QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

“Liễu cô nương có điều chưa tỏ, hôm nay bảng vàng yết danh, Vũ Hoài huynh trúng thủ khoa, trừ khi phạm tội giết người phóng hỏa, quan phủ cũng chẳng thèm để tâm.”

“Thật ư?”

Nghe lời hắn nói, mắt ta sáng rỡ, mừng rỡ đến mức cũng chẳng sửa cách xưng hô của hắn, vội vàng kéo Tống Vũ Hoài đến ngồi bên quầy.

Khóe môi y có chút trầy xước, hẳn là bị tên kia phản kháng làm bị thương.

Ta lấy thuốc kim sang từ trong người ra, cẩn thận bôi lên vết thương nơi khóe miệng y.

Bàn tay quen thuộc kia khiến Tống Vũ Hoài thu liễm thần sắc, hơi thở dồn dập, nơi mắt và đuôi mày đều nhuốm ý cười.

Trông chẳng có vẻ gì là đau đớn.

Hứa Tấn An đứng một bên, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đầy suy tư.

“Tiểu thúc, không đau sao?”

Ta nhớ rõ thuốc này cực kỳ rát, dán lên da như có lửa đốt.

Sao y lại như thể đang hưởng thụ vậy?

“Trẻ con mới biết kêu đau.”

“Tẩu tẩu, ta sớm đã không còn là trẻ con nữa.”

Tống Vũ Hoài trầm giọng nói, âm thanh êm dịu, lọt vào tai nghe như rượu ngon khiến người say lòng.

Mười chín tuổi… quả thực đã trưởng thành.

Nhưng sao lời này nghe sao… là lạ?

Bản năng mách bảo, ta rũ mắt nhìn xuống, lơ đãng liếc qua cánh tay lộ ra khi tay áo y xắn lên.

Đường gân cơ bắp nổi rõ, rắn chắc hữu lực.

Á á á, ta đang nghĩ cái gì thế này?

Vội vàng lắc đầu, xua sạch tạp niệm trong đầu.

Tống Vũ Hoài thấy thế, bật cười khẽ một tiếng.

9

Tin Tống nhị lang đỗ đầu kỳ thi hương chẳng mấy chốc truyền khắp trấn Thanh Thạch.

Giống như Tống Vũ Thanh năm xưa, lại là một vị thanh niên tài tuấn.

Tống phủ chẳng còn quạnh quẽ như trước, khách đến chúc mừng không dứt, trong đó không ít là thân thích ngày xưa từng bỏ đá xuống giếng, khiến người ứng tiếp mệt nhoài.

Mãi đến khi trời tối mới yên ổn trở lại, được đôi phần thảnh thơi.

Khóa cửa lại, ta lấy rượu đã chuẩn bị sẵn từ lâu, định cùng cả nhà ăn mừng đôi chút.

Vũ Miên mới mười một, tuổi còn nhỏ, không thể uống rượu.

Thân thể nương tuy tốt hơn trước, nhưng cũng chỉ có thể uống một hai chén, nếu quá chén sẽ lập tức ngã ra.

Rốt cuộc, chỉ còn ta và Tống Vũ Hoài, người một chén, chẳng ngừng cạn ly.

Hôm ấy là rằm, nguyệt sắc nhu hòa, ta nâng ly kính trăng, lảo đảo cười nấc lên một tiếng.

Vũ Miên dìu nương vào nghỉ, Tống Vũ Hoài không rời, ngồi cùng ta uống rượu.

“Ta… hức, Mão Ngọc Nhi, thề trước trời đất, mai này đắc đạo thành tiên, quyết không phụ hảo hữu trong núi.”

“Hoa Hoa, Tiêu Tiêu, còn có… Hành Hành, đã giúp ta bao năm, khi thành công tất sẽ kéo bọn họ cùng lên thiên cung tiêu dao tự tại.”

“Mão Ngọc Nhi?”

