Chương 3
Truyện: Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?
Tác giả: Công Tử Tầm Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: C141: Chương 141
- Chương 142: C142: Chương 142
- Chương 143: C143: Chương 143
- Chương 144: C144: Chương 144
- Chương 145: C145: Chương 145
- Chương 146: C146: Chương 146
- Chương 147: C147: Chương 147
- Chương 148: C148: Chương 148
- Chương 149: C149: Chương 149
- Chương 150: C150: Chương 150
- Chương 151: C151: Chương 151
- Chương 152: C152: Chương 152
- Chương 153: C153: Chương 153
- Chương 154: C154: Chương 154
- Chương 155: C155: Chương 155
- Chương 156: C156: Chương 156
- Chương 157: C157: Chương 157
- Chương 158: C158: Chương 158
- Chương 159: C159: Chương 159
- Chương 160: C160: Chương 160
- Chương 161: C161: Chương 161
- Chương 162: C162: Chương 162
- Chương 163: C163: Chương 163
- Chương 164: C164: Chương 164
- Chương 165: C165: Chương 165
- Chương 166: C166: Chương 166
- Chương 167: C167: Chương 167
- Chương 168: C168: Chương 168
- Chương 169: C169: Chương 169
- Chương 170: C170: Chương 170
- Chương 171: C171: Chương 171
- Chương 172: C172: Chương 172
- Chương 173: C173: Chương 173
- Chương 174: C174: Chương 174
- Chương 175: C175: Chương 175
- Chương 176: C176: Chương 176
- Chương 177: C177: Chương 177
- Chương 178: C178: Chương 178
- Chương 179: C179: Chương 179
- Chương 180: C180: Chương 180
- Chương 181: C181: Chương 181
- Chương 182: C182: Chương 182
- Chương 183: C183: Chương 183
- Chương 184: C184: Chương 184
- Chương 185: C185: Chương 185
- Chương 186: C186: Chương 186
- Chương 187: C187: Chương 187
- Chương 188: C188: Chương 188
- Chương 189: C189: Chương 189
- Chương 190: C190: Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223: CHÍNH VĂN HOÀN
- Chương 224: Ngoại Truyện
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246: Hoàn Toàn Văn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Trong lúc Lục Hàm Chi nghĩ về vách ngăn tinh thần, bên tai lại truyền đến âm thanh nhắc nhở.
[Thời gian của vách ngăn tinh thần là 12 tiếng, xin ký chủ hãy quý trọng.]
Lục Hàm Chi nhướng mày, chắc hệ thống này có thần giao cách cảm với mình rồi.
Cậu bèn hỏi: “Mày là ai vậy?”
Tiếng nhắc nhở của hệ thống lại vang lên lần nữa.
[Hoan nghênh ký chủ buộc định với hệ thống phản công của nhân vật phụ yêu nước. Cậu có thể chọn tuyến đường thường dân làm giàu, hoặc tuyến đường tay cầm quyền to của triều đình. Xin hỏi ký chủ lựa chọn tuyến đường nào?]
Lục Hàm Chi:???
Từ lúc âm thanh nhắc nhở của hệ thống xuất hiện, Lục Hàm Chi đã đoán chắc là mình cũng có một hệ thống thần kỳ giống như phần lớn những người xuyên sách khác. Nhưng đây chẳng phải là một hệ thống khiến người khác vui vẻ, nhìn chung thì hệ thống có đem lại lợi ích cho ký chủ, nhưng đồng thời nó cũng có chỗ tai hại.
Cậu cũng không biết rằng cái hệ thống này sẽ đem đến phiền phức gì cho mình.
Nhìn bảng tùy chọn đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lục Hàm Chi ngó trái ngó phải rồi hỏi: “Hai cái này khác nhau chỗ nào vậy?”
Hệ thống đáp: [Tuyến đường thường dân làm giàu sẽ rời xa triều đình, tránh khỏi trung tâm quyền lực, mục tiêu là kiếm tiền, tăng cường phát triển GDP của quốc gia.]
[Còn nếu như là tuyến đường tay cầm quyền to của triều đình thì ắt sẽ một bước lên mây, hăng hái phản công, cuối cùng trở thành quan lớn triều đình dưới một người trên vạn người.]
Hai tuyến đường đều khá ngon nhưng Lục Hàm Chi nào dễ mắc mưu, cậu nằm sấp trên giường thở dài: “Mày cứ nói thẳng đi! Cái giá phải trả cho cả hai con đường này là gì.”
