Chương 10
Truyện: TIỆC ĐẦY THÁNG CỦA CON, PHU QUÂN BỎ ĐI ĐỂ THEO ĐUỔI TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
Tác giả: Bơ không cần đường
Những chuyện từng khiến ta đau khổ đến sống không bằng chết,
nay nghe lại, chỉ như đang nghe chuyện của người khác.
“Ngươi nói xong rồi chứ?”
Ta xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã!”
Nàng bám chặt lấy song sắt, hét lớn:
“Là ta thay ngươi giết kẻ phụ lòng ấy!”
“Ngươi không nên vui mừng sao? Không nên cứu ta ra ngoài sao?”
Thì ra là tính toán như vậy.
Song bước chân ta chẳng dừng lại, chỉ để lại một câu:
“Những chuyện ấy, đã chẳng còn liên quan đến ta.”
“Ngươi giết người, thì phải tự mình gánh lấy hậu quả.”
Bước ra khỏi tử lao, ánh mặt trời đầu hạ dội xuống như thác đổ, chói lòa khiến ta hơi nheo mắt.
Phía xa truyền đến tiếng cười lanh lảnh của Lân nhi,
hài tử đang đuổi bắt bướm dưới gốc hải đường, cánh hoa phấn trắng rơi đầy trên vai.
“Nương thân!”
Tiểu nhân nhi trông thấy ta, lập tức dang hai tay chạy về phía trước,
trên tóc còn vương vài cánh hoa.
Ta quỳ xuống đón con vào lòng, thân thể nhỏ bé ấm áp mang theo hương nắng và hoa,
xua tan hoàn toàn hàn khí còn vương trong lao ngục.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Ta giúp con phủi hoa trên tóc, rồi nắm lấy bàn tay bé xíu mềm mại kia.
Hai bên cung đạo, hoa nở rực rỡ, như từng chùm lửa nhỏ đang nhảy múa.
Lân nhi vừa nhảy vừa đếm sỏi dưới chân,
thỉnh thoảng ngẩng khuôn mặt nhỏ xíu tươi cười nhìn ta.
Ta nắm chặt tay con, thầm nghĩ ngày mai nên đưa nó tới Thái học xem thử,
vài ngày nữa có thể dẫn con đi xuân du ngoài thành.
Những chuyện cũ năm xưa, tựa như bóng tối của tử lao phía sau,
rốt cuộc cũng sẽ bị ánh dương rực rỡ này xua tan không sót lại gì.
Mà con đường của ta và Lân nhi, vẫn còn dài lắm thay.