19
Anh trai đứng giữa phòng khách.
Người luôn điềm tĩnh như anh, giờ phút này lại giống như một con ruồi mất đầu.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho tôi.
Giọng nữ máy móc vang lên:
【Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.】
Nỗi bất an trong lòng anh trai bắt đầu lan rộng, như một cơn thủy triều vô thanh, nhấn chìm toàn bộ cơ thể anh.
Ánh mắt tôi nhìn về phía bàn trà – điện thoại của tôi vẫn nằm im bên cạnh chiếc bánh sinh nhật.
Chắc là đã hết pin, nên tự tắt nguồn rồi.
Đột nhiên, anh trai siết chặt chìa khóa xe, xông ra khỏi cửa.
“Anh ơi! Anh đi đâu vậy ——”
Giọng nói của Ôn Tiểu Noãn bị chặn lại sau cánh cửa đóng sầm.
Xuống đến thang máy, anh trai nhanh chóng bước ra khỏi toà nhà.
Vừa mới bước xuống vài bậc cầu thang, anh bỗng khựng lại.
Bởi vì, anh bỗng nhận ra —
Anh hoàn toàn không biết phải đi đâu để tìm tôi.
Với cô em gái mười tám tuổi của mình, anh chẳng biết gì cả.
Dự báo thời tiết hôm nay có mưa, lúc này trên đầu đã tích tụ mây đen dày đặc.
Anh trai ngẩng đầu, nhìn bầu trời âm u, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Hình như… anh bắt đầu cảm thấy hối hận.
Hối hận… vì đã không tốt với Ôn Đường.
Anh thậm chí âm thầm cầu nguyện với trời cao, mong Ôn Đường mau chóng trở về.
Sau này, anh sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Tốt như một người anh trai thật sự nên làm với em gái mình.
Anh cúi đầu, luống cuống lấy điện thoại ra.
Mở khóa, vào WeChat, một lần nữa nhấn vào khung trò chuyện với tôi.
Từng chữ từng chữ, anh gõ ra tin nhắn:
“Đường Đường, em đi đâu rồi? Mau về đi, anh đã mua bánh kem và quà cho em rồi.”
Tin nhắn vừa được gửi đi.
Một cuộc gọi đến.
Nhìn thấy dòng chữ hiện lên: “Trợ lý Trần”.
Tay anh trai không báo trước mà khẽ run lên.
Anh đứng dưới bầu trời u ám, ấn nút nghe máy.
“Bác sĩ pháp y Ôn, kết quả đối chiếu DNA đã có rồi.”
20
Trái tim tôi, trong khoảnh khắc ấy như nghẹn cứng nơi cổ họng.
Nhưng anh trai dường như… vẫn chưa hiểu gì cả.
Anh bình thản đáp lại:
“Được, vậy liên hệ với người nhà nạn nhân là được rồi.”
Nói xong, anh chuẩn bị bước xuống bậc thềm.
Nhưng câu nói tiếp theo của đối phương khiến anh đứng khựng lại tại chỗ.
“Nạn nhân… là em gái anh, Ôn Đường. Xin chia buồn cùng anh.”
Từ cuối chân trời, một tiếng sấm trầm đục vang lên.
Mưa lớn ào ạt trút xuống trong chớp mắt.
Điện thoại trên tay anh rơi xuống đất, những giọt mưa nện lên màn hình, bắn tung toé.
Mưa mỗi lúc một lớn.
Anh đứng yên tại chỗ, toàn thân ướt sũng.
Tóc mái trước trán dính bết lại thành từng lọn.
Nước mưa chảy dài xuống,
Trượt qua khuôn mặt anh, rơi xuống từng giọt.
Một lúc lâu sau.
Anh như phát điên, bất chợt lao về phía trước.
Loạng choạng chạy vào màn mưa.
Khi đến gần xe, anh vấp vào bậc thềm, suýt nữa ngã sấp xuống.
Anh bám lấy tay nắm cửa, lau mặt đầy nước mưa.
Mở cửa xe, chui vào.
Tay cầm chìa khóa run rẩy đến mức không thể cắm vào ổ.
Anh phải dùng tay còn lại siết chặt cổ tay mình để cố định.
Chiếc xe cuối cùng cũng nổ máy.
Giữa cơn mưa xối xả, anh đạp ga vượt quá tốc độ.
Linh hồn tôi ngồi ở hàng ghế sau.
Không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng lúc này là gì.
【Ký chủ, anh trai cô… thật ra là quan tâm đến cô.】
【Nhưng… tất cả… đã quá muộn rồi.】
Đúng vậy.
Mọi thứ, đều đã quá muộn.
21
Không biết đã trôi qua bao lâu, anh trai cuối cùng cũng đến trung tâm pháp y.
Trong nhà xác lạnh lẽo, anh cầm bản báo cáo giám định DNA, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Làm… làm sao có thể là Ôn Đường?
Sao lại là con bé… sao lại thực sự là nó?”
Trợ lý Trần nói tiếp, lại ném một quả bom nữa vào anh.
“Báo cáo khám nghiệm cho thấy… là tự sát.”
Trợ lý Trần còn nói gì đó nữa, nhưng anh trai hoàn toàn không nghe thấy.
Bên tai anh, chỉ lặp đi lặp lại một câu: là tự sát.
Tự sát.
Tự sát.
Tự sát.
Lúc Ôn Đường tự sát, anh đang làm gì?
Anh đang cùng Ôn Tiểu Noãn bắn pháo hoa, chơi máy bay không người lái.
Trước khi Ôn Đường tự sát, con bé đang làm gì?
Con bé đang cầu xin anh, xin anh ở lại cùng con bé mừng sinh nhật.
“Anh ơi, xin anh hãy ở bên em một lần vào sinh nhật này được không?
Nếu không, em sẽ chết mất.”
Vậy mà anh đã trả lời thế nào?
Anh nói: “Muốn chết thì chết nhanh lên.”
Đó là câu cuối cùng, anh nói với Ôn Đường.
Nếu tối hôm đó, anh không nói ra những lời độc ác đó.
Nếu anh đồng ý với Ôn Đường.
Nếu anh quay về, ở lại cùng con bé mừng sinh nhật.
Nó nhất định đã không chết.
Chính anh là người giết chết Ôn Đường.
Chính anh, là người đẩy Ôn Đường xuống từ tầng 28.
Anh trai cuối cùng cũng sụp đổ.
Anh ngồi phịch xuống đất, hai tay vò đầu bứt tóc.
Sau đó, hai tay, vai, rồi toàn thân anh bắt đầu run rẩy.
Tiếng khóc nghẹn ngào, khản đặc, vang lên từ cổ họng anh.