Anh trai cầm chiếc hộp nhạc được gói cẩn thận bước ra khỏi cửa hàng.
Lại rẽ vào tiệm bánh kem bên cạnh.
Cũng giống như trước đó.
Anh vẫn không biết tôi thích vị bánh nào.
Nhưng lần này, anh không nghĩ ngợi nhiều, liền chọn chiếc bánh phủ đầy dâu tây.
Chắc anh nghĩ, Ôn Tiểu Noãn thích dâu tây, thì tôi… chắc cũng thích dâu tây.
Nhưng tôi không phải là Ôn Tiểu Noãn.
Tôi hoàn toàn không thích ăn dâu tây.
Tôi là Ôn Đường.
Thứ tôi thích ăn là cam.
Anh trai đang lái xe, chuẩn bị mang quà và bánh sinh nhật về nhà, thì điện thoại của Ôn Tiểu Noãn gọi đến.
“Anh ơi, anh đi đâu rồi vậy?
Em đột nhiên bị nôn, khó chịu quá…”
Chỉ ngập ngừng hai ba giây, anh trai liền quay đầu xe.
“Đừng sợ, anh về ngay đây.”
Anh phóng xe như bay về phía bệnh viện.
Tôi lặng lẽ ngồi ở ghế sau.
Nhìn thấy khi dừng đèn đỏ, anh trai lấy điện thoại gọi cho tôi.
Đúng như dự đoán, không ai nghe máy.
Điện thoại của tôi… vẫn còn nằm trên bàn trà.
Chắc cũng sắp hết pin rồi.
17
Anh trai đến phòng bệnh, đập vào mắt chính là khuôn mặt đẫm nước mắt của Ôn Tiểu Noãn.
Anh vội vàng bước đến, ánh mắt đầy lo lắng:
“Sao vậy? Sao lại nôn nữa rồi?”
Ôn Tiểu Noãn nhào ngay vào lòng anh, nức nở đáng thương:
“Anh ơi, cuối cùng anh cũng về rồi…”
Anh trai đưa mu bàn tay lên, lại lần nữa đo trán cô ấy.
Thử đi thử lại mấy lần, rồi mới chậm rãi buông tay xuống.
Giọng nói trở nên bình tĩnh lại:
“Đã hạ sốt rồi, sao lại còn nôn?”
Ôn Tiểu Noãn cố gắng tỏ ra yếu ớt:
“Em… em cũng không biết.
Có lẽ là bụng bị lạnh… Ừm… chắc là vậy…”
Anh trai kéo cô ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô:
“Thật không?”
Bị anh trai nhìn chằm chằm, Ôn Tiểu Noãn bắt đầu thấy chột dạ, giọng nói cũng không còn tự tin như trước:
“Đư… đương nhiên là thật rồi.”
Anh trai không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nghiêm khắc hơn để nhìn cô.
Cho đến khi cô ấy bị nhìn đến nỗi áy náy, nước mắt nhanh chóng dâng đầy trong mắt.
“Anh có ý gì vậy! Anh nghi ngờ em sao?
Được rồi, em thừa nhận, đúng là em giả vờ bị bệnh.
Em chỉ sợ… nếu anh tốt với chị Đường Đường… thì sẽ không cần em nữa…”
Ôn Tiểu Noãn càng nói càng tủi thân, nước mắt tuôn như suối.
Sắc mặt anh trai dần dịu xuống.
Anh xoa xoa ấn đường, giọng mang theo chút mỏi mệt:
“Sẽ không đâu, hai đứa đều là em gái của anh.”
Đều là em gái của anh sao?
Anh trai…
Trong lòng anh, đã bao giờ thật sự xem em… là em gái chưa?
Khóe mắt tôi chợt mơ hồ, như có sương mù dâng lên.
Thấy anh trai không còn giận nữa, Ôn Tiểu Noãn liền làm nũng, cọ cọ vào cánh tay anh.
Anh trai vỗ nhẹ lưng cô, bảo cô thu dọn đồ đạc để xuất viện về nhà.
“Ôn Đường không nghe máy, chắc vẫn chưa biết… chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật bù cho em ấy.”
Không thể bù được nữa đâu, anh trai.
Vĩnh viễn… cũng không thể nữa rồi.
18
Anh trai đưa Ôn Tiểu Noãn về đến nhà, đã gần một giờ chiều.
Thời gian này, trường đang trong kỳ nghỉ hè.
Bình thường vào giờ này, tôi đã chuẩn bị xong bữa trưa, ngồi trong phòng khách chờ anh về.
Nhưng hôm nay thì không.
Trong nhà không có bóng dáng tôi.
Thậm chí, không còn chút hơi thở nào của tôi.
Khi anh đặt quà và bánh kem mới mua lên bàn trà, ánh mắt chợt dừng lại ở chiếc bánh sinh nhật hôm qua.
Anh khẽ nhíu mày.
Có lẽ đang thắc mắc vì sao tôi không dọn đi chiếc bánh đó?
“Ôn Đường sao còn chưa dậy?”
Ôn Tiểu Noãn nhăn nhó, bĩu môi tỏ vẻ khó chịu:
“Chắc chị ấy còn đang ngủ nướng đấy mà.”
Cô ta ôm lấy cánh tay anh trai, lắc qua lắc lại, ngước mặt làm nũng:
“Anh ơi~ em đói rồi, anh đi nấu cơm cho em nha?
Em muốn ăn sườn xào chua ngọt~ món đó anh làm ngon nhất luôn á~”
Anh trai xưa nay luôn chiều theo mọi yêu cầu của Ôn Tiểu Noãn.
Nhưng lần này, anh lại không để ý đến cô ấy.
Anh rút tay ra, sải bước nhanh đến cửa phòng ngủ của tôi.
Gõ cửa.
“Ôn Đường, em có ở trong đó không?”
Không có hồi âm.
Anh gõ thêm vài cái nữa.
“Ôn Đường?”
Vẫn không có ai trả lời.
Anh vặn tay nắm cửa, cửa mở ra.
Bên trong trống rỗng.
Anh sững người lại, vẻ mặt thoáng hiện lên sự bất an.
Ngay sau đó, anh bắt đầu lục soát – vào bếp, vào nhà vệ sinh, cả thư phòng.
Thậm chí anh còn vào cả phòng của Ôn Tiểu Noãn và phòng mình để tìm.
Nhưng vẫn không có bóng dáng tôi.
Ôn Tiểu Noãn nhìn thấy dáng vẻ của anh trai lúc ấy, lại khẽ cong khóe môi cười một cách kỳ quái.
Hệ thống cũng phát hiện ra điều bất thường.
【Ký chủ, cô ta… có vẻ hơi kỳ lạ.】
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Chẳng lẽ… cô ta đã biết tôi chết rồi?