Thôi Thời Niên vội vàng gọi ta:
“Kim Chi, ta với Lục Như chỉ là diễn trò, không phải thật lòng! Ta vốn dĩ chưa từng định cưới nàng. Chỉ cần nàng quay đầu, ta vẫn…”
“Thôi Thời Niên!” Lục Như giận dữ hét lên: “Lúc ngươi lừa ta trao thân, nào có nói thế? Ngươi còn bảo Lục Kim Chi thô lỗ cục cằn, chẳng chút phong thái quý nữ, ngươi căn bản không hề hài lòng với hôn sự ấy!”
“Câm miệng!” Mặt Thôi Thời Niên đỏ bừng rồi lại trắng bệch: “Ta với Kim Chi là mối nhân duyên trời định! Nếu không vì ngươi ngang nhiên phá rối, ta sao có thể hiểu lầm nàng, làm ra chuyện từ hôn như vậy?”
Lục Như bật cười lạnh lẽo.
“Thôi Thời Niên, Lục Kim Chi vốn là tính khí sơn tặc trời sinh, xưa nay có thù tất báo. Năm ấy ngươi cùng ta hợp mưu tính kế, vu oan nàng tư thông với nam nhân bên ngoài, hại nàng suýt bị đuổi khỏi phủ, ngươi thực cho rằng nàng sẽ dễ dàng bỏ qua tất cả sao?”
Ta khẽ lắc đầu, dịu giọng khuyên:
“Lục Như, a nương xưa nay luôn yêu thương ngươi, nếu thật lòng muốn gả cho Thôi công tử, cớ sao không thẳng thắn mà thưa với người? Từ nhỏ đến lớn, ngươi muốn gì, chẳng phải người đều cho cả rồi sao?”
“Cho ư?”
Lục Như cười ngây ngốc, tiếng cười lạnh lẽo.
“Ta ở bên người bao năm, chuyện gì cũng nghe lời, không dám vượt nửa bước, vậy thì sao? Hôn sự tốt nhất vẫn rơi vào tay ngươi!”
“Tiểu nương từ nhỏ đã dạy ta phải vâng lời, bảo ta thế nào, ta liền làm như thế, ta tin chỉ cần nghe theo, người nhất định sẽ thay ta mưu toan một mối nhân duyên tốt lành, ta và tiểu nương cả đời có thể nương tựa vào nhau.”
“Nhưng người đã lừa ta!”
Mắt Lục Như đỏ bừng, khoé môi run rẩy như sắp nứt toạc.
“Phục vụ người bao năm, cuối cùng trong mắt người, ta chỉ xứng gả cho một tên thám hoa nghèo túng? Dựa vào đâu?”
“Vậy nên, ngươi liền cố tình vu hãm ta tư thông với Vân tiểu tướng quân?”
“Đúng vậy!”
Lục Như cắn răng nghiến lợi, ánh mắt dữ dằn gần như phát cuồng.
“Ngày ấy chính là ta cố ý để lộ hành tung của ngươi cho tiểu tướng quân, khiến hắn dây dưa với ngươi, lại đưa a nương đến Khánh Vân Lâu bắt tại trận!”
“Bao năm qua, ta vẫn luôn khóc lóc kể lể trước mặt người rằng ngươi thô lỗ vô lễ. Người ghét gì ở ngươi, ta liền cố tình khơi gợi điều đó, chỉ mong người càng ngày càng chán ghét ngươi!”
“Chỉ thiếu một chút… chỉ một chút thôi, ngươi đã có thể bị đuổi khỏi phủ tướng quân!”
“Lục Như!”
Một tiếng gầm đầy giận dữ khiến Lục Như chợt giật mình.
Nàng vội vàng xoay người lại, trông thấy a nương cùng đám người sắc mặt kinh hoảng, ánh mắt chấn động, sắc mặt cũng dần tái nhợt như tro tàn.
10
“Phu nhân Lục, vở kịch này có khiến người vừa lòng chăng?”
Ta mỉm cười nhìn vị mẫu thân ruột của mình, sắc mặt bà ta lúc này cũng chẳng hơn gì Lục Như.
Hoàng hậu đứng phía trước nhẹ nhàng bật cười:
“Xem ra ái nữ được phu nhân Lục dốc lòng dạy dỗ, không những giỏi mưu tính, lại còn oán trách phu nhân chẳng ít.”
Một vị phu nhân khác cúi đầu phụ họa:
“Quả là không phải máu mủ ruột thịt, dẫu có nuôi nấng mấy năm, vẫn chẳng thể thân quen.”
“Bẩm — khẩn cấp từ biên cương!”
“Bẩm — khẩn cấp từ biên cương!”
Chúng phu nhân còn đang xôn xao bàn tán, thì tiếng truyền báo dồn dập vang khắp cung điện, làm ai nấy kinh hoảng quay đầu.
“Vân tiểu tướng quân trúng mai phục của quân Liêu! Sinh tử chưa rõ!”
Một câu ngắn ngủi như sét đánh ngang tai, khiến đầu óc ta bỗng chốc trống rỗng.
Một lúc sau, ta mới choàng tỉnh, quay người phi như gió về trường cưỡi bắn, tung người lên ngựa, vung roi chạy thẳng ra khỏi cung.
Phía sau là tiếng phụ nhân kinh hô:
“Kim Chi! Con đi đâu vậy? Muốn đi đâu chứ?”
Hỏi thừa, tất nhiên là đi tìm người cứu Vân Diễm!
…..
Ba ngày ba đêm, ta rốt cuộc đến được núi Bạch Hổ.
Khi ta quen thuộc né tránh bẫy rập trên núi, một thân một mình xuất hiện trước mặt Trương Đại Hổ—phụ thân sơn tặc của ta.
Ông mở to mắt không thể tin nổi.
“Hổ Tử?”
“Cha!”
Tráng hán thô kệch Trương Đại Hổ tức thì rưng rưng nước mắt.
“Con ơi! Con lớn thế này rồi sao? Mau cho cha nhìn kỹ một chút! Ở phủ tướng quân con sống thế nào? Họ… đối xử với con có tốt không?”
Ta đưa tay sờ lên những nếp nhăn mới nơi gương mặt ông, khẽ tránh né không đáp.
“Cha! Người… già rồi!”
“Phải đó! Cha còn đang mong thêm ít năm nữa, đợi con quay về để giao lại chức đại đương gia của Bạch Hổ bang đây mà!”
“Không kịp nữa đâu cha! Con giờ… muốn làm đại đương gia ngay lập tức!”
“Rắc!”
Ghế gỗ dưới mông cha bỗng nhiên vỡ toang, theo đó là ánh mắt u oán đầy ai oán của Trương Đại Hổ.
“Vậy ra hôm nay con trở về… là để cướp ngôi à?”
Ta vội vàng kể rõ chuyện Vân Diễm bị mai phục, phụ thân sơn tặc vừa nghe xong liền siết nắm đấm đập bàn, đập vỡ luôn cái ghế thứ hai.