- Trang chủ
- Thiên Kim S ơn T ặc
- Chương 8
Chương 8
Truyện: Thiên Kim S ơn T ặc
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Nhưng thời gian tiễn biệt ngắn ngủi quá, ta chẳng kịp nghĩ hết, chẳng kịp từng lời từng chữ căn dặn, càng chẳng kịp đem hết tâm tư trao cho người.
….
Về đến phủ, Lục Như thấy mắt ta hơi sưng, liền cười khẩy một tiếng.
“Chiến trường vô tình, tỷ tỷ nên lui tới từ đường nhiều thêm một chút, cầu xin liệt tổ liệt tông phù hộ cho vị hôn phu nhà tỷ bình an trở về là hơn.”
Lòng ta rối loạn, bi thương khôn nguôi, chẳng muốn đôi co cùng nàng ta, chỉ lườm một cái rồi rảo bước đi luôn.
Lúc lướt qua nhau, hương trúc nhàn nhạt quen thuộc đột nhiên thoảng vào mũi.
Ta bước khựng lại, nhìn bóng dáng Lục Như rời đi, bất giác suy ngẫm.
Gần đây… hình như tâm trạng nàng ta tốt lên thì phải.
9
Vân Diễm vừa rời đi được mấy ngày, thư của hắn đã lần lượt gửi đến không dứt.
Từ trạm dịch nghỉ chân, đến vó ngựa phi như gió, qua những thôn xóm vội vàng lướt qua, còn có cả gió và cây nơi biên cương xa tít.
Tư tưởng ta cũng theo từng nét chữ mà phiêu bạt tới tận quan ải.
Chớp mắt đã vào thu.
Lần này người đưa thư mang đến một chiếc tiêu làm từ xương chim ưng, âm sắc vang vọng lạ thường.
Ta nhịn không được cầm bút hỏi hắn: “Tặng vật này cho thiếp có dụng ý gì?”
Tối trước ngày yến hội mùa thu trong cung, thư hồi âm đến tay ta.
“Nghe nói nơi biên ải, chàng trai nào trước khi thành thân cũng sẽ tự tay chế một chiếc tiêu ưng, để làm tín vật tặng cho người trong lòng.”
Vậy… đây là tín vật mà Vân Diễm đích thân làm cho ta?
Tất nhiên rồi.
Năm xưa tiểu gia ta chỉ liếc mắt một cái đã trúng ngay Vân Diễm, nhất quyết muốn bắt hắn về làm áp trại phu quân, xem ra quả là con mắt tinh đời!
Ta mừng rỡ đến nỗi ôm chiếc tiêu chạy khắp viện thổi loạn cả lên, khiến Lục Như cũng phải bước ra giễu vài câu.
Ta chẳng buồn để ý.
Dạo này phủ tướng quân bình yên khác thường, nàng ta tựa hồ cũng đã quên mất chuyện xưa mình từng làm ra.
Sơn tặc như ta, có thù ắt báo, có oan ắt rửa.
Cái bẫy năm ấy nàng giăng ra hại ta, ta vẫn nhớ rõ rành rành.
Hôm nay trong yến hội có mục cưỡi ngựa bắn cung. Trước đây ta luôn bị bỏ mặc nơi phủ, chẳng ai ngó ngàng, nay nhờ có Vân Diễm, cuối cùng cũng được mời vào cung dự tiệc.
Tiểu gia ta xoa tay chuẩn bị, định bụng phải thi triển chút bản lĩnh.
Trên trường cưỡi bắn, ta đặc biệt buộc tóc cao, mặc võ phục gọn gàng, một thân dứt khoát nhảy lên ngựa, giương cung lắp tên.
“Vút!”
“Vút!”
“Vút!”
Mũi tên nào cũng cắm trúng hồng tâm.
Dáng vẻ hiên ngang ấy khiến đám công tử tiểu thư xung quanh đều trợn mắt há mồm.
Ngay cả Thôi Thời Niên cũng ngẩn người.
“Hay lắm! Quả không hổ là vị hôn thê của tiểu tướng quân Vân Diễm!”
Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi trên cao, thần sắc tán thưởng hiện rõ.
Vào bàn tiệc, ánh mắt Thôi Thời Niên vẫn luôn dõi theo ta không rời, đến mức chẳng hề để ý tới ánh nhìn gắt gao của Lục Như cách đó không xa.
Gần đến giờ hoàng hậu và các vị phu nhân đến ngự hoa viên thưởng cúc, ta liền sai Xuân Đào đi đưa thư cho Thôi Thời Niên, đúng lúc lại lọt vào mắt Lục Như.
Chẳng bao lâu, Thôi Thời Niên đã lặng lẽ rời đi, bóng dáng Lục Như cũng nhanh chóng biến mất theo sau.
Ta thong dong đứng dậy.
Vở kịch đã sắp màn, chỉ thiếu khán giả mà thôi.
Ta vội vã tới ngự hoa viên, chỉ thấy Lục Như đang tức giận chất vấn Thôi Thời Niên, tiếng the thé vang vọng.
“Thôi Thời Niên, ngươi ở trong tiệc mắt đưa mày liếc với Lục Kim Chi, tưởng ta không thấy sao? Nay nàng đã có hôn ước, ngươi còn tìm nàng làm gì?”
Thôi Thời Niên chau mày khó chịu:
“Ngươi đang làm loạn cái gì đấy?”
Lục Như vẫn không buông tha:
“Lục Kim Chi rốt cuộc đã nhắn ngươi điều gì, mà ngươi nhất định phải rời đi ngay lúc này?”
Thấy các vị phu nhân đã đến gần ngự hoa viên, ta bèn bước ra từ sau giả sơn, làm bộ kinh ngạc.
“Thôi công tử, hóa ra ngươi với Lục Như vẫn còn vương vấn tình xưa. Ta và nàng vốn không hợp, nay thấy rõ lòng ngươi như vậy, giữa ta và ngươi cũng không còn gì để nói nữa.”
Nói xong liền quay người rời đi.
“Khoan đã!”