Hệ thống đáp: [Khắp gầm trời này, đất nào cũng là đất của vua. Cả cõi biển này, ai cũng là dân của thiên tử. Ký chủ dành cả đời mình trung thành với vua, nhất định phải đẩy lòng trung thành tăng đến bậc trung thần lương tướng.]
Lục Hàm Chi:???
Tao muốn tránh xa khỏi cốt truyện chính nên tìm trăm phương ngàn kế để không phải vào phủ Thái Tử. Giờ mày bảo tao phải biến bản thân thành trung thần lương tướng?
Vậy tao phí sức rời khỏi cốt truyện chính chi cho cực vậy hả?
Chẳng qua…
Lục Hàm Chi hỏi: “Tuyến thường dân làm giàu thật sự sẽ rời xa triều đình, rời xa trung tâm quyền lực sao?”
Hệ thống đáp: [Đúng.]
Lục Hàm Chi thở phào nhẹ nhõm, xem ra vẫn còn cứu vãn được.
Cậu gật đầu, nói: “Vậy tao chọn tuyến thường dân làm giàu.”
Lời nhắc nhở của hệ thống nháy mắt đã truyền đến: [Chúc mừng ký chủ, cậu đã lựa chọn thành công tuyến thường dân làm giàu, được tặng miễn phí một điểm giao dịch. Mời ký chủ chọn một người làm quân vương để nhận được các nhiệm vụ sau của hệ thống.]
Đợi đã? Sao lại phải chọn ra một quân vương?
A, đúng rồi, hệ thống này tên là “Hệ thống phản công của nhân vật phụ yêu nước”, chắc là muốn mình chọn ra vị vua mà mình nguyện trung thành nhỉ?
Vì thế, trong không gian tinh thần của hệ thống liệt kê ra năm cái tên cho cậu. Nháy mắt, Lục Hàm Chi có cảm giác như mình đang lật thẻ bài để chọn phi tử thị tẩm.
Cái tên đầu tiên đập vào tầm mắt là Đại hoàng tử Vũ Văn Giác. Tuy hắn là người đầu tiên đi bán muối trong nguyên tác, nhưng Vũ Uy đại tướng quân Nhung Địch là nhà ngoại của hắn, hắn mà muốn đoạt ngôi thì sẽ là người có hậu thuẫn mạnh nhất.
Đáng tiếc từ đầu đến cuối hắn không muốn làm Hoàng Đế, chỉ ngóng nhanh được đến đất phong, sống những tháng ngày nhàn nhã bình thường.
Vì thế Vũ Văn Giác bị cậu pass đầu tiên.
Cái tên thứ hai là Vũ Văn Quân, cũng chính là Thái Tử đương triều.
Để hắn ta làm Hoàng Đế thì đúng là danh chính ngôn thuận, vừa quyết đoán vừa có đủ năng lực.
Thái Tử bá đạo độc tài cũng có khí phách của nam chính. Đáng tiếc hắn ta có đứa em trai phiền phức, cộng thêm ông chú và bà mẹ thích tìm đường chết.
Trong nguyên tác, Thái Tử là nhân vật chính diện nên được miêu tả rất hiên ngang chính nghĩa.
Nhưng mà…
Hắn ta đã đích thân giết “Lục Hàm Chi” đấy. Lục Hàm Chi tặc lưỡi, pass!
Cái tên thứ ba là Vũ Văn Cảnh, một phần tử cấp tiến trong việc đoạt ngôi. Tuy chỉ là một tên ngốc không có đầu óc, nhưng lực phá hoại của hắn ta chẳng hề tầm thường.
Mẫu phi của hắn ta là công chúa phiên bang, vừa ngang ngược vừa đanh đá. Cũng chính là Lệ phi mà Hoàng hậu cũng phải kiêng dè ba phần, không dám đối đầu trực diện với bà ta. Hơn nữa vị công chúa này xinh đẹp quyến rũ, rất được lòng Hoàng Đế.
Vũ Văn Cảnh đã sớm được phong làm thân vương, xuất cung lập phủ. Thêm vào đó, hắn ta được ông cậu ở nước lân bang giúp đỡ, đến phần sau thì có thể nói là trắng trợn tranh giành ngôi vị.
