Thẩm Vân Chu quỳ xuống, run rẩy đưa tay ra:

“Lân nhi, phụ thân bế con…”

Thế nhưng hài tử lại lùi một bước, tay nhỏ níu chặt lấy vạt váy của ta:

“Ta không quen ngươi.”

Thân hình Thẩm Vân Chu rõ ràng khựng lại.

Trong mắt hắn thoáng hiện nỗi đau, ta biết, hắn đã nghe hiểu lời xa cách ấy.

Hắn hé môi định nói thêm, nhưng lại bị tỷ tỷ quát lớn cắt ngang:

“Đủ rồi!”

“Thẩm đại nhân, xin tự trọng.”

Thị vệ đi cùng lập tức tiến lên, ngăn cách hai bên.

Khoảnh khắc màn xe buông xuống, ta nghe hắn ở bên ngoài hô lớn:

“A Ninh, cho ta một cơ hội…”

Ta ôm chặt Lân nhi trong lòng, không ngoảnh đầu lại.

Tiếng bánh xe lăn trên nền đá xanh vang lên đều đều,

tựa như năm năm tháng ngày đã nghiền nát hết thảy những lời chưa kịp nói thành tro bụi.

10.

Tối ấy đã nghe tin Thẩm phủ loạn thành một mớ.

Lâm Uyển đập vỡ đầy phòng bát đĩa, tiếng khóc tiếng mắng vang vọng cả qua tường viện.

Về sau, lão bộc trong phủ kể rằng, đêm đó lão gia và phu nhân bị tức đến phát lại bệnh cũ,

còn Thẩm Vân Chu thì uống rượu trong thư phòng suốt một đêm.

Từ đó về sau, Thẩm Vân Chu ngày ngày đứng chờ trước cổng Thái học.

Mỗi lần tan học, hắn lại mang theo đường nhân, tượng đất đến gần Lân nhi.

Hài tử ban đầu còn sợ hãi, về sau dứt khoát đến nhìn cũng chẳng thèm liếc một cái.

Có lần Lân nhi bị bám riết đến phiền lòng, liền mở miệng nói thẳng:

“Con có mẫu thân, có ngoại tổ phụ mẫu, có cả hoàng hậu di mẫu thương yêu, thế là đủ rồi.”

“Có hay không có phụ thân, vốn dĩ chẳng quan trọng gì.”

“Ngươi đừng đến đưa đồ cho ta nữa, mấy thứ đó ta đều không thích.”

Dứt lời, Lân nhi liền xoay người rời đi.

Thẩm Vân Chu vì thế mà chán nản suốt một thời gian,

song cuối cùng cũng không còn đến tìm Lân nhi nữa.

Chỉ là, không biết bằng cách nào, những chuyện ấy lại truyền đến tai Lâm Uyển.

Tối hôm đó, nàng chuốc rượu say Thẩm Vân Chu, rồi nổi lửa thiêu phủ.

Ngọn lửa ngút trời, chiếu đỏ nửa góc kinh thành,

Thẩm gia ba người, chẳng một ai kịp thoát.

Lâm Uyển vì tội phóng hỏa giết người, bị luận xử chém đầu.

Ngày hành hình, ngục tốt đến truyền lời, nói nàng muốn gặp ta lần cuối.

Ta chau mày, cảm thấy giữa ta và nàng chẳng còn gì để nói, bèn cự tuyệt.

Nào ngờ nàng sai người đến xin gặp mấy lượt, ta mới đi xem một phen.

Tử lao hôi thối mục nát, ẩm thấp mốc meo, tanh nồng mùi máu.

Lâm Uyển co ro trong góc tường, vừa nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu,

giữa mái tóc rối bời là một đôi mắt đầy tia máu.

“Cuối cùng ngươi cũng đến.”

Nàng hé đôi môi khô nứt, cười lạnh, thanh âm khàn đặc như bị khói hun:

“Ta biết ngươi nhất định sẽ đến, đến để nhìn thấy kết cục của ta.”

Ta không đáp, chỉ đứng cách cửa lao ba bước chân.

“Ngươi biết không? Chúng ta đều bị Thẩm gia hủy hoại cả rồi!”

Đôi mắt nàng trong ánh sáng mờ tối càng thêm đáng sợ,

móng tay bấu chặt lấy khe hở giữa các song gỗ.

“Năm ấy, vì muốn chia rẽ ta và hắn, mẫu thân hắn bịa tội cho phụ thân ta, vu là tham ô,

phụ thân ta chết dọc đường lưu đày, đến một chiếc quan tài mỏng cũng không có.”

“Ta trở về, là để báo thù!”

Đột nhiên, thanh âm nàng thấp xuống, như rơi vào mê loạn:

“Thế nhưng hôm đó trong thư phòng, hắn ôm ta mà nói suốt bao năm chưa từng quên ta,

hắn khóc thương đến như vậy, ta liền…”

Bỗng nhiên, nàng cười phá lên như kẻ điên, ánh mắt đầy oán độc:

“Nhưng hắn về sau đối xử với ta thế nào?

Ngày ngày chẳng thấy bóng, đến gần ta cũng không thèm.”

“Các ngươi rời đi rồi, hắn lại ôm y phục cũ của ngươi ngủ mỗi đêm!”

Ta lặng lẽ nhìn bộ dáng điên loạn ấy, chỉ thấy buồn cười.