10
Gương mặt giống trưởng tỷ như đúc này, chính là lợi khí sắc bén nhất của ta.
Trưởng tỷ đoan trang đoan chính, ta thì phải nghịch hướng mà đi — trên đời này, ai lại không ưa điều mới lạ?
Tại cung Vĩnh Hoa, chỉ thấy mỹ nhân uốn mình uyển chuyển, xiêm y tung bay, một lớp lụa đỏ mỏng như sương nhẹ nhàng rơi xuống đất, đôi chân trần giẫm lên long bào sắc vàng rực rỡ.
Ta nghiêng đầu, ghé sát bên tai đế vương thì thầm, hơi thở như lan, ánh mắt đưa tình mê hoặc.
“Thần thiếp mới học một điệu vũ, chẳng hay bệ hạ có thích không?”
“Ái phi phiêu dật như tiên, chẳng kém gì Triệu Phi Yến, Triệu Hợp Đức.”
Ta nũng nịu dựa vào lòng người:
“Thần thiếp múa đến đau cả chân, bệ hạ xem thử đi mà!”
“Quả nhiên đều đỏ cả rồi… Trẫm phải kiểm tra thật kỹ, xem ái phi còn chỗ nào bị thương nữa không.”
Y phục lả tả rơi, làn da trần trụi bị hàn khí lùa qua, rùng mình từng đợt.
Xuân tiêu ngắn ngủi, trời chưa sáng hẳn, vị quân vương xưa nay siêng năng cần chính đã bắt đầu bỏ cả triều sớm.
Nữ thư phu mà phu nhân đưa vào cung đúng là danh bất hư truyền. Mới mấy ngày, đã khiến hoàng thượng si mê chốn ôn nhu hương.
Ta chăm chỉ học, nàng cũng tận tâm dạy. Khi ngồi viết thơ trên mặt quạt giấy, ta bỗng thấy chính mình chẳng khác gì nàng, đến cả vị nương nương phong hoa vô song kia, cuối cùng cũng phải giữa ban ngày học mấy trò lả lơi tà mị.
Ta hận cái thế đạo không dung nữ tử này.
Trời đất rộng lớn, vì sao chúng ta vừa sinh ra đã phải sống bằng thân thể, luồn cúi giữa giường chiếu?
Ta muốn thay đổi số mệnh của mình, của di nương, và của biết bao nữ nhân cùng chung cảnh — thân chẳng do mình quyết định.
11
Ngày nối ngày, hoàng đế đắm chìm trong ôn nhu hương sắc, dần dần không còn muốn để tâm đến triều sự nữa.
Tấu chương như tuyết bay được dâng lên án thư của quân vương, nào ai biết rằng bút phê son đỏ trên đó, đều xuất từ chính tay Chiêu nghi họ Tô mà bọn họ ngày đêm dâng sớ hạch tội.
Chính nguyệt cung yến, hoàng đế đóng cửa không ra tại điện Trường Lạc. Ta chưa được truyền gọi đã tự tiện đẩy cửa bước vào, khiến người nổi giận.
Người vươn tay bóp lấy cổ ta, trong mắt lạnh lẽo như băng tuyết nghìn năm, chỉ cần hơi dùng sức, ta liền chẳng còn được thấy ánh mặt trời ngày mai.
Làn hàn khí như sông ngầm tràn qua tâm tạng, lan khắp tứ chi bách hải.
Ngay giây phút ấy, trong đầu ta chỉ có một ý niệm:
“Nếu còn có thể giữ được mạng sống, ta thề từ nay về sau không để ai định đoạt số phận mình nữa.”
Rốt cuộc, hoàng đế vẫn không nỡ bóp chết ta. Một hồi lâu, người mới buông tay, làm bộ làm tịch nói rằng:
“Trẫm uống rượu say, ngỡ là có gian tặc xông vào, nên mới lỡ tay tổn thương ái phi.”
Ta cũng thức thời mà phối hợp, nép vào lòng người, lệ rơi đầy mặt.
12
Điện Trường Lạc vốn là nơi trưởng tỷ từng ở khi sinh tiền, Thái tử cùng Cửu công chúa cũng đều hạ sinh tại đây.
Thượng nguyên tiết chính là ngày trưởng tỷ năm xưa nhập cung, bao năm qua, hoàng đế chưa từng quên.
Người đã khuất, tình còn vương vấn — nhưng cái gọi là thâm tình ấy, thật khiến người ta buồn nôn.
Từ sớm, ta đã dò biết, trưởng tỷ không phải chết vì bệnh, mà là chết trong một âm mưu hiểm độc.
Huệ phi và hoàng đế vốn là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.
Nàng cho rằng, bằng vào tình nghĩa bao năm ấy, ắt có thể bước lên ngôi hậu. Nào ngờ nửa đường lại xuất hiện một nữ tử họ Tô.
Trưởng tỷ tài mạo song toàn, danh động kinh thành. Năm xưa người đến cầu thân chen chúc phá tan cả ngưỡng cửa. Phu nhân cao ngạo, kén chọn khắp nơi, quyết tìm một mối nhân duyên xứng đáng.
Tìm mãi, lại chọn trúng chính là vị Dự Chương vương năm ấy — nay là đương kim thiên tử.
Mẫu tộc phu nhân quyền thế lẫy lừng, nhà họ Tô cũng cắm rễ khắp triều đình. Hai nhà hợp lực, đưa Dự Chương vương đăng cơ xưng đế, đón trưởng tỷ vào cung, sắc phong làm hậu.
Giấc mộng hậu vị của Huệ phi tan thành mây khói, song nàng vẫn còn tình nghĩa thuở ban đầu cùng hoàng đế.
Nàng không cho người đến thăm trưởng tỷ, hễ chuyện gì trái ý là liền sinh sự.
Tình sâu đến đâu cũng có ngày cạn kiệt. Huống hồ, hoàng đế khi ấy đã không còn là vương gia bị gạt ngoài rìa năm xưa.
Đế vương nắm trong tay giàu sang bốn biển, sao có thể chịu nổi việc Huệ phi hết lần này đến lần khác chống đối quyền uy của mình? Một lần tranh cãi bùng nổ, hoàng đế phất tay rời đi, giữa vườn hoa gặp được trưởng tỷ đang múa.
Thiếu nữ y phục phiêu dật, dáng vẻ nhẹ nhàng như tiên tử lướt gió.
Một điệu vũ, khiến trưởng tỷ giữ chặt lấy trái tim của đế vương.