Hắn bước lên trước một bước, nắm lấy tai thỏ của ta, giọng khàn khàn mang theo bất cam:

“Duyên trần tận rồi? Tẩu tẩu thật muốn bỏ ta mà đi?”

“Nhưng tâm ta đã sớm trao cho tẩu rồi.”

“Không bằng… tẩu móc nó ra, mang theo cùng luôn đi?”

Dứt lời, Tống Vũ Hoài nắm lấy tay ta, đặt lên ngực mình.

Lớp áo mỏng manh bên ngoài, tim đập như trống trận.

Ta đứng đó ngẩn người, không dám cử động, chỉ lặng lẽ lắng nghe hắn nói tiếp.

Hắn nói, công chúa học thức cao rộng, giỏi chế tạo hỏa khí và cải tiến nỏ, từng giúp triều đình đánh lui Hung Nô mấy trăm dặm.

Nhưng người như vậy, hắn không muốn cưới.

Hắn thà từ bỏ cái danh trạng nguyên rườm rà kia, cũng quyết ý kháng chỉ.

Dù có bị thiên hạ chê cười là phường loạn luân vô lễ, hắn cũng nguyện cùng người trong lòng sống chết một đời.

“Mão Ngọc Nhi, ta – Tống Vũ Hoài – không muốn làm tiểu thúc của nàng.”

“Ta muốn làm trượng phu của nàng.”

“Muốn cưới nàng làm thê tử.”

Ta hoảng hốt lui về sau hai bước, đôi mắt thỏ trợn tròn, nói cũng không nên lời:

“Ngươi… ngươi!”

Hắn khẽ cong môi cười, một tay vòng lấy eo ta, tay kia chống lên án thư.

Chừa cho ta không lấy một lối thoát.

“Phải, ta đã sớm biết rồi.”

“Nàng không phải Liễu Ngọc Nhi gì cả, nàng là Mão Ngọc Nhi, một con yêu tinh thỏ.”

“Gả vào Tống gia làm quả phụ thủ tiết, cũng chỉ là vì báo ân, đợi hết ân rồi, nàng sẽ rời đi, phải không?”

“Đúng là một con thỏ ngốc.”

Hắn từ sau bài vị của Tống Vũ Thanh, lấy ra tờ hôn thư năm xưa.

“Nàng nhìn kỹ xem, trên đó ghi tên là Vũ Thanh, hay là Vũ Hoài?”

Ta vốn chẳng biết chữ.

Nhưng bao năm gần gũi sớm tối, ba chữ “Tống Vũ Hoài” đã khắc sâu trong tâm trí.

Tờ hôn thư kia, rõ ràng là ghi: Vũ Hoài.

Hắn khẽ ngâm nga, từng chữ như mê hồn, khiến người ta sa vào mà không hay:

“Tống gia thứ tử, Tống Vũ Hoài, cầu cưới Liễu Ngọc Nhi làm thê.”

“Hôn kỳ định vào ngày sau khi đỗ đạt công danh.”

“Tẩu tẩu, nàng vốn dĩ nên là thê tử của ta từ lâu rồi.”

15

Ta hỏi Tống Vũ Hoài rất nhiều lần, rốt cuộc hắn đã từ chối thánh chỉ thế nào.

Hắn hoặc là im lặng, hoặc là nhíu mày, chưa bao giờ nói rõ ràng.

Nhưng nhìn thấy vết sẹo ngay ngực hắn, ta còn có gì không hiểu nữa?

Đêm động phòng hoa chúc, da thịt cận kề, cuối cùng hắn cũng chịu khuất phục, nói ra sự thật:

“Ta đứng trước mặt công chúa, đem mũi dao kề ngay ngực mình, nói với nàng, nơi ấy đã có người ở rồi.” “Nàng không tin, còn ép ta móc ra cho nàng xem.”

“Vậy ngươi thật sự… định móc tim ra sao?”

“Đau không?”

Ánh mắt ta thoáng lộ đau lòng, không nhịn được mà cúi đầu thổi nhẹ cho hắn.

Tống Vũ Hoài hít sâu một hơi, đáy mắt nhuộm chút tình dục, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhất định muốn nói hết.

“Mão Ngọc Nhi…” “Nếu thật sự móc tim ra, thì nay đâu còn gặp được nàng.” “Lúc đó mũi dao vừa đâm vào được chừng hai phân, nàng liền bảo người đánh rơi dao khỏi tay ta, vừa lắc đầu vừa nói thật vô vị.”

“Đoan Dương công chúa là nữ tử kỳ tài, nàng không thèm ép buộc ta, chỉ nói trái dưa gượng ép thì chẳng ngọt, rồi tự mình cầu xin thánh thượng thu hồi thánh chỉ, hủy bỏ hôn ước.”

