữ chắc cũng không khó, nhưng nàng chưa từng luyện thư pháp, cầm bút là lộ.
Hơn nữa, chẳng phải trước giờ ông vẫn coi nàng là đầu bếp thuê về sao? Giờ sao lại nhận là cháu gái rồi? Nhưng nàng từng thấy bệnh nhân Alzheimer ở viện, suy nghĩ thất thường, không thể lý giải bằng lẽ thường.
Nàng không để lộ chút nghi ngờ, bình thản nhận chìa khóa và giấy bút, còn thuận tiện chìa ra đôi tay đang quấn băng, bị phỏng đầy mụn nước:
“A gia, thư người ta gửi tới, chắc lúc này người ta cũng đã lên đường rồi, hiện tại viết cũng chẳng kịp gửi. Hơn nữa ngài xem tay con… con cũng không quen làm bếp, mấy hôm nay làm đại, đêm qua nấu nước luộc trứng bị bỏng tay, giờ vẫn sưng ạ.”
Diêu Như Ý vốn không phải đầu bếp chính hiệu, bếp củi lại càng là ký ức tuổi thơ thôi, sao mà không loạn cho được? Tay nguyên chủ vốn trắng trẻo như hành, qua hai hôm bị nàng hành hạ, đã nổi bảy tám vết đỏ rộp.
Làn da nguyên chủ vốn trắng mỏng, bị phỏng nhìn càng nghiêm trọng. Vết nhẹ thì ửng đỏ rát rát, vết nặng thì phồng lên đầy bọng nước, vùng da xung quanh tróc ra vàng vàng.
Diêu Khải Chiêu vừa nhìn liền hoảng:
“Sao lại thành thế này? Có xối nước chưa? Mau đi mua thuốc bôi đi! Để chảy mủ là phiền!”
“Không sao đâu ạ, con có rửa rồi bôi ít kem đánh răng, hai hôm nữa là đỡ thôi.” - Diêu Như Ý đã thoa thuốc, giờ cũng không còn đau nữa. Nàng là người từng chết qua một lần, rất quý trọng thân thể này, nhưng không còn cách nào khác, vẫn phải làm việc.
Diêu Khải Chiêu vẫn không yên tâm, cầm tay nàng ngắm nghía mãi, lại lải nhải dặn phải mua thuốc. Sau đó, ông nhìn chằm chằm nốt ruồi nơi cổ tay nàng hồi lâu, rồi mới thả tay ra, lưng còng khom khom quay về phòng:
“Con nói cũng có lý, Văn An chắc đang trên đường rồi, thôi khỏi viết nữa. Con làm việc của mình đi, ta cũng phải quay vào sửa mấy bài làm lộn xộn của lũ tiểu tử kia.”
Diêu Như Ý cầm chùm chìa khóa, âm thầm thở phào.
Thấy rèm trúc trong phòng gia gia nhẹ nhàng buông xuống, nàng lập tức vòng ra sau nhà mình, chui qua nhà chứa củi, tiếp tục đi tới cuối đường, nơi có một cánh cửa nhỏ dính bụi cùng một chiếc khóa to.
Nhà họ Diêu và nhà họ Lâm trước kia từng qua lại bằng cánh cửa này.
Nàng phủi lớp bụi trên ổ khóa, tra chìa vào vặn, rút then cửa, dùng sức đẩy mấy lần mới mở được cánh cửa đã bị bụi đất kẹt lại.
Đi qua cánh cửa nhỏ là một sân sau đầy cỏ dại mọc um tùm.
Diêu Như Ý lội qua đám cỏ cao tới đầu gối, đi tới hành lang hiên. Bậc thềm phủ đầy rêu xanh, từ đây có thể đi vào cánh cửa nhỏ treo đầy mạng nhện.
Trước mắt nàng là một căn tứ hợp viện nhỏ rộng rãi và sáng sủa. Chính giữa là phòng khách, đối diện với một khoảng sân trời vuông vức, hai bên trái phải mỗi bên có hai gian phòng, gạch xanh lát nền xen kẽ với cỏ dại mọc xen, còn có một giếng nước với nắp gỗ bị chèn bằng đá. Dưới nắp đó, chắc vẫn là một cái giếng thật sự.
Trước khi Diêu lão gia tử bệnh nặng, đoán chừng mỗi tháng ông còn vào kiểm tra một lần. Nhà này tuy lâu rồi không ai ở, nhưng do sân nhà thoáng, không khí chỉ có chút ẩm mốc chứ không bẩn thỉu. Vừa bước vào, Diêu Như Ý đã thấy mái ngói nhà họ Lâm mọc ra mấy bụi cỏ thấp, đầu ngói còn có vết bị chặt tỉa, phía sau cửa còn dựng cả một cái thang gỗ. Hẳn là ông nội nàng đã từng đến quét dọn trước khi phát bệnh.
