Mãi đến chạng vạng, Tống Vũ Hoài mới về.

Ta chẳng buồn nhiều lời, xông thẳng vào phòng y, bắt y xòe tay ra.

Vừa thấy thương tích, đầu ta như bị gõ một gậy choáng váng.

Da thịt rách toạc chưa kể, thậm chí còn lờ mờ thấy được xương trắng.

“Tiên sinh gì mà nỡ lòng hạ thủ như thế, nếu thật sự đánh hỏng tay ngươi, xem ta không đến phá nát thư viện của lão!”

Ta nghiến răng nghiến lợi, đổ cả bình thuốc kim sang vào lòng bàn tay bị thương của y.

Tống Vũ Hoài đau quá “hự” một tiếng, mặt nghiêng sang một bên, nơi đuôi mắt đã ửng đỏ, trông thật uất ức.

Thiếu niên mười chín tuổi, thân cao hơn ta gần một cái đầu, ngẩng lên vừa vặn bắt gặp vẻ u buồn trong mắt y.

“Tẩu tẩu chẳng phải không muốn để tâm đến ta sao.”

“Chẳng phải chẳng muốn thấy ta sao.”

“Vậy thì tay này có phế hay không, tẩu tẩu quan tâm làm gì?”

Nghe y nói vậy, ta tức giận đến suýt nghẹn, hận không thể nhét cả bình thuốc vào miệng y bịt lại.

“Ai nói ta không quan tâm? Ta quan tâm đến chết đây này!”

Tống Vũ Hoài bỗng xoay phắt người lại, hơi thở rối loạn.

“Tẩu tẩu, vì sao người lại để tâm đến ta như vậy?”

“Bởi vì—”

Lời đến bên môi, ta chợt thấy không ổn, bèn vội vàng bẻ sang hướng khác.

Chuyện muốn y đỗ đạt công danh để trả ân, sao có thể tùy tiện nói ra được?

“Tự nhiên là vì… trưởng tẩu như mẫu, ta thật lòng xem ngươi như con mà đối đãi.”

Tống Vũ Hoài thu tay lại.

Môi mím chặt.

Lông mày nhíu chặt đầy vẻ u uất.

Không phải, ta quan tâm đến y, sao y lại giận lên rồi?

“Trời đã tối, con lớn tránh mẹ, không tiễn tẩu tẩu lưu lại qua đêm.”

??

Cửa phòng trước mặt “ầm” một tiếng đóng sập.

Ta đứng đực một lúc lâu, vẫn chẳng hiểu rốt cuộc y giận vì điều chi.

Lơ mơ quay về phòng mình, trằn trọc suốt một đêm chẳng yên giấc.

Lăn qua lăn lại tới nửa đêm, mắt thâm quầng mới ngủ thiếp đi.

Một giấc ấy ngủ tới tận trưa hôm sau.

Trên bậu cửa sổ vẫn như mọi ngày, đặt mấy củ cải tươi rói đã rửa sạch sẽ.

Xem ra… cũng không đến nỗi quá giận.

Không đúng, rốt cuộc ta đã làm gì khiến y không vui chứ?

Thật sự là nghĩ mãi cũng chẳng thông.

11

Ta đâu phải là yêu thỏ hay để bụng.

Thấy Tống Vũ Hoài hằng ngày đều ngoan ngoãn để ta thoa thuốc, chuyện y giận dỗi mấy ngày trước, cũng liền coi như chưa từng xảy ra.

Chớp mắt lại thêm nửa năm trôi qua, còn ba tháng nữa là tới kỳ hội thí, ngày tháng trôi qua bình lặng như nước, chẳng có biến cố gì lớn.

Chỉ khác một điều, Hứa Tấn An nay thường xuyên tới cửa, rảnh rỗi liền giúp ta gánh nước, chẻ củi.

Tống Vũ Hoài tức đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần hai người đối mặt là y như có tia lửa phừng lên trong mắt.

Hứa Tấn An cười nhàn nhạt, lời nói lại chẳng chút e dè:

“Thương thế nơi tay Vũ Hoài huynh bao tháng qua vẫn chẳng khá hơn, là tri kỷ bằng hữu, tại hạ tất nhiên nên phụ giúp việc nhà.”

“Bằng không, nếu vì thiếu người gánh nước chẻ củi mà khiến Liễu cô nương chẳng nấu được hoành thánh, chẳng phải là lỡ dở bao tử thiên hạ rồi sao?”

Ta gật đầu lia lịa, ánh mắt đầy lo lắng:

“Đa tạ huynh.”

“Ta ngày nào cũng thoa thuốc cho tiểu thúc, vậy mà vết thương chẳng chút thuyên giảm, thật khiến người lo chết.”

“Chỉ còn ba tháng nữa là đến hội thí, chẳng biết có làm chậm trễ việc thi cử của tiểu thúc hay không?”

Hứa Tấn An nhìn về phía sau ta, trong mắt đầy vẻ hàm ý:

“Tại hạ có một kế, có thể giúp Liễu cô nương giải quyết việc gấp trước mắt.”

“Chỉ cần để ta cho người tới cửa cầu thân, không đầy nửa tháng, thương thế nơi tay Vũ Hoài huynh ắt sẽ tự lành.”

Tống Vũ Hoài lạnh giọng nói:

“Muội muội ta tuổi còn chưa mười hai, kẻ cưới nàng chính là súc sinh.”

“Vũ Hoài huynh gấp làm chi? Người ta muốn cưới đâu phải tiểu hài chưa đến tuổi cập kê, mà là người nữ trong thiên hạ phẩm hạnh cao khiết, khiến mọi nữ tử khác cũng phải cúi đầu thẹn thùng…”

Tống Vũ Hoài bật cười lạnh liên tục, dứt khoát đẩy hắn ra cửa:

“Mẫu thân ta vì phụ thân ta mà thủ tiết nhiều năm, quả thật xứng danh cao nghĩa.”

“Ngươi muốn làm kế phụ ta? Còn non lắm!”

“Ngươi—”

Lời Hứa Tấn An bị chặn đứng sau cánh cửa, im bặt.

Nhìn bóng lưng Tống Vũ Hoài, ta chẳng biết phải nói sao cho phải.

“Chẳng lẽ… hắn thật sự muốn làm kế phụ của ngươi?”

Tống Vũ Hoài xoay người lại, hít sâu một hơi, từng bước tiến gần ta.

Ta cũng theo bản năng mà lùi về sau.

“Tẩu tẩu thấy thế nào?”

Ta lắc đầu, dở khóc dở cười:

“Nương đã lớn tuổi rồi, sao lại có thể thích một tiểu tử miệng còn hôi sữa như hắn?”

Ta đáp vậy mà y vẫn chẳng vừa lòng, bước tới mãi cho tới khi ta lưng đã chạm vào tường.

Thế nhưng y vẫn cố nén, dừng lại cách ta một bước.

Ánh mắt hắn nhìn ta chăm chú, dường như muốn nhìn thấu cho bằng được.

“Tẩu tẩu thì sao? Tẩu tẩu… có thích không?”

Toàn thân ta chìm trong bóng của hắn, chẳng hiểu vì sao lại thấy bối rối, cổ họng khô khốc, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi.

“Thích… thích…”

“Ta thích mới lạ đó!”

Kẻ vừa mới phút trước còn như người bị đả kích nặng nề, phút sau đã lập tức phấn chấn trở lại.

Phớt lờ thứ xúc cảm khác lạ trong lòng mình,

Ta chỉ cảm thấy — hắn thật là kỳ quặc.