Ngày ngày học Tứ thư Ngũ kinh, cầm kỳ thư họa, từng bước đi, từng việc làm đều bị sắp đặt sẵn từ trước.
Ta thường ngưỡng mộ những cánh chim ngoài cửa sổ, bởi chúng được tự do bay lượn.
Còn ta, chẳng thể tự quyết cuộc đời mình, đành ngồi nơi song cửa ngắm nhìn bóng chim khuất dần giữa mây trời.
Có lần, chỉ vì ta dám cãi lời phụ thân một câu:
“Con gái, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.”
Mà bị phạt quỳ giữa trời đông giá rét.
Không ai dám cầu xin thay ta, cũng không ai dám đứng ra bênh vực.
Dù được nuôi dạy nghiêm cẩn, nhưng ta vẫn luôn cho rằng nữ tử cũng nên có chính kiến của riêng mình.
Không thể cả đời chỉ dựa dẫm vào phụ thân, phu quân hay bất kỳ ai khác.
Trước khi Cố Tầm xuất hiện, ta từng nghĩ thiên hạ này sẽ chẳng có người nào hiểu được ta, càng không có ai tán thành cách nghĩ của ta.
Hôm ấy, ta mang bản phạt sao cuốn Nữ giới đến thư phòng phụ thân.
Lại là một lần bị phạt vì chuyện chẳng đáng gì.
Khi đến gần, ta bỗng nghe sau cánh cửa truyền ra tiếng huynh trưởng nổi giận.
Huynh ta vốn ôn hòa, xưa nay chưa từng thấy ngữ khí kích động đến vậy.
Ngài trách mắng:
“Cố Tầm – một thư sinh nghèo hèn, lại vọng tưởng muốn thay đổi những giáo điều ngàn đời truyền lại!”
“Hắn dám nói nữ nhân không nên bị gò bó bởi lễ giáo, mà nên sánh vai cùng nam nhi, lập thân nơi triều chính hay thương trường, phát huy tài năng.”
“Thật đúng là nằm mộng giữa ban ngày!”
“Đáng giận hơn nữa, nếu không có người ngăn cản, thì ngay cả hoàng thượng cũng suýt bị hắn làm dao động!”
Ta đứng sững tại chỗ, trong lòng như nổi sóng.
Bỗng dưng có một luồng nhiệt xông lên trong ngực.
Hóa ra nhiều năm qua, lại có người cùng chung chí hướng với ta.
Hơn nữa… lại còn là một nam nhân!
Ta lặng lẽ ghi nhớ cái tên “Cố Tầm” ấy.
Trở về phòng, tâm tình trong lòng vẫn chưa thể lắng xuống.
Về sau, ta lại nhiều lần nghe đến cái tên ấy từ miệng phụ thân và huynh trưởng.
Dù không đồng quan điểm, nhưng bọn họ đều không tiếc lời khen ngợi về những chính sách, cống hiến mà Cố Tầm dành cho Đại Chiêu.
Lần thứ hai gặp mặt là tại yến tiệc sinh thần của hoàng thượng.
Cố Tầm khi ấy ngồi một mình nơi góc tiệc, đôi mắt sáng như sao trời, dung mạo tuấn tú khác thường.
Khí chất thanh cao, khiến người khó lòng dời mắt.
Trước kia, ta vẫn cho rằng Thái phó Cố là một vị lão thần tuổi tác đã cao…
Ấy là bởi có tư tưởng siêu phàm như thế, nên ta mới đối với hắn khâm phục không thôi.
Nào ngờ, lại là một vị công tử tuấn tú như ngọc.
Có lẽ ánh mắt ta quá đỗi nóng bỏng, khiến hắn cảm nhận được.
Hắn nhìn sang, khẽ gật đầu.
Ta ngượng ngùng cúi đầu, tiện tay bốc một miếng điểm tâm đưa vào miệng, mượn cớ che đậy thẹn thùng trong lòng.
Về sau, ta nghe nói hắn đã có thê thất.
Tựa như một thùng nước lạnh hắt thẳng vào đầu, tê buốt thấu tâm can.
Từ đó, ta chỉ có thể âm thầm giấu kín tâm tư trong lòng, không dám để ai hay biết.
Lại nghe nói, Trưởng công chúa Ung Nhiên đã phải lòng hắn.
Cũng phải thôi, một người như hắn, tài mạo song toàn, tự nhiên không thiếu nữ tử ái mộ.
Chỉ là… Trưởng công chúa vốn hành vi kiêu căng, háo thắng, thật chẳng xứng với người như Cố Tầm.
Huống hồ, hắn đã có chính thất trong phủ.
Ấy vậy mà Trưởng công chúa lại chẳng màng đạo lý, ngang nhiên muốn tấu thỉnh Thánh thượng ban chỉ phế đi người vợ tào khang của hắn.
Hành động vô lễ, bất nghĩa như thế, khiến người người trong kinh đều phẫn nộ, bản thân ta cũng chẳng thể không khinh thường.
Chuyện này từng chấn động kinh thành một thời gian dài.
