[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
14
Tám giờ sáng, việc đầu tiên sau khi anh trai mở mắt chính là mở khóa điện thoại.
Vào WeChat.
Tìm đến khung trò chuyện với tôi.
Tiếc là, vẫn yên lặng, chẳng có hồi âm nào.
Anh cau mày, chuẩn bị gọi điện cho tôi.
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Anh hất chăn xuống giường.
Vừa mở cửa, Ôn Tiểu Noãn lập tức lao vào lòng anh, giọng mệt mỏi:
“Anh ơi… em hình như bị sốt rồi…”
Sắc mặt anh trai lập tức trở nên căng thẳng.
Vội vàng đưa tay sờ trán cô ấy.
“Đúng là hơi nóng thật.”
Ôn Tiểu Noãn rúc vào lòng anh, giọng nghẹn ngào như muốn khóc:
“Anh đưa em đi bệnh viện được không… Em thấy khó chịu lắm…”
Anh xót xa dỗ dành cô:
“Được, Noãn Noãn đừng khóc, anh đưa em đi bệnh viện ngay.”
Anh vội vàng đưa cô ấy xuống lầu.
Tình huống như vậy, mười mấy năm nay đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.
Bất kể chuyện gì liên quan đến Ôn Tiểu Noãn, anh đều rất để tâm.
Tôi vốn không định đi theo.
Nhưng linh hồn lại không thể điều khiển nổi.
Chỉ đành lặng lẽ đi cùng họ đến bệnh viện.
Anh trai đưa cô ấy đi đăng ký, tìm bác sĩ, nộp viện phí.
Bác sĩ nói không sao cả, chỉ cần uống thuốc là được.
Nhưng Ôn Tiểu Noãn thì khăng khăng nói mình rất khó chịu, nhất định đòi truyền dịch.
Sau một hồi bận rộn, anh ngồi bên giường bệnh của cô ấy, đút cháo cho cô ăn.
Từ giường bên cạnh vang lên giọng non nớt của một đứa trẻ:
“Mẹ ơi, đợi con khỏi bệnh rồi… con có thể ăn bánh kem không?”
Bàn tay anh trai đang cầm bát cháo bỗng khựng lại.
Rất nhanh sau đó, anh lại tiếp tục múc cháo, cúi đầu thổi nguội rồi đưa đến trước mặt Ôn Tiểu Noãn.
“Truyền xong chai này thì mình về nhà.”
15
“Khụ khụ…” Ôn Tiểu Noãn bất ngờ ho sặc sụa như bị sặc cháo.
Anh trai vội vàng đặt bát cháo xuống, vỗ nhẹ lên lưng cô ấy.
Ôn Tiểu Noãn ho đến đỏ mặt, mãi mới dừng lại được.
Cô ấy nói bằng giọng yếu ớt đến mức có phần phóng đại:
“Anh tốt quá… Dù em vẫn thấy rất khó chịu… nhưng em nhớ là hôm nay phải cùng chị Đường Đường tổ chức sinh nhật bù.”
“Em thật sự không sao đâu, em chịu đựng được mà…”
Tôi không thấy rõ nét mặt của anh trai, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh đổi ý:
“Thôi vậy, chưa cần gấp. Chiều nay xem tình hình cơ thể em đã.”
Sau khi đút cháo cho Ôn Tiểu Noãn xong, thấy cô ấy ngủ thiếp đi, anh trai đứng dậy rời khỏi bệnh viện.
Tôi không biết anh định đi đâu, liền theo anh lên xe.
Là đường về nhà.
Nhưng đi được nửa đường, anh lại dừng xe trước một cửa hàng quà tặng cao cấp.
Anh do dự một lát, rồi mở cửa xe, bước vào trong.
“Chào mừng quý khách!”
Một cô nhân viên niềm nở chào đón:
“Anh cần mua gì ạ?”
Anh trai trầm ngâm, giọng nói có phần lúng túng:
“Tôi muốn mua quà sinh nhật… cho em gái tôi.”
Tôi sững sờ.
Là… mua cho Ôn Tiểu Noãn sao?
Nhưng từ sáng sớm hôm qua, cô ấy đã đăng rất nhiều ảnh khoe quà sinh nhật trên trang cá nhân rồi mà.
Không lẽ… là muốn mua cho tôi?
Hệ thống trả lời thắc mắc của tôi:
【Ký chủ, đúng là anh trai cô muốn mua quà cho cô.】
Tôi còn chưa kịp thấy chấn động xong.
Cô nhân viên lại ngọt ngào hỏi:
“Vậy… anh có biết em gái mình thích gì không ạ? Để em dễ gợi ý.”
Trên gương mặt anh trai lướt qua một thoáng bối rối.
Anh không biết… tôi thích gì cả.
Anh có thể kể vanh vách những thứ mà Ôn Tiểu Noãn thích: màu hồng, bánh kem vị dâu, váy công chúa, búp bê Lina Bell…
Còn tôi thích gì, anh chưa từng biết.
Cũng chưa từng muốn biết.
Sau một hồi im lặng rất lâu, anh mới lên tiếng, giọng nói vẫn còn lúng túng:
“Ờm… tôi không nhớ rõ lắm. Cô cứ chọn giúp tôi thứ gì mà con gái tuổi teen thường thích là được.”
“À phải rồi, em gái tôi… mười tám tuổi.”
16
Cô nhân viên gật đầu.
Cuối cùng đề xuất cho anh một chiếc hộp nhạc.
Trên đó có một cô gái đang cầm váy, xoay tròn theo nhạc.
Ừm.
Nếu tôi còn sống, chắc chắn sẽ rất thích món quà này.
Đáng tiếc… tôi đã chết rồi.