Cái tên thứ tư là Vũ Văn Mân, nghe rất quen tai đúng không? Đúng vậy, chính là cha của thằng nhóc con đang nằm trên giường kia.
Lục Hàm Chi còn chẳng muốn nghe về cái tên Vũ Văn Mân đó nữa.
Phải, chính là tên bạo quân kia.
Là thiếu niên tuấn tú nhưng phản nghịch khác thường, là ác ma điên cuồng khát máu trong tiểu thuyết. Tác giả từng nói hắn là một vị tướng tài năng kiệt xuất nhưng lại có tâm lý vặn vẹo b**n th**, ngẫm lại thân thế của hắn thì đúng là muốn không vặn vẹo cũng khó.
Nghe nói mẹ của Tứ hoàng tử vốn là một Thái phi trẻ tuổi túc trực bên linh cữu tiên đế, bởi vì Hoàng Đế say rượu nên vô tình sủng hạnh nhầm.
Kết quả là ngay đêm hôm đó, Thái phi đã có mang.
Đó là con của mình, Hoàng Đế không thể không nhận. Nhưng chuyện sủng hạnh người phụ nữ của tiên đế, cũng chính là mẹ nhỏ của mình đã trở thành vết nhơ không thể tẩy sạch của Hoàng Đế.
Loại chuyện trái với luân thường này khiến con người ta phải xấu hổ, nhục nhã.
Hoàng đế cực kỳ ghê tởm, đương nhiên ông ta sẽ không thích vị Thái phi này, càng chẳng thương yêu gì đứa con trai ấy.
Sau đó vị Thái phi trẻ tuổi kia được chăm sóc ở hành cung(*), nhưng hôm sinh con thì lại bị khó sinh mà chết.
(*)Hành cung: Cung điện hoặc trạm nghỉ để nhà vua dừng chân nghỉ ngơi khi đi ra khỏi kinh thành, thường được xây cất, trang hoàng, chuẩn bị từ trước để sẵn sàng phục vụ mỗi khi vua và đoàn tùy tùng tới nghỉ.
Người sáng suốt đều biết đó không phải là khó sinh mà chỉ là bỏ mẹ để giữ con mà thôi.
Tội nghiệp Tứ hoàng tử từ nhỏ đã bị nuôi trong hành cung, bên cạnh chỉ có một thái giám lớn tuổi làm bạn, vừa cô đơn vừa thiếu tình thương.
Khi hắn được khoảng mười tuổi, Hoàng Đế mới nhớ ra mình có một đứa con trai như vậy.
Vậy nên ông ta mới đón hắn về trong cung, giao cho Nhung phi nuôi nấng.
Nhung phi là một người phụ nữ tốt bụng dịu dàng, hồi Hoàng Đế còn là Thái Tử, bà đã làm trắc phi, là người sinh hoàng trưởng tử Vũ Văn Giác.
Thấy bé trai nhỏ gầy lạnh lùng này, bỗng dưng tình thương của mẹ trỗi dậy, bà dốc lòng chăm sóc, coi hắn như con đẻ. Cuối cùng, đứa trẻ không được thương yêu này đã có chỗ gửi gắm tinh thần, xem Nhung phi như mẹ ruột.
Đáng tiếc thay, tạo hóa trêu người.
Về sau hoàng trưởng tử bị vu cho tội làm phản, Nhung phi che chở cho Vũ Văn Mân chạy trốn thì bị bắn mấy chục mũi tên, chết thảm ngay trước mặt hắn.
Đây chính là điểm mấu chốt để Vũ Văn Mân hắc hóa.
Phải trơ mắt nhìn từng người được mình coi là chỗ dựa tinh thần chết ngay trước mặt, khó mà trở nên không b**n th**.
Lục Hàm Chi thở dài, bạo quân thì bạo quân thật, nhưng mà thê thảm quá.
Lục Hàm Chi tiếp tục nhìn xuống, thấy tên tiếp theo là Vũ Văn Minh Cực.
Nhìn thấy cái tên này xong, Lục Hàm Chi bèn cười khinh miệt. Ha, đây là một tên chó chết.
Là một kẻ cực kỳ bỉ ổi, vụ hoàng trưởng tử làm phản là do gã âm mưu gài bẫy.
Cuối cùng gã cũng là người chết thảm nhất, nghe nói là bị Vũ Văn Mân dùng 72 xiên trúc nhọn c*m v** người, bằng với số mũi tên Nhung phi đã bị bắn trúng.
