Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Huệ phi ở trong cung mình, chẳng biết đã đập vỡ bao nhiêu bát đĩa.
Trưởng tỷ xuất thân danh môn thế tộc, thuở nhỏ cùng huynh trưởng vào tư học, ngoài cầm kỳ thư họa, thì kinh sử sách lược cũng không kém phần thông thạo.
Phụ thân từng nói:
“A Dung nếu là nam nhi, vào triều làm quan tất chẳng thua kém bất cứ nhi tử nào trong nhà.”
Hoàng đế yêu trưởng tỷ, thậm chí vì muốn con trưởng phải xuất thân chính thê, đã nhẫn tâm hạ chỉ phá đi cái thai đầu tiên của Huệ phi.
Thù giết con, sao có thể không hận?
Nhưng nàng không dám oán hận hoàng đế, đành dồn mọi căm giận lên người trưởng tỷ.
Thuốc bột nhỏ như đầu móng tay bị lén bỏ vào bữa ăn hằng ngày của trưởng tỷ, không màu không vị, thần không hay quỷ không biết.
Từ đó tinh thần tỷ dần suy nhược, chẳng bao lâu liền phải nằm liệt trên giường, ngự y thay phiên đến xem bệnh, rốt cuộc cũng chẳng đoán ra nguyên do.
Khi trưởng tỷ lâm bệnh nặng, cũng là lúc hai họ Tô – Trương, nhờ vào địa vị hoàng hậu mà thế như mặt trời giữa ban trưa.
Ám vệ tâm phúc nhất của hoàng đế mặt không đổi sắc bẩm báo:
“Huệ phi đã mua chuộc người thân cận bên hoàng hậu, lặng lẽ bỏ thuốc vào đồ ăn. Loại dược này không màu không mùi, vô cùng khó phát giác.”
Hoàng đế siết chặt nắm tay, nghiến răng kèn kẹt:
“Tiện phụ, sao lại ác độc đến thế.”
Nhưng rất nhanh, người lại buông tay, nét mặt bình lặng, ra lệnh cho ám vệ lui ra.
Có lẽ người thật lòng yêu trưởng tỷ, nhưng đối mặt với thế lực đang khuynh đảo triều cục của hai họ Tô – Trương, người lại hận không thể nhổ tận gốc. Nếu hoàng hậu ngã xuống, đám thế gia kia tất cũng sẽ mất đi chỗ dựa.
Vì thế, sau khi cân nhắc lợi hại, người đã chọn giang sơn, mà bỏ lại trưởng tỷ.
Chỉ là một nữ nhân thôi mà, dù hợp tâm ý, nhưng ba cung sáu viện, không có trưởng tỷ rồi cũng sẽ có người khác thay thế.
Ta từng nghĩ, chỉ có mình là quân cờ trong tay gia tộc. Nào ngờ trưởng tỷ — kẻ được nâng niu như minh châu — cũng không ngoại lệ.
Nam nhân trong nhà lấy gương mặt, thân thể, thậm chí cả mạng sống của chúng ta để đánh cược cùng đế quyền. Nếu thắng, thì vinh hoa phú quý, thăng quan tiến chức; nếu bại, cũng chỉ là chôn vùi vài nữ nhân đáng thương.
Trưởng tỷ tốt đẹp như vậy, lại chết trong sự nghiền nát của gia tộc và vương quyền.
Hôm đó, có lẽ hoàng đế thực sự muốn lấy mạng ta. Sau lễ Thượng Nguyên, cổ ta vẫn còn một vòng bầm tím, dùng son phấn cũng không che nổi.
Đông Nhi lắm lời, đã viết thư kể lể với A Uyển.
Công chúa vừa hay tin, lập tức từ Nguyên Giang vượt đường xa quay về.
Nàng do chính tay ta nuôi lớn, nay vóc dáng đã cao hơn trước, gió bụi mệt nhọc, đôi mắt đỏ hoe mà nói:
“Di mẫu chịu khổ rồi…”
13
Hoàng đế đột nhiên ngã bệnh.
Ngự y đến hết lượt này đến lượt khác, không ai không sau khi bắt mạch liền quỳ xuống dập đầu, tự xưng vô năng.
Đôi môi khẽ mấp máy, sắc trắng bệch không chút huyết sắc, nhưng vẫn cố gắng thở từng hơi, nơi cổ họng khẽ động như muốn phát ra âm thanh.
Ta cúi đầu lắng nghe, người không ngừng lặp lại một cái tên — “A Dung”.
Đến khi cận kề cái chết, vẫn còn làm ra vẻ tình thâm nghĩa trọng. Nếu ta không sớm biết rõ chân tướng cái chết của trưởng tỷ, có lẽ thực sẽ động lòng tin tưởng.
E rằng trưởng tỷ nơi chín suối, thấy dáng vẻ nực cười ấy, cũng phải tức đến bật cười.
Hoàng đế bệnh đột ngột, Thái tử tạm thời chấp chính, Tam hoàng tử liền là người đầu tiên nhảy ra phản đối.
Phụ thân liên tiếp dâng mười hai đạo sớ vạch rõ những sai phạm của hắn trong những năm gần đây, từng điều đều khiến người phẫn nộ, Tam hoàng tử lúc ấy mới chịu im tiếng, cúi đầu lui xuống.
Ta hạ lệnh giam Huệ phi trong cung, nàng vừa nhớ con, vừa lo cho hoàng đế, nhưng chỉ có thể đứng sau cửa buông lời mắng nhiếc ta, chẳng mấy chốc lại nhắm cả vào trưởng tỷ.
Trưởng tỷ đã mất nhiều năm, mà trong lòng nàng, vẫn là chiếc gai chẳng rút ra được.
Đại cung nữ bên cạnh A Uyển bước đến gõ cửa, vào không bao lâu, những lời chướng tai đều im bặt.
14
Hoàng đế mê man không tỉnh, triều thần nghị luận xôn xao, Thái tử cố gắng đè áp mọi lời đàm tiếu, nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn được đến tai ta.
Chẳng qua vẫn là lời cũ — yêu nghiệt hại nước, khiến hoàng thượng ngày đêm hoang dâm, mới dẫn đến trọng bệnh.
Dưới cơn giận của số đông, bọn họ đồng thanh ép Thái tử phải đưa ra quyết đoán nơi triều nghị.
Phụ thân đứng giữa hàng văn võ bá quan, vẫn không nói một lời.
Ông xưa nay vẫn vậy, chuyện gì không lợi cho họ Tô, tuyệt chẳng mở miệng. Dù ta có chết, ông vẫn là ngoại tổ của Thái tử, chẳng tổn thất gì.