Già cả rồi mà còn trèo lên mái nhà sửa ngói!
Gia gia đúng là…
Đi tiếp về phía cuối hành lang phía đông còn có một cây hồng cao lớn. Dù đã nhiều năm không được chăm sóc, cây vẫn mặc sức vươn mình, cành lá sum suê, trên cành còn lác đác vài chiếc quả vàng xanh.
Diêu Như Ý ngắm nghía xung quanh rồi bước lại gần cây hồng, sờ nhẹ vào thân cây. Lúc đứng dưới bóng cây, nàng mới phát hiện trên cây còn treo một tấm biển gỗ cũ kỹ đã phai màu. Nét mực gần như mờ hẳn, nhưng vẫn có thể nhận ra bút tích đẹp đẽ bay bổng.
Nàng cố gắng nhìn kỹ hồi lâu, mới đọc ra được trên đó viết:
“Bình Bình
Lấy nghĩa 'hồng hồng bình an'
Trồng vào mùa hạ năm Bảo Nguyên nguyên niên
Cây này tính lười, ưa vươn cành, ít ra quả.”
Diêu Như Ý ngẩng đầu nhìn, quả thật, cây cao lêu nghêu, nhưng quả lại chẳng được bao nhiêu.
Lòng nàng dịu lại, nở một nụ cười đầy dịu dàng.
Thì ra cái vị nhân vật qua đường mà ông nội nàng hay nhắc lại là một người thích đặt tên cho cây cối.
Giống nàng thật đấy, nàng cũng thích đặt tên cho mọi thứ trong nhà. Trước đây nàng còn đặt tên cho chiếc xe máy của ngoại là “Cá chép đỏ, cá chép xanh và con lừa”
(đây là một câu vè luyện đọc của Trung Quốc, toàn âm l và âm u tròn môi)
nữa kìa.
“Bình Bình, tạm biệt nhé. Lúc khác có thời gian ta sẽ lại tới tưới nước cho ngươi.” - Nàng vừa cười vừa vỗ vỗ thân cây, rồi tiếp tục đi dọc hành lang kiểm tra khắp nơi.
Trên nền đất tích tụ một lớp bụi dày, ngoài nàng ra thì không thấy dấu chân nào khác, chứng tỏ không ai lui tới cả. Nàng lần lượt mở các cửa gỗ chạm khắc hoa để thông khí, tán bớt mùi ẩm.
Nhà họ Lâm có hai dãy nhà trước sau, rộng rãi hơn nhà họ Diêu nhiều, tổng cộng hơn chục gian phòng, bài trí nhã nhặn mà thanh lịch. Xem xong sân sau, nàng định đi vòng qua cửa vòm tới sân trước.
Đi tới sân trước, nàng lại phát hiện có một chậu hoa chuông đỏ đang nở rực. Hoa mọc dày, trông như những chiếc chuông đỏ tươi treo từng chùm. Nàng cúi người ngắm kỹ, quả nhiên trên chậu sứ trắng cũng có viết chữ:
“Diệu Diệu – mùa thu năm Bảo Nguyên thứ hai
Tiểu muội Nguyệt Nguyệt tự tay trồng và đặt tên
Hoa này siêng nở, dễ chăm, đúng là loài hoa tốt, không hổ với chữ 'Diệu'”
Ngoài ra còn có một cây hợp hoan tán rộng, trên đó treo tấm bảng nhỏ viết:
“Thính Mộc – trồng vào mùa xuân năm Bảo Nguyên thứ 2
Mỗi khi đêm xuống hoặc trời mưa, lá cây sẽ cụp lại
Tiểu muội Nguyệt Nguyệt từng nhiều lần áp tai vào, ngây ngô muốn nghe xem lá có thì thầm với nhau không, vì thế mà đặt tên này.”
Trong sân hoa cỏ um tùm, dù lâu ngày không có người ở, nhưng cây cối vẫn sinh trưởng tự do theo bốn mùa luân chuyển. Diêu Như Ý đi dạo hai vòng quanh nhà họ Lâm, để gió lướt qua người, nhìn ánh nắng rọi qua bụi mờ lơ lửng trong không trung, lòng nàng cũng nhẹ hẳn như được gột rửa.
Xem kỹ hai lượt, xác nhận không bỏ sót gì, nàng mới định rời đi.
Vừa quay người, sau lưng bỗng có tiếng sột soạt vang lên như thể có thứ gì đó lướt qua đám cỏ rậm rạp.
Diêu Như Ý dựng hết cả tóc gáy, lập tức quay đầu lại, nhưng chẳng có gì cả.
Chỉ có một cơn gió nhẹ thổi tới, cuốn theo vài chiếc lá rơi, lay động mạng nhện nơi mái hiên, con nhện đang bận rộn dệt tơ cũng bị gió làm chao đảo.