Đồng tử Tống Vũ Hoài chấn động, âm thầm lặp lại ba chữ kia, vẻ mặt đầy sửng sốt.

“He he, ngươi gọi ta đấy à?”

Đỉnh đầu có chút ngứa, ta giơ tay gãi nhẹ, ngẩng đầu nhìn y, nuốt nước bọt một cái.

Người này, thật đúng là… tướng mạo tuấn tú dị thường.

Chỉ tiếc đứng ngây ngốc bất động, chỉ e trong đầu có điểm không tường minh.

Cũng chẳng ngon lành bằng củ cải non tươi, sắc vị đều vẹn cả.

Ta chụt một tiếng, ăn hết củ cải trong tay, cúi người định rót thêm một chén rượu, nào ngờ lại thấy bóng mình dưới đất.

Hỏng rồi, tai ta… sao lại lộ ra rồi!

Chớp mắt rượu tỉnh mất một nửa, ta hoàn toàn chẳng nhớ nổi mình vừa nói những lời gì.

Chỉ cảm thấy một cơn lạnh dâng trào từ trong tim.

Nếu thỏ có lệ.

Thì khoảnh khắc này, ắt đã khóc đến trời đất đảo điên.

Làm sao đây?

Thu tai lại thì không ổn, mà không thu cũng không xong, rốt cuộc phải làm sao mới phải?

Ta chẳng dám nhìn sắc mặt Tống Vũ Hoài, chỉ muốn giả chết tại chỗ.

Nào ngờ y lại không nói một lời, nâng chén cạn sạch, thần sắc chẳng khác gì người không hay biết.

Hơi rượu phảng phất nơi hơi thở.

Ta lòng có quỷ, đành để mặc y tiến sát, chẳng dám nhúc nhích.

Tống Vũ Hoài đưa tay lên, nhẹ nhàng bóp lấy đôi tai thỏ trên đỉnh đầu ta.

Một trận tê dại từ tai lan khắp toàn thân khiến ta run rẩy.

Chưa bao lâu, bên tai đã nghe thấy tiếng y khàn khàn cất lên:

“Tẩu tẩu đội món trang sức này…”

“Quả thật đẹp mắt vô cùng.”

Một câu nói, khiến lòng ta an ổn trở lại.

10

Mấy ngày sau đó, ta cố ý tránh mặt Tống Vũ Hoài, mặc y tìm trăm phương ngàn kế bắt chuyện, ta đều không để tâm.

Dù rằng hôm ấy chính miệng y đã nói hai chữ “trang sức”, lòng ta vẫn thấy chột dạ.

Những ngày gần đây, ta ra hàng từ lúc trời chưa sáng, ăn tối xong liền đi ngủ, chẳng cho y có lấy cơ hội nào đến gần.

Hứa Tấn An đến ăn hoành thánh, vô tình hay cố ý kể chuyện trong thư viện:

“Không hiểu gần đây Vũ Hoài huynh làm sao, rõ ràng đỗ đầu kỳ thi hương, lẽ ra nên vui vẻ mới phải, ấy vậy mà như trúng tà, vô cớ chống đối tiên sinh.”

“Bị đánh mấy chục thước bảng, lòng bàn tay đều nứt toạc, vậy mà cắn răng không chịu thoa thuốc.”

“Đường đường là kẻ đọc sách, nếu tay tàn phế, sau này sao còn mộng khoa cử? Chỉ sợ cả đời chẳng được thấy công danh.”

Nghe xong, hồn ta như phiêu ra ngoài thân xác, tay run rẩy khiến muỗng rơi tõm vào nồi.

“Hử? Liễu cô nương làm sao vậy?”

Hứa Tấn An mỉm cười, thản nhiên đặt tám đồng tiền lên bàn.

Ta tâm thần rối loạn, chỉ qua loa đáp “không sao”, rồi vội vàng thu dọn đồ về nhà.