Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
12
May thay, trước kỳ hội thí một tháng, vết thương của Tống Vũ Hoài cuối cùng cũng đã lành.
Đường lên Kinh thành xa xôi, vết thương lành chưa bao lâu, đã phải chuẩn bị lên đường.
“Tẩu tẩu có nguyện đợi ta hồi quy?”
“Ta… tự nhiên sẽ cùng nương và muội chờ ngươi trở về.”
Tay siết chặt chiếc khăn tay, ta lúng túng hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ nói được một câu như thế.
Đợi người đi rồi, trong lòng lại trống vắng lạ thường.
Tống Vũ Hoài học rộng tài cao, lần đi này nếu không có gì bất trắc, ắt sẽ công thành danh toại.
Nghĩ đến ngày y hồi quy, cũng là lúc nhiệm vụ của ta hoàn thành.
Vậy mà chẳng hiểu sao, khoảng thời gian hơn một tháng này, lại khó nhẫn nại hơn cả mười một năm ta từng ở trấn Thanh Thạch.
Bậu cửa sổ chẳng còn củ cải tươi, quán hoành thánh mở cũng chẳng còn hứng thú, cuối cùng ta dứt khoát nghỉ bán, ở nhà chờ tin.
Nương sớm tối cầu nguyện, ta cùng bà quỳ trước bài vị của công phụ và Tống Vũ Thanh, trong lòng cũng đã bắt đầu tính toán đến chuyện sau khi trả xong ân nghĩa.
Tới khi ấy, ta sẽ không còn là Liễu Ngọc Nhi.
Chỉ còn là Mão Ngọc Nhi.
Là người phải bước lên bậc thang thông thiên, hướng về Nguyệt cung mà đi.
Nếu có thể, các bằng hữu yêu quái trên núi cũng có thể đưa theo vài kẻ.
Mà những điều xưa cũ nơi hồng trần này, cũng coi như duyên tận tình tàn.
Thế nhưng nhớ tới câu “đợi ta” của Tống Vũ Hoài…
Không hiểu sao, rõ ràng không nên nghĩ về y nữa, vậy mà trong lòng lại khẽ dấy lên chút mong đợi mơ hồ.
Những ngày chờ đợi thật dài và nhàm chán, ta bắt đầu đếm ngón tay mà chờ từng ngày trôi qua.
Hôm tuyên bảng, trấn Thanh Thạch náo nhiệt khôn xiết, tiếng chiêng trống vang trời.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, ta cùng nương cùng lúc rụt cổ lại, rồi vội vàng chạy ra mở cửa.
Mở cửa ra lại chẳng thấy bóng Tống Vũ Hoài, chỉ có Hứa Tấn An.
Vừa trông thấy ta, hắn chắp tay cười, ra hiệu cho người sau lưng dâng sính lễ.
“Tân khoa tiến sĩ, hạng năm, Hứa Tấn An, đặc biệt đến cầu thân với Liễu cô nương.”
13
Ta lập tức chặn hắn ngoài cửa, không cho bước vào.
“Tiểu thúc đâu?”
“Ta là thê tử của Tống Vũ Thanh, Hứa công tử cầu thân ta làm gì? Mau mang sính lễ thu lại cho ta.”
Hứa Tấn An cũng không giận, bảo người thu sính lễ về, chỉ lắc đầu thở dài, ánh mắt mang vài phần tiếc nuối:
“Nếu cô nương khi xưa chịu nghe lời khuyên của tổ mẫu ta, chỉ sợ nay đã sớm có một đoạn nhân duyên mỹ mãn.”
“Thôi thì, có duyên vô phận.”
“Còn về Vũ Hoài huynh… Liễu cô nương không cần chờ nữa, y sẽ không về đâu.”
Nương vừa nghe xong, tưởng có điều chẳng lành, liền ôm ngực, người run lên muốn ngã xuống đất.
May có Vũ Miên đỡ phía sau, mới không bị ngã quỵ.
“Vũ Hoài huynh liên tiếp đỗ đầu tam kỳ — thi hương, hội thí, đình thí đều là trạng nguyên, lại được Đoan Dương công chúa ưu ái, đã được thánh thượng ban hôn, phong làm phò mã.”
“Kẻ liên tiếp tam nguyên từ xưa đến nay đếm trên đầu ngón tay, bệ hạ sao nỡ để minh châu như vậy bị phủ bụi trần ai?”
Ta hiểu rõ, Tống Vũ Hoài đã làm phò mã, Tống gia sau này cũng sẽ được phú quý vinh hoa, vậy cũng xem như ta đã báo xong ân nghĩa.
Vậy mà ta vẫn không kìm được, muốn hỏi thêm một câu nữa.
