- Trang chủ
- Thiên Kim S ơn T ặc
- Chương 11
Chương 11
Truyện: Thiên Kim S ơn T ặc
Tác giả: Bơ không cần đường
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Từ nay, Bạch Hổ bang không còn là sơn tặc bị truy nã trong mắt triều đình nữa.
Chớp mắt đã ba tháng trôi qua, quân Liêu thua không còn manh giáp.
Hôn kỳ đã gần, Vân Diễm quyết định để ta hồi kinh trước.
“Kim Chi, đợi ta đánh xong trận cuối cùng, ta sẽ trở về thành thân cùng nàng.”
Trương Đại Hổ vác đại đao, cười đến ngô nghê:
“Hổ Tử, con cứ yên tâm trở về chuẩn bị làm tân nương, cha nhất định sẽ đưa con rể về an toàn, tận mắt nhìn thấy hai đứa thành thân!”
Ta ngoái đầu ba bước một lần, rốt cuộc vẫn lưu luyến rời đi.
Vừa về tới Thượng Kinh, chuyện ta dẫn Bạch Hổ bang vượt ngàn dặm cứu phu, đánh bại quân Liêu đã truyền khắp kinh thành.
Ta cưỡi ngựa hiên ngang vào thành, bách tính hai bên đường hoan hô nghênh đón, phong quang vô hạn.
Đi được nửa đường, bất ngờ bắt gặp một cỗ kiệu nhỏ, nha hoàn đi theo lại thấy quen mặt.
Ta “chậc” một tiếng:
“Không phải là nha hoàn của Lục Như sao?”
Cỗ kiệu lập tức dừng lại, màn kiệu vén lên, Lục Như vận y phục hồng phấn hiện ra trước mắt.
Bụng nàng hơi nhô lên, ánh mắt vẫn là một mảnh căm hờn quen thuộc.
“Lục Kim Chi, ngươi… lại chưa chết ở biên cương sao?”
Người bên cạnh ghé tai nói nhỏ với ta:
“Hôm yến hội trong cung kết thúc, tiểu nương của Lục Như bị bán ra khỏi phủ. Phu nhân phủ vốn định ép nàng ta lên núi làm ni cô, chẳng ngờ nàng lại mang thai. Nhà họ Thôi vì mất mặt, kéo dài đến nay mới miễn cưỡng cưới vào, đến danh phận tiểu thiếp cũng không có.”
Thì ra là vậy.
Ta nhìn Lục Như, nở nụ cười.
“Ngươi thất vọng rồi. Ta không những không chết, còn khải hoàn vinh quy.”
“Chỉ là… ngày đại hỷ của ngươi cũng chẳng báo trước một tiếng, khiến ta suýt nữa không kịp chúc mừng ngươi — rốt cuộc cũng toại nguyện gả vào hào môn.”
Sắc mặt Lục Như trắng bệch, định nói thêm điều gì.
Ta đã sớm thúc ngựa rời đi, chẳng buồn liếc nàng lấy một lần.
“À đúng rồi, từ nay về sau, gặp ta nhớ gọi một tiếng: Bạch Hổ tướng quân!”
…
Cha từng nói, làm sơn tặc, báo thù mười năm chưa muộn, mười năm chưa xong, thì hai mươi năm cũng phải tính sổ!
Hừ hừ, giờ tiểu gia ta rốt cuộc cũng rửa sạch được mối hận xưa!
12
Ngày hoàn thành hỉ phục, cũng là lúc tin quân Liêu đại bại, triệt thoái khỏi biên giới truyền đến từ quan ải.
Hoàng thượng hân hoan, phái người ban thưởng trọng hậu, cho phép gộp vào làm của hồi môn, đưa theo về nhà chồng.
Vân Diễm cho người báo tin, rằng hắn cùng Trương Đại Hổ đã lên đường hồi kinh bằng khoái mã, chẳng bao lâu sẽ đến nơi.
Cả phủ tướng quân rộn ràng vui mừng, duy chỉ có phu nhân—a nương—ngày ngày lặng lẽ đứng ngoài viện ta, mãi chẳng bước vào.
Xuân Đào nói:
“Những ngày tiểu thư rời phủ, phu nhân vẫn luôn lo lắng cho người, đêm nào cũng đến từ đường thắp hương, cầu tổ tông phù hộ người và Vân tướng quân bình an vô sự.”
“Ngày người trở về, bà vẫn luôn trốn trong góc nhìn lén, còn sợ người bị thương, sai người mang bao nhiêu thuốc đến.”
“Tiểu thư, người thật sự… không muốn tha thứ cho phu nhân sao?”
Ta cụp mắt, nhẹ giọng đáp:
“Ta không thích thứ tình cảm đến muộn. Ta không muốn tha thứ, cũng không muốn gặp lại bà.”
Bởi vì từng được yêu thương—
Nên ta hiểu rõ, chỉ là bà… không thương ta mà thôi.
…
Đêm trước đại hôn, lòng ta đột nhiên rối loạn chẳng thể yên giấc, bèn gọi Xuân Đào đến.
“Xuân Đào, tướng quân phủ có gửi thư tới không? Vân Diễm và cha ta… đã về chưa?”
“Chưa đâu tiểu thư,” Xuân Đào bưng một chén canh an thần tới, “người hôm kia truyền tin nói, đến giờ tý đêm nay sẽ tới, giờ… còn cách giờ tý hai canh giờ nữa!”
“Hay là… phái thêm người ra xem thử?”
“Tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ sẽ cho người đi xem ngay. Người nên nghỉ ngơi để dưỡng tinh thần, ngày mai còn phải làm tân nương mà…”
Lời còn chưa dứt, một tiếng hô dồn dập xé tan màn đêm, vang lên từ ngoài cổng phủ Tể tướng——
“Tiểu thư! Tiểu thư! Vân tướng quân trên đường hồi kinh gặp thích khách!”
“Choang!”
Chén canh trong tay ta rơi xuống vỡ tan.
Ta từ trên giường nhào dậy, chân trần lao ra ngoài, một tay túm lấy người truyền tin, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Ngươi nói gì? Ai gặp thích khách? Ở đâu? Sao lại gặp thích khách?”
“Là… là tử sĩ do Liêu quốc phái đến! Vân tướng quân bị bao vây nặng nề, không thể bị bắt, đành nhảy xuống vực sâu…”