QUAY LẠI TỪ ĐẦU :
Nghe vậy, tay đang cầm thư của ta khẽ run lên.
Ta ngẩng đầu nhìn Cố Tầm.
Thấy ta chưa đáp, chàng lại kiên nhẫn giải thích:
“Yến hội lần này do đích thân tiểu thư họ Tạ đứng ra chủ trì.”
“Khách mời đều là các vị phu nhân và tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc.”
“Nếu nương tử muốn đi, ta sẽ sai người hồi thiệp.”
Ta đặt thư của mẹ chồng xuống, cất tiếng hỏi:
“Tiểu thư họ Tạ… là vị nào vậy?”
Chàng thấy thư mẹ chồng gửi, bèn đứng dậy bước đến.
Nhặt thư lên xem một chút rồi đáp:
“Nhà họ Tạ chỉ có một vị tiểu thư dòng chính.”
Danh gọi Tạ Văn Diểu.
“Chính nàng ấy là người chủ trì yến hội thưởng hoa lần này.”
Ta không lên tiếng hồi đáp, chỉ nghe Cố Tầm khẽ cười trêu:
“Mẫu thân quả thật thiên vị, trong thư chẳng thấy nhắc đến ta lấy một câu.”
“À không, có một câu đấy.”
“Mỗi một câu, cũng chỉ dặn ta phải chăm sóc tốt cho nàng thôi.”
Cố Tầm bất đắc dĩ bật cười khẽ khàng.
Một hồi lâu không thấy ta hồi đáp, chàng liền nắm lấy tay ta, vẻ mặt lo lắng.
“Nương tử làm sao vậy?”
“Phải chăng là không muốn đi?”
“Nếu không thích, thì chẳng cần miễn cưỡng, từ chối là được.”
Ta trầm mặc trong chốc lát, rồi ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vài phần bất an.
“Những vị tiểu thư phu nhân thế gia đều thông tuệ thanh nhã.”
“Thiếp sợ mình ăn nói vụng về, không biết phải ứng đối ra sao.”
Nghe vậy, Cố Tầm lập tức ôm lấy ta, ôn tồn nói:
“A Uyển, sao nàng lại nghĩ như vậy?”
“Nàng là người mà ta quý trọng nhất.”
“Chỉ cần có ta ở đây, sẽ không ai dám khi dễ nàng.”
“Nếu nàng thật lòng không muốn đi, thì chúng ta sẽ không đi.”
Lời chàng như có ma lực, khiến tâm tư u ám trong lòng ta cũng dần tiêu tan.
Sau một hồi suy ngẫm, ta nhẹ nhàng nói:
“Vậy thì cứ đi thử xem.”
“Tiện thể mở mang tầm mắt cho thiếp.”
Trong tháng này, ta cũng đã phần nào hiểu hơn về các thế gia nơi kinh thành.
Ví như nhà họ Tạ, đứng đầu trong tứ đại thế gia.
Tiểu thư Tạ Văn Diểu là tài nữ có tiếng chốn kinh kỳ.
Chẳng trách hôm ấy bọn hạ nhân lại lấy nàng ra để so sánh cùng ta với Cố Tầm.
Thậm chí còn có lời đồn rằng, sở dĩ tiểu thư nhà họ Tạ đến nay vẫn chưa gả, là bởi Cố Tầm.
Ta không khỏi thở dài một tiếng.
Đã vậy thì, nhân dịp yến hội lần này, cũng nên đi gặp mặt những đóa “đào hoa” vương vất bên cạnh trượng phu một phen.
….
8.
Yến hội thưởng hoa định vào ba ngày sau.
Cố Tầm từ sớm đã chuẩn bị cho ta không ít y phục mới cùng châu ngọc lộng lẫy.
Ta biết, mỗi món đồ kia nhất định đều do một tay chàng lựa chọn kỹ càng.
Lúc ta vừa định đứng dậy lấy trâm trong hộp trang sức, bỗng thấy đầu óc quay cuồng.
Ta đành phải vịn mép bàn, từ từ ngồi xuống.
Xoa nhẹ hai bên thái dương, hồi lâu mới thấy khá hơn đôi chút.
Đúng lúc ấy, hạ nhân đến báo.
Nói rằng hôm nay Cố Tầm có việc trong cung, không thể về dùng bữa tối.
Ta gật đầu, định lên giường nằm nghỉ một lát, mong rằng sẽ dễ chịu hơn.
Trong giấc ngủ say mơ hồ, ta chợt nghe thấy tiếng chàng.
“Phu nhân đi nghỉ từ bao giờ?”
“Bữa tối đã dùng chưa?”
Thấy ta tỉnh lại, Cố Tầm vội vã bước tới, ngữ điệu mang theo lo lắng.
“Nương tử thấy không khỏe ư?”
Ta tựa lưng vào gối, giọng nhỏ nhẹ:
“Không có gì.”
“Chỉ là hôm nay thiếp không thấy ngon miệng.”
“Chắc là dạo gần đây vất vả quá độ, nên có phần mỏi mệt.”
Nghe ta nói vậy, Cố Tầm mới hơi yên lòng, thần sắc dịu xuống đôi chút.
Ngày mở yến thưởng hoa, tiết trời trong sáng lạ thường.
Nắng xuân nhè nhẹ rọi xuống, khiến người ta thấy ấm áp khoan khoái.
Cố Tầm đã ra khỏi phủ từ sáng sớm.
Trước khi đi, chàng còn sai mấy nha hoàn thân cận, vừa dày dạn lại giỏi tay chân theo hầu bên ta.
Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ họ Tạ.
Chỉ thấy phía trước phủ náo nhiệt phi phàm, người xe nườm nượp.
Phu nhân tiểu thư các nhà đều ăn vận lộng lẫy, sau vài câu chào hỏi liền lần lượt tiến vào trong.
Ta bước xuống xe, trong lòng thầm nghĩ:
“Phủ họ Tạ này xem ra lại khác với tưởng tượng của ta.”
Cửa phủ chỉ là tường đá xanh mộc mạc, cửa gỗ giản đơn, chưa từng trổ khắc hoa văn.
Được nha hoàn dẫn đường đi vào tiền viện, lại thấy trúc xanh mọc khắp, bóng lá lay động, gió nhẹ thoảng qua, lá trúc xào xạc, cảnh trí thanh u.
Tựa như phơi bày chí hướng thanh cao, thoát tục của chủ nhân nơi đây.
Yến hội được tổ chức tại một khu viên phía nam của Tạ phủ.
Bước chân vào, cảnh sắc trước mắt khiến người không khỏi ngây ngẩn.
Muôn hoa đua nở, khoe sắc rực rỡ, hương thơm lan tỏa khắp chốn, mỹ cảnh như tranh.
Khách khứa tấp nập qua lại, tiếng cười nói rộn ràng.
Y phục lộng lẫy, tóc mây vấn cao, cử chỉ đều mang theo phong thái thế gia hiển quý.
Vì ta xưa nay chưa từng đặt chân đến kinh thành, nên giữa các tiểu thư phu nhân nơi đây cũng chẳng quen biết ai.