Haizz, cũng là một người có tình có nghĩa.
Đáng tiếc là cậu chẳng dám trêu vào sếp sòng cỡ này.
Nhưng khi chọn quân vương, Lục Hàm Chi do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn Vũ Văn Mân.
Hết cách rồi, cả nhà Vũ Văn đầy rẫy các loại b**n th**.
Bất kể cậu gặp ai thì cũng chẳng đủ nhét kẽ răng bọn họ.
Sở dĩ chọn Vũ Văn Mân là vì nhỡ về sau cậu gặp lại hắn, hy vọng hắn nể tình cậu đã sinh cho hắn một đứa con mà tha cho con đường sống.
Cuối cùng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên: [Chúc mừng ký chủ đã bái làm bề tôi của vua, lấy được tư cách “thường dân”, đạt được một điểm giao dịch định hướng miễn phí. Hệ thống đã phát nhiệm vụ, mong ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.]
Lục Hàm Chi:???Thường dân???
Rồi, thường dân thì thường dân! Dù sao cậu cũng chẳng muốn làm quan, nếu không thì đã chọn tuyến đường phản công của triều đình.
Lục Hàm Chi hỏi: “Thế đổi điểm giao dịch miễn phí có ích lợi gì?”
Hệ thống: [Có thể đổi vật phẩm tương ứng trong khu mua sắm của hệ thống.]
Lục Hàm Chi: “Vậy trong khu mua sắm của hệ thống có vật phẩm gì?”
Hệ thống: [Xin nhận nhiệm vụ theo nhắc nhở. Sau khi kết thúc nhiệm vụ có thể nhận được quyền hạn tương ứng.]
Lục Hàm Chi:… Vừa nghe đã biết đây là có bài cả rồi, ép cậu mắc câu rồi mới nói sau.
Lục Hàm Chi lại hỏi: “Tao có thể bỏ hệ thống không?”
Hệ thống: [Không. Nếu như cậu bỏ thì nội dung vở kịch về 0, tự động diễn biến tiếp dựa theo cốt truyện trong nguyên tác.]
Cái bài của hệ thống này thật giống bắt heo mẹ mặc áo ngực, cứ hết bộ này tới bộ khác. Tóm lại, nếu bạn đã đến đây thì chắc chắn không có chuyện để bạn về tay không.
Tuy Lục Hàm Chi nhát gan tiếc mạng, nhưng được cái là cậu nghĩ rất thoáng.
Nếu đã bị lừa vào tròng thì thôi chối từ làm gì, cứ để cái bài này mãnh liệt hơn xem nào!
Thế nên cậu không thèm phản kháng, cứ thế bị cái hệ thống tưởng chừng như vô dụng này dẫn vào trong thức hải(*).
(*)Thức hải: (識海) Biển tàng thức trong ý thức của con người, thường được nhắc tới trong giới tu tiên
Một giây sau, Lục Hàm Chi đã tiến vào một không gian tinh thần.
Có ba lối vào có hình Thái Cực bên trong không gian tinh thần, một trong số đó có màu xám và hai lối vào khác nhấp nháy ánh sáng.
Lục Hàm Chi đoán có lẽ cửa vào màu xám kia đã dùng hết khi bị tấn công tinh thần.
Lại nhìn hai cái lối vào sáng ngời kia, một cái có dạng như một gói hàng, cái còn lại có hình chữ thập.
Lục Hàm Chi không đoán ra ý nghĩa của cái có hình gói hàng, còn cửa vào hình chữ thập kia thì chắc là cửa vào để đổi thuốc men. Cậu cảm thấy bây giờ mình chưa cần mua thuốc, nên đi đến cửa hình gói hàng.
Đến gần cửa vào, cậu mới phát hiện ra bên trong ẩn chứa Càn Khôn.
Thì ra cửa vào hình gói hàng là một trung tâm thương mại, sau khi tiến vào sẽ thấy có mấy cửa hàng lớn. Một cửa hàng thực phẩm, một cửa hàng quần áo, một cửa hàng tạp hóa, một là cửa hàng bán các thứ đồ khác.
Lục Hàm Chi cân nhắc, sau đó đi vào khu thực phẩm.