“Cái giá phải trả là, ta từ bỏ ngôi vị trạng nguyên, cả đời không được bước chân vào khoa cử nữa.”

Ta khịt khịt mũi, lần đầu trong đời hiểu được thế nào là “nước mắt rưng rưng”.

Một con thỏ như ta, lại cũng có thể vì người mà rơi lệ.

Tống Vũ Hoài đưa tay ra, ngón tay ấm nóng, nhẹ nhàng lau khô lệ trên má ta.

“Không có công danh cũng chẳng sao.” “Chỉ cần có nàng bên cạnh, ta vẫn có thể chống đỡ Tống gia, để người thân sống những ngày an yên.”

“Chỉ là… Ngọc Nhi, sinh cho ta một hài tử nhé.” “Hài tử của chúng ta, ta sẽ tự mình dạy dỗ kỹ lưỡng, mười mấy năm sau, ắt sẽ là trạng nguyên đời mới.”

Nến đỏ lay động, loan sóng dập dềnh, một đêm xuân sắc ngọt ngào.

Ta và Tống Vũ Hoài, bên nhau ba mươi năm.

Chỉ tiếc thay, yêu tinh thỏ và người phàm, làm sao có thể có con? Nguyện vọng ấy của chàng, rốt cuộc vẫn chẳng thể thành toàn.

Bất quá, hài tử của Vũ Miên và Từ Tấn An, dưới sự dạy dỗ của chàng, đến năm mười bảy tuổi cũng đã đỗ tiến sĩ. Cũng coi như trọn vẹn một phen tâm ý.

Bên nhau đến năm thứ bốn mươi, Tống Vũ Hoài đã già, chẳng còn phong thái như thuở thanh niên.

Mà ta vẫn trẻ trung xinh đẹp, dung nhan mãi dừng lại ở tuổi mười sáu mười bảy – cái tuổi ta vừa mới gả vào Tống gia.

Trong mắt người ngoài, chẳng giống phu thê, ngược lại càng giống tổ tôn.

Mẫu thân đã sớm quy thiên từ hơn hai mươi năm trước.

Vũ Miên cũng đã thành một bà lão.

Hài tử của nàng đều đã thành gia lập thất, con cháu đầy đàn, hưởng trọn phúc khí nhân gian.

Tuế nguyệt dường như chỉ dừng lại nơi thân ta, còn với người khác lại không chút khoan dung.

Những năm ấy, Tống Vũ Hoài đào tạo môn sinh khắp thiên hạ, học trò trải khắp triều đình.

Đến ngày chàng lìa thế, người đến đưa tiễn đông như trẩy hội.

Mà chàng không gặp ai, chỉ để ta một người vào trong phòng, đôi mắt hoe đỏ, hỏi ta rằng:

“Ngọc Nhi, ta đã dối nàng nhiều năm như vậy, nàng có từng trách ta chăng?”

Lệ chảy hai hàng, ta nắm chặt lấy bàn tay già nua của chàng, giọng có phần oán trách mà nói:

“Lúc nào cũng bảo ta là con thỏ ngốc, đường đường là người từng đỗ trạng nguyên, sao lại còn ngốc hơn cả ta?”

“Kỳ thực, ngày chàng trở về, ta đã thấy được thông thiên thang rồi.”

“Chín mươi chín bậc, không thiếu một.” “Mà chàng… lại cho ta một lý do để lưu lại.”

Việc sửa đổi hôn thư như vậy, nếu không phải có người nhắm mắt làm ngơ, thì trò tiểu xảo của phàm nhân sao qua mắt nổi ta? Đi hay không đi, vốn chỉ trong một ý niệm.

Thế mà… lại cứ thế kề cận bên nhau đến đầu bạc răng long.

Sau khi Tống Vũ Hoài qua đời, chính tay ta chôn cất chàng. Thông thiên thang cũng lại một lần nữa hiện ra.

Ta bước lên hai bậc, nhưng cuối cùng vẫn chẳng quên được nấm mộ phía sau.

Hồi lâu, chỉ cười khẽ lắc đầu, rồi quay về.

Thôi thì… thôi vậy. Dẫu sao đời người phàm cũng chỉ mấy chục năm trong chớp mắt.

Vậy thì, đợi chàng thêm một kiếp nữa cũng được.

Kiếp sau, ta muốn chính tay chàng dâng sính lễ cầu hôn ta. Không còn là tẩu tẩu của chàng nữa. Chỉ làm một đôi phu thê bình thường, trọn vẹn một đời.

Được chăng?