Chương 7
Truyện: TIỆC ĐẦY THÁNG CỦA CON, PHU QUÂN BỎ ĐI ĐỂ THEO ĐUỔI TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC
Tác giả: Bơ không cần đường
Ta ngơ ngác nhìn lên đỉnh màn, những cảnh trong mộng như vẫn còn in hằn trước mắt.
Thì ra bảy năm phu thê, cũng chỉ như một giấc mộng dài.
Giờ mộng đã tan, cũng nên nhìn về phía trước rồi.
7.
Ngày thứ ba sau khi khỏi bệnh, phụ thân đề nghị cả nhà dời về phương Nam.
Ta hiểu dụng ý của người.
Kinh thành quá nhỏ, khó tránh khỏi gặp người xưa.
Mẫu thân bế Lân nhi, khẽ bảo:
“Giang Nam ôn hòa, thích hợp tĩnh dưỡng.
Quán bột ngó sen con thích ăn thuở nhỏ, nghe nói vẫn còn mở tại chốn cũ.”
Ta gật đầu đồng ý.
Khi thu xếp hành trang, ta cố ý để lại trong tráp trang điểm những chiếc khăn thêu song liên, đôi ngọc bội gắn liền năm ấy.
Bao kỷ niệm đã qua, xin được gửi lại nơi phủ đệ này.
Ngày khởi hành, vừa đẩy cửa son ra,
liền trông thấy Thẩm Vân Chu đứng nơi bậc đá.
Y phục lụa là trên người hắn nhăn nhúm, cằm lún phún râu đen,
nào còn nửa phần phong thái công tử hầu môn năm xưa.
Mẫu thân lập tức chắn ta phía sau, giọng thấp mà gắt:
“Xúi quẩy! Mấy ngày nay đuổi cũng chẳng chịu đi!”
Trông thấy hắn đi về phía ta, mẫu thân liền nói:
“Hầu gia còn muốn gì? Con gái ta vừa mới khỏi bệnh, đâu chịu nổi giày vò thêm nữa.”
“Phu nhân…”
Hắn nhìn ta, giọng khản đặc.
Một lúc lâu sau, ánh mắt hắn dừng lại nơi Lân nhi trong lòng ta:
“Hài tử còn nhỏ như vậy, nàng thực sự nhẫn tâm để nó sống thiếu phụ thân sao?”
Ta cúi đầu nhìn bàn tay mũm mĩm của Lân nhi đang níu chặt lấy vạt áo ta,
tim hơi lay động.
Thẩm Vân Chu thấy thế, trong mắt lóe lên một tia hy vọng—
trước đây mỗi lần hắn nhìn ta như vậy, ta luôn mềm lòng.
Nhưng ta lại nhớ đến ngày hôm ấy,
Lân nhi bị bỏng, hắn chẳng đoái hoài nửa lời, chỉ biết một lòng che chở cho Lâm Uyển.
Nếu thế, chi bằng để Lân nhi không có người phụ thân như vậy, lại là phúc.
“Hầu gia còn nhớ không?” Ta ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
“Năm ấy dưới tán hạnh hoa, chàng từng nói ‘đời này chỉ nguyện cùng nàng bạc đầu’.
Ta cũng từng hứa, nếu có một ngày chàng bội thệ, ta nhất định rời đi.”
Thẩm Vân Chu thần sắc rối rắm.
“Vân Chu Ca ca!”
Tiếng gọi bi thương của Lâm Uyển vang lên từ góc phố.
Nàng vận bạch y, tóc chỉ cài một đóa hoa trắng, dáng vẻ như thể chịu nỗi oan khuất thấu trời.
Thẩm Vân Chu ngoái đầu nhìn một cái, liền phất tay với thị vệ:
“Đưa nàng ấy hồi phủ.”
Hắn quay lại, nắm lấy cổ tay ta thật chặt, gấp gáp nói:
“Tất cả đều là ta hồ đồ nhất thời, mấy ngày nay ta mới hiểu rõ, người mà ta thật lòng…”
“Hầu gia.”
Ta nhẹ nhàng rút tay lại, cắt ngang lời hắn, thanh âm bình tĩnh đến chính ta cũng phải ngạc nhiên.
“Chàng đã chọn người mới, vậy thì nên đối xử tốt với nàng ấy.
Thứ khó có được nhất trên đời, chính là chân tâm.”
Mẫu thân đỡ ta lên xe ngựa, phụ thân ôm Lân nhi đang ngủ say ngồi đối diện ta.
Màn xe vừa buông chưa hẳn, Thẩm Vân Chu đột nhiên lao tới bên cửa sổ:
“A Ninh! Nàng thật sự nhẫn tâm đến vậy sao?”
Ta nhìn đôi mắt hoe đỏ của hắn, bất giác nhớ lại năm xưa ta nhiễm phong hàn,
hắn cưỡi ngựa suốt đêm đến thành Nam chỉ để mua ô mai cho ta.
Nay nghĩ lại, dường như đã là chuyện ở kiếp nào.
“Đi thôi.”
Ta khẽ bảo phu xe.
“Giá!”
Phu xe quất roi, cất tiếng thúc ngựa.
Bánh xe nghiến lên mặt đá xanh, phía xa không biết nhà ai đang làm hôn lễ, tiếng kèn sáo mơ hồ vọng tới.
Lân nhi trong mộng khẽ chép miệng, mẫu thân siết chặt tay ta hơn một chút.
“Đến Dương Châu, nương sẽ đưa con đi mua phấn mới.”
Bà dịu dàng nói, “Nghe nói dạo này phấn thơm hoa nhài thịnh hành, còn mịn hơn cả phấn nước Kinh thành.”
Ta khẽ gật đầu, ôm chặt Lân nhi trong lòng.
Nhành liễu bên ngoài cửa sổ khẽ lay, quét qua màn xe, mang theo một tia ấm áp của đầu xuân.
Đường còn dài, ắt sẽ có phong cảnh mới.