Vừa tiến vào khu thực phẩm, Lục Hàm Chi đã bị đưa đến một siêu thị. Hàng hóa trong siêu thị rực rỡ muôn màu, dưới mỗi mặt hàng đều treo bảng giá, trên bảng giá không viết giá tiền mà là điểm giao dịch.
Giá trị điểm giao dịch bắt đầu từ 0.1 điểm, về sau sẽ không ngừng tăng lên.
Lục Hàm Chi rất hưng phấn, vừa rồi cậu còn đang rầu rĩ vì chuyện phải nuôi cục bột nhỏ như thế nào. Giờ thì khỏi cần lo lắng, có siêu thị này thì hoàn toàn có thể đổi sữa bột để nuôi em bé.
Lục Hàm Chi suy nghĩ một lúc rồi đi về phía khu đồ dùng cho trẻ sơ sinh. Vừa đi vào, cậu đã bị giá đồ dùng cho trẻ sơ sinh dọa giật mình, đồ đạc bên này thật sự quá đắt.
Sữa bột trẻ sơ sinh tốt hơn chút thì cần 2 điểm giao dịch, mà trong tay cậu chỉ có đúng hai điểm giao dịch định hướng của khu mua sắm thực phẩm.
Ngắm nghía chọn lựa hồi lâu, cậu chọn một loại sữa bột rẻ hơn cho trẻ sơ sinh cùng với một bình sữa nho nhỏ. Hai thứ này đã tiêu hết một điểm giao dịch khiến Lục Hàm Chi đau lòng không thôi.
Không biết phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng kiếm được điểm giao dịch, bây giờ không thể quá phung phí, tránh phải giảm khẩu phần của cục bột nhỏ.
Mua đồ xong, Lục Hàm Chi ôm sữa bột và bình sữa ra khỏi trung tâm thương mại.
Lúc này ngoài trời đã tạnh mưa, cục bột nhỏ vẫn còn đang ngủ.
Cậu nắn nắn bàn tay nhỏ bé hồng hào của đứa bé, bỗng chốc tình mẹ dâng trào.
Cậu đẩy cửa ra, nói với tiểu nha hoàn vẫn canh giữ ở bên ngoài: “Ngươi đi lấy chút nước nóng lại đây.”
Vẻ mặt tiểu nha hoàn có chút sợ hãi, hiển nhiên đã bị nữ chủ nhân của gia đình uy h**p một hồi.
Nàng ta đứng dậy đáp: “Vâng, Tam thiếu gia.”
Tiểu nha hoàn nhanh chóng đưa nước nóng tới.
Lục Hàm Chi rót một chén nước sôi để nguội, lại đọc tờ hướng dẫn sử dụng của sữa bột. Lúc này vừa vặn nghe thấy tiếng khóc oe oe của cục bột nhỏ, cậu bèn pha sữa bột dựa theo tỉ lệ trong tờ hướng dẫn.
Sau khi lắc đều sữa trong bình, cậu để n*m v* vào miệng nhỏ của bé.
Chắc là do một ngày một đêm không ăn cái gì nên đã rất đói bụng, cái miệng nhỏ của nhóc con kia vừa mới ngậm n*m v* cao su đã ra sức m*t chùn chụt.
Hương vị sữa bột này ngửi rất thơm ngon, chắc là cục bột nhỏ thích lắm.
Bé ra sức bú sữa, khoảng chừng mấy phút đã bú sạch 30 ml sữa.
Sau khi bú xong vẫn chưa hết thòm thèm, cái miệng nhỏ nhắn vẫn ghé sang một bên như đang tìm thêm sữa. Trái tim Lục Hàm Chi bị dáng vẻ đáng yêu của bé làm cho tan chảy, làm sao cậu có thể nhẫn tâm để cho bé con này bị đói đây?
Vì thế cậu lại pha thêm 30 ml sữa, đặt n*m v* cao su vào cái miệng nhỏ của bé con lần nữa. Sau khi bú hết 60 ml sữa, cuối cùng cục bột nhỏ cũng chịu yên.
Bé con đang mở mắt, dù lúc này vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng đôi mắt hai mí rõ ràng cùng hàng mi dài này vẫn khiến Lục Hàm Chi phải kinh ngạc một phen.
Mặt mũi của đứa bé rất xinh đẹp, là người thì chắc là không có ai muốn giết bé đúng không? Huống chi Lục Hàm Chi còn là cha ruột của đứa bé này?