Cho đến khi Cố Tầm đón thê tử từ xa về, tình thâm ý thiết, ân ái vô song, lập tức khiến dân chúng trong kinh thành ca tụng không ngớt.
Nghe bọn nha hoàn nói, Cố Tầm cùng nàng vốn là thanh mai trúc mã, giao ước từ thuở niên thiếu, tình ý sâu nặng.
Thậm chí năm xưa, chàng từng định từ quan kháng chỉ chỉ vì nàng.
Mười mấy năm đèn sách khổ luyện, mà cũng có thể sẵn sàng buông bỏ, chỉ vì một chữ “tình”.
Ta đối với vị thê tử kia không khỏi sinh lòng hiếu kỳ.
Kỳ thực, yến hội thưởng hoa lần ấy cũng mang theo chút tư tâm – ta muốn nhân dịp đó được gặp nàng một lần.
Khi hạ nhân đến báo tin phu nhân họ Cố đã đến, ta còn đang vấn tóc trước gương, cài dở một chiếc trâm ngọc xanh.
Ta liền đặt chiếc trâm xuống, vội dặn:
“Nhanh đi thôi, chớ để chư vị khách quý phải đợi lâu.”
Trong vườn, yến khách qua lại, tiếng cười nói không dứt.
Ta nhìn thấy nàng định tìm một chỗ khuất để ngồi, bèn gọi nàng lại.
Nàng thoạt nhìn có vẻ kinh ngạc vì ta nhận ra, song cũng nhanh chóng thu lễ mà hồi lễ.
Ta cẩn thận quan sát nàng hồi lâu.
Trong ánh mắt nàng ẩn chứa anh khí, mục quang sâu thẳm, kiên định.
Môi mím chặt, có phần lộ vẻ căng thẳng.
Có lẽ là lần đầu nàng dự tiệc cùng giới thế gia.
Ta liền cho vài nha hoàn theo sau, phòng khi nàng lạc đường nơi phủ ta.
Người mà Cố Tầm yêu thương như sinh mệnh, ta tất nhiên phải giữ gìn chu toàn.
Thế nhưng, thiên phòng vạn phòng, chẳng ngờ được Trưởng công chúa Ung Nhiên lại có thể mua chuộc nha hoàn của ta, đánh tráo người ta sắp xếp đi theo nàng.
Khi thị vệ báo việc, ta làm rơi cả chén trà trong tay, vội vàng sai người báo tin cho Cố Tầm và phụ thân.
Rồi dẫn theo thị vệ đích thân đến bờ hồ tìm kiếm.
May mắn thay, bên cạnh nàng khi ấy còn có người Cố Tầm phái tới.
Xem ra đều là người đã từng luyện qua võ nghệ, dù trọng thương vẫn có thể xông ra báo tin.
Thê tử của Cố Tầm, quả thật là một nữ tử gan dạ hơn người.
Vì không muốn bị bắt làm con tin, nàng dám liều mình nhảy xuống hồ.
Một nữ tử như vậy, mới xứng đôi cùng người như Cố Tầm.
Ta nghĩ vậy trong lòng.
Cố Tầm trong mắt ta vốn luôn là người lạnh nhạt, thanh cao, tựa như thiên sập trước mặt mà sắc mặt vẫn không đổi.
Thế nhưng, hôm ấy, ta lại lần đầu thấy hắn thất thố.
Sắc mặt xanh mét, giận dữ quát lớn, khiến ta không dám nói lời nào biện giải.
Phí Cẩn Uyển có mang rồi.
Sau khi truyền thái y khám mạch xong, Cố Tầm đích thân tiễn người rời đi, rồi lại ngồi bên nàng chăm chăm trông chừng.
Lo lắng xen lẫn vui mừng, trong ánh mắt chẳng thể che giấu.
Hắn nghiêm khắc trách mắng đám thị vệ của phủ ta.
Biết lỗi nằm ở Tạ gia, ta chỉ biết cúi đầu tiếp nhận.
Nhìn hắn cùng thê tử tình thâm ý trọng, lòng ta chẳng khỏi dâng lên chút chua xót.
Chỉ khẽ cười chua chát một tiếng, lặng lẽ lui ra, để lại không gian riêng cho hai người.
Thấy hắn có thể như vậy, ta lẽ ra nên mừng thay.
Nay ta cũng đã quá tuổi cập kê, song vẫn chưa được hứa gả.
Cuối cùng vẫn thuận theo mệnh trời, vào cung trở thành hoàng hậu.
Mấy năm sau, nghe nói con trai của họ chào đời, Cố Tầm bèn từ quan, theo thê tử tiêu dao bốn phương.
Nhìn tường cung đỏ son sừng sững trước mặt, ta khẽ thở dài:
“Chốn cung môn này, ta là không thể ra được.”
“Vậy thì… hãy để các người thay ta, đi ngắm nhìn giang sơn gấm vóc ngoài kia đi.”
….
Ta chẳng phải là nữ nhi nhà họ Tạ.
Cũng chẳng phải hoàng hậu Tạ thị.
Ta… tên là Tạ Văn Diểu.