[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
22
Không biết đã qua bao lâu.
Anh trai đứng dậy trong trạng thái tê dại, bước ra khỏi trung tâm pháp y.
Rõ ràng là một người còn sống, vậy mà lúc này lại trông như một cái xác không hồn.
Anh lên xe, khởi động máy, rồi nhập vào dòng xe cộ ngoài đường.
Chiếc xe đi giữa đường lớn, lảo đảo như thể người say lái, nghiêng trái nghiêng phải.
Tiếng còi chói tai của các phương tiện khác vang lên không ngớt.
Có người còn hạ cửa kính xe, mắng anh thậm tệ.
Nhưng anh lại như không cảm nhận được gì, chỉ tê dại nhìn thẳng về phía trước.
Nhìn về con đường dẫn về nhà.
Miệng khẽ thì thầm:
“Phải tổ chức sinh nhật cho Đường Đường.”
“Đã hứa rồi mà, sẽ tổ chức bù sinh nhật cho Đường Đường.”
Anh trai vừa về đến nhà, liền lao ngay đến bàn trà.
Nhưng anh phát hiện, chiếc bánh sinh nhật đặt trên bàn đã bị mở ra.
Tất cả dâu tây đã không còn.
Kem và cốt bánh cũng bị xới tung lên, lộn xộn thảm hại.
Ôn Tiểu Noãn nghe thấy tiếng động, tay bưng miếng bánh còn dang dở bước ra khỏi phòng.
“Anh ơi! Anh về rồi à?
Em gọi anh mãi mà anh không bắt máy, anh đi đâu vậy?”
Anh trai không hề liếc nhìn cô một cái.
Ánh mắt anh chỉ chăm chăm dán vào chiếc bánh sinh nhật bị phá nát.
“Ai cho em đụng vào cái bánh này?”
Ôn Tiểu Noãn vẫn chưa nhận ra điều gì.
Cô thản nhiên giải thích:
“Em đói, mà em cũng đang muốn ăn bánh kem dâu, nên mở ra ăn trước thôi.
Dù sao thì Ôn…
Dù sao thì chị Đường Đường cũng chẳng biết đi đâu rồi còn gì.”
Anh trai đột nhiên ngẩng đầu lên, sải mấy bước dài tiến tới.
Không hề chần chừ, anh vung tay đánh mạnh, hất bay miếng bánh trong tay cô.
“Ai cho em ăn bánh của Đường Đường?
Tại sao em có thể ăn bánh của con bé?!”
Cái tát đó rất mạnh, tay Ôn Tiểu Noãn lập tức đỏ ửng lên, cô vừa khóc vừa gào lên trách móc:
“Anh ơi, anh làm gì vậy chứ…”
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt anh, cô lập tức câm bặt.
Tôi cũng chưa từng thấy anh trai như vậy.
Giữa hai hàng lông mày anh là sát khí rực lửa, đáy mắt như nhuốm máu, đỏ ngầu đáng sợ.
23
Anh trai muốn mua lại một chiếc bánh sinh nhật khác cho tôi.
Anh không nói thêm lời nào với Ôn Tiểu Noãn, xoay người bỏ ra ngoài.
Lúc đang đợi thang máy, anh bỗng nhớ ra — nên mang theo món quà sinh nhật đã mua cho tôi.
Vì vậy, anh quay trở lại nhà.
Nhưng vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng của Ôn Tiểu Noãn.
Ban đầu anh không để ý, cho đến khi trong lời nói ấy… vang lên tên tôi.
Anh trai khựng lại.
Im lặng bước tới trước cửa phòng cô ta.
Bên trong vang lên giọng điệu đầy tức tối:
“Hệ thống! Tại sao ngay cả khi Ôn Đường đã chết, độ hảo cảm của Ôn Nghị đối với tao lại tụt thảm hại?”
“Tao cố tình nói với Ôn Nghị rằng sinh nhật của tao trùng với Ôn Đường, chính là để dụ anh ta ra ngoài ngày hôm đó!
Chỉ cần Ôn Nghị không ở bên Ôn Đường trong ngày sinh nhật, con tiện nhân đó nhất định sẽ đi vào chỗ chết!
Chỉ cần nó chết rồi, Ôn Nghị sẽ chỉ thuộc về một mình tao!”
Anh trai phá cửa xông vào.
Cơn giận dữ đã nuốt trọn lý trí, anh bóp chặt cổ Ôn Tiểu Noãn, mắt đỏ rực như phát cuồng:
“Không phải mày nói không biết hệ thống là gì sao?!
Vừa rồi mày gọi cái gì?! Mày đang nói chuyện với ai?!
Trả lại cho tao… Trả lại Đường Đường của tao!!”
Ôn Tiểu Noãn bị bóp đến mức sắp nghẹt thở, cố gắng gằn từng chữ:
“Anh… anh… buông… buông em ra…
Anh có bóp chết em… thì Ôn… Ôn Đường cũng không quay về được nữa…”
Anh trai như bị điện giật, hất mạnh cô ra.
Toàn thân như bị rút hết sức lực, anh ngã ngồi xuống đất.
Phải rồi… Ôn Đường đã chết.
Cô ấy chết rồi.
Không thể trở về nữa.
24
Thì ra… Ôn Tiểu Noãn cũng có hệ thống.
Nhưng hệ thống của cô ta và hệ thống của tôi không cùng một chiều không gian.
Vì vậy, hệ thống của tôi không phát hiện được.
Hệ thống tôi nói rằng, sau khi hỏi thăm đồng nghiệp mới biết, nhiệm vụ của Ôn Tiểu Noãn cũng là chinh phục anh trai.
Chỉ cần độ hảo cảm của anh ấy với cô ta đạt đến 100, thì nhiệm vụ sẽ thành công.
Thế nhưng, cô ta và hệ thống của mình đã dùng thủ đoạn phi pháp để hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi bị bại lộ, cả hai bị tổng bộ xử phạt nghiêm khắc.
Hệ thống của Ôn Tiểu Noãn bị giải thể ngay tại chỗ.
Còn cô ta thì bị thợ săn thời không truy sát.
Trên đường bỏ trốn, cô ta gặp tai nạn xe.
Toàn thân liệt nửa người, cả đời chỉ có thể nằm liệt giường, ăn uống đi lại đều phải có người chăm.
25
Sau này, anh trai chôn cất tôi bên cạnh mộ của bố mẹ.
Ảnh trên bia mộ được in từ tấm thẻ học sinh.
Trong ảnh, giữa hai hàng mày tôi là sự lạnh lùng, không có nụ cười.
Anh trai thường xuyên đến trước mộ tôi, quỳ suốt cả ngày.
Trên gương mặt là biểu cảm chết lặng, như thể đã đánh mất hết hồn phách, khẽ lẩm bẩm:
“Đường Đường… là anh, anh xin lỗi em…
Kiếp sau… có thể tiếp tục làm em gái của anh không?
Anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, sẽ bù đắp tất cả những gì đã thiếu sót ở kiếp này…”
Không.
Ôn Nghị.
Em không hận anh.
Nhưng nếu có kiếp sau…
Em không muốn… có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa.
End