- Trang chủ
- THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA THÁI PHÓ
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: THÊ TỬ TÀO KHANG CỦA THÁI PHÓ
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Nhưng dù thế nào, ta cũng không thể trở thành gánh nặng vướng chân Cố Tầm, không thể là hòn đá cản đường chàng thẳng bước công thành danh toại.
Về tài bơi lội, ta vốn chẳng kém, thế nhưng lúc này triển khai lại có phần bất tiện.
Ta thầm giận bản thân mấy hôm nay ăn nhiều ít vận động, nay xuống nước lại thấy nặng nề khó cử động.
Đang lặn hụp, chợt nghe trên bờ vang lên tiếng huyên náo, xen lẫn âm thanh binh khí va chạm sắc lẹm.
“Viện binh đến rồi!”
“Không ổn… mình nhảy xuống sớm quá…”
Lúc đang nghĩ vậy, lại nghe một tiếng “bõm!” vang lên.
Một bóng người lao xuống nước, bơi như điên về phía ta.
Vốn dĩ ta chỉ hơi chật vật dưới nước, nhưng lúc ấy bị kẻ ấy vỗ đến, lập tức uống không ít nước hồ.
Đang định xem là ai, đã bị người ấy vớt lên khỏi mặt nước.
Người đó vừa đem ta kéo lên bờ, liền giơ tay vỗ vỗ vào má ta, vỗ đến mức rát cả mặt.
Thấy ta không đáp, lại ôm lấy ta mà lay mạnh.
Giọt lệ to như hạt đậu thi nhau rơi xuống mặt ta.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
“Phu quân… đừng đánh nữa… cũng đừng lắc nữa…”
“Thiếp tỉnh rồi… tỉnh rồi…”
Bị lay đến không còn chịu nổi, ta đành cất tiếng.
Lập tức nghe giọng chàng mừng rỡ vang lên trên đỉnh đầu:
“Tốt quá rồi!”
“Tốt quá rồi!”
“Nương tử! Nàng bình an là tốt rồi!”
Ta đưa tay định vuốt mớ tóc rối ướt sũng bết nơi trán, vừa mới nhấc tay lên liền bị chàng nắm chặt lấy.
“Giờ nàng cảm thấy thế nào?”
Chàng ôm ta chặt đến nỗi ta gần như nghẹt thở.
“Thiếp…”
“Nàng làm sao?”
“Có chỗ nào khó chịu không?”
“Người đâu! Mau truyền thái y! Truyền thái y!”
Chàng ôm ta chạy vụt đi, làm ta bị xóc đến mức muốn nôn mà không sao thốt thành lời.
Ta chỉ muốn bảo chàng chạy chậm một chút, bằng không ta thật sự không chịu nổi.
Sau này hồi tưởng lại, ta nghĩ hẳn ngày hôm ấy mình là bị Cố Tầm… lắc đến ngất đi.
…..
Lúc mở mắt, ta đã ở trong một gian phòng lạ lẫm.
Cố Tầm vẫn canh nơi mép giường, thấy ta tỉnh dậy, người xưa nay vẫn giữ vẻ trầm tĩnh ấy mà giờ khóe mắt đã hoe đỏ, như thể sắp khóc đến nơi.
“Đây là nơi nào?”
Ta cất tiếng, phát hiện cổ họng khô rát, giọng khàn đặc.
Cố Tầm lập tức đưa chén nước đến miệng ta.
“Đây là khuê phòng của ta.”
Người lên tiếng là Tạ Văn Diểu, lúc này ta mới để ý nàng cũng ở đó.
“Hôm nay để phu nhân kinh hãi, là tội của Tạ phủ.”
“Chuyện này là do có kẻ mạo danh ta, lừa phu nhân đến gặp mặt…”
Nàng còn chưa kịp nói dứt lời, sắc mặt Cố Tầm đã sầm xuống, đầy lửa giận.
Chàng phất mạnh tay áo, giận dữ quát lớn:
“Quả thật là lỗi của phủ họ Tạ!”
“Thủ vệ Tạ phủ đúng là một lũ giá áo túi cơm!”
“Một đám phế vật vô dụng!”
“Suýt chút nữa đã khiến ta vĩnh viễn chẳng còn được thấy phu nhân và hài tử!”
Cố Tầm giận đến mức sắc mặt xanh mét.
Tạ Văn Diểu nghe vậy, thần sắc cũng ảm đạm không nói nên lời.
Nàng chẳng biết nên giải thích thế nào để chứng minh việc hôm nay không liên can gì đến mình.
Dù sao, sự việc cũng phát sinh ngay trong địa phận Tạ phủ.
Huống hồ, đã thương ai, ắt thương cả đường đi lối về — nàng sao nỡ để người Cố Tầm thương phải chịu tổn thương?
Thấy hai người ta tình thâm ý trọng, nàng chỉ đành mím môi, gượng gạo nở nụ cười khổ.
Cố Tầm xoay người, nhẹ tay kéo chăn đắp lại cho ta.
Ta khẽ hỏi chàng:
“…Hài tử?”
Chàng đưa ngón tay chọc nhẹ vào trán ta, cười nói:
“Nàng xem nàng, hồ đồ hết sức.”
“Chính mình đã mang thai mà cũng không hay biết.”
Ta ngẩn người giây lát, chợt nhớ ra mấy tháng nay kỳ nguyệt sự vẫn chưa đến.
Khóe môi lập tức nở nụ cười mừng rỡ.
Ta kích động nắm lấy tay chàng, áp vào bụng mình:
“Phu quân! Chúng ta có hài tử rồi!”
Cố Tầm khẽ vuốt mái tóc ta, mỉm cười:
“Phải rồi, đồ ngốc.”
Chàng lại chau mày, vẻ mặt thoáng hối hận:
“Chuyện hôm nay, ta cũng có phần trách nhiệm.”
“Giá như lúc đó ta tự mình đưa nàng đi, hẳn đã không xảy ra chuyện này.”
Nhưng lời chàng ta cũng chẳng còn để tâm nghe rõ, chỉ mải miết đưa tay xoa nhẹ bụng mình.
Tâm trí đầy ắp một điều duy nhất:
Tốt thật.
Một sinh linh nhỏ khỏe mạnh, mang huyết mạch của ta và Cố Tầm — chính là bảo vật quý giá nhất của đời ta.
9.
Sự tình lần này đã kinh động đến thánh thượng.
Hoàng đế đích thân rời cung, ngự giá đến phủ Cố thị.
Cố Tầm trong mấy ngày liền không cho ta rời khỏi cửa, giam ta suốt trong khuê phòng.
Ta chẳng rõ chàng cùng bệ hạ đã đàm thoại những gì.
Chỉ là về sau nghe chàng kể lại:
Toàn bộ mọi chuyện, đều là do một tay trưởng công chúa Khánh Nhiên đạo diễn.
Tiểu nha hoàn phủ họ Tạ kia không chịu nổi tra khảo, cuối cùng cũng khai ra hết.
Đám hắc y nhân kia cũng đã bị áp giải đến Đại Lý Tự.
Ta nghe xong liền ngạc nhiên.
“Triệu Khánh Nhiên?”
“Chẳng phải nàng ta hiện đang ở chùa Từ Vân sao?”
Cố Tầm khẽ gật đầu, đưa tay ra hiệu bảo ta bình tĩnh, lặng nghe chàng nói tiếp.
Thì ra, công chúa Khánh Nhiên tuy thân bị giam nơi Phật môn, nhưng tâm tư vẫn chưa buông bỏ vọng niệm.