Đoan Dương công chúa là người như thế nào?
Tống Vũ Hoài ôm chí lớn trong lòng, liệu thật sự có thể cùng nàng hai lòng tương duyệt, cam nguyện vì nàng mà từ bỏ tiền đồ rộng mở?
Hứa Tấn An nhìn ta, trong mắt đầy vẻ thấu hiểu.
Tựa hồ có điều kiêng kỵ, hắn kéo ta sang một bên, đợi chắc chắn không ai nghe thấy mới chậm rãi mở lời:
“Vũ Hoài huynh tâm duyệt cô đã nhiều năm, sao có thể thật lòng muốn cùng công chúa kết thân? Chỉ tiếc thánh thượng có chỉ, chẳng thể không theo.”
“Huống hồ, cô là tẩu tẩu của y, thế tục không dung cho y vượt qua lễ giáo ấy.”
“Chi bằng, không gặp lại nữa, mỗi người bình an một đời.”
Ta lập tức hóa đá, mà lời hắn vẫn tiếp tục vang lên:
“Chẳng hay cô có biết, y rốt cuộc thích cô tới chừng nào?”
“Chỉ vì một câu cô chê y yếu ớt, y liền ngày ngày luyện ròng năm năm, rèn thân cốt cứng cỏi, thoát lớp áo ngoài ra trông chẳng khác gì võ phu.”
“Cô thích ăn củ cải, y liền sáng nào cũng dậy sớm đi đào cho được củ tươi ngon nhất, rửa sạch sẽ tinh tươm mới dám để bên bậu cửa sổ của cô.”
“Còn nữa, vết thương trong lòng bàn tay y vốn chẳng phải do tiên sinh đánh.”
“Với học trò thông tuệ như y, tiên sinh thương yêu còn chẳng kịp, nào nỡ hạ thủ?”
“Là vì cô trốn tránh y, y tự giận bản thân, tự lấy đá đập vào tay cho đến rách da toác thịt, chỉ mong nhờ đó khiến cô đoái hoài mà để tâm tới y một chút.”
“Tự nhiên, để được cô bôi thuốc, mỗi lần thoa thuốc xong y lại lén lột ra, cho nên đến nửa năm cũng chẳng lành.”
14
Từng lời Hứa Tấn An nói, như từng nhát gõ mạnh vào tim ta.
E rằng, ta vẫn chỉ là một con thỏ ngốc.
Cho nên bao năm qua, chưa từng nhận rõ tình cảm của Tống Vũ Hoài.
Hoặc cũng có thể, ta vẫn luôn vô thức mà trốn tránh.
Một yêu tinh thỏ, lại mang danh tiểu thúc của mình, có thể có kết cục gì?
Nương nắm tay ta, ngập ngừng muốn nói lại thôi:
“Nếu không phải thánh thượng ban hôn… ta thật tâm hy vọng… thật hy vọng…”
Nửa câu sau, bà thế nào cũng không nói nên lời.
Ngược lại là Vũ Miên, con nhóc này càng lớn càng gan to.
“Bất kể nàng là công chúa gì, ta chỉ nhận một mình tẩu tẩu mà thôi.”
Ta vội bịt miệng nó lại, sợ đến toát mồ hôi.
Lời này nếu để người ngoài nghe thấy, bao nhiêu năm ta cẩn trọng gây dựng, chẳng phải sẽ uổng phí hết hay sao?
Miễn cưỡng mỉm cười với họ, ta dịu giọng an ủi, giả như không hiểu ý trong lời họ.
Quay người, lặng lẽ một mình đến từ đường.
Trời đã về khuya.
Có người, mãi mãi không trở lại.
Mà có người, đúng là lúc nên rời đi.
Hứa Tấn An nói không sai, không bằng không gặp lại, mỗi người bình yên là tốt rồi.
Đêm nay nguyệt sắc sáng tỏ, ánh trăng vừa hay chiếu rọi khắp đại sảnh.
Ta quỳ trên bồ đoàn, lộ ra đôi tai thỏ, thành tâm cầu nguyện:
“Nguyệt cung nương nương, tiểu thúc đã đỗ trạng nguyên, ân nghĩa thứ chín mươi chín đã trả xong, duyên trần đã tận, nếu trên cung còn thiếu một chiếc chày giã thuốc…”
Chưa nói dứt lời, ánh trăng nơi cửa đường đột nhiên bị che khuất, ta ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm hoe đỏ.
Đêm khuya sương lạnh, người ấy vận trường bào tử kim, khoác ánh trăng mà đến, dung nhan tựa bi tựa khổ, giữa mày vương chút hàn ý.