- Trang chủ
- Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?
- Chương 156: C156: Chương 156
Chương 156: C156: Chương 156
Truyện: Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?
Tác giả: Công Tử Tầm Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: C141: Chương 141
- Chương 142: C142: Chương 142
- Chương 143: C143: Chương 143
- Chương 144: C144: Chương 144
- Chương 145: C145: Chương 145
- Chương 146: C146: Chương 146
- Chương 147: C147: Chương 147
- Chương 148: C148: Chương 148
- Chương 149: C149: Chương 149
- Chương 150: C150: Chương 150
- Chương 151: C151: Chương 151
- Chương 152: C152: Chương 152
- Chương 153: C153: Chương 153
- Chương 154: C154: Chương 154
- Chương 155: C155: Chương 155
- Chương 156: C156: Chương 156
- Chương 157: C157: Chương 157
- Chương 158: C158: Chương 158
- Chương 159: C159: Chương 159
- Chương 160: C160: Chương 160
- Chương 161: C161: Chương 161
- Chương 162: C162: Chương 162
- Chương 163: C163: Chương 163
- Chương 164: C164: Chương 164
- Chương 165: C165: Chương 165
- Chương 166: C166: Chương 166
- Chương 167: C167: Chương 167
- Chương 168: C168: Chương 168
- Chương 169: C169: Chương 169
- Chương 170: C170: Chương 170
- Chương 171: C171: Chương 171
- Chương 172: C172: Chương 172
- Chương 173: C173: Chương 173
- Chương 174: C174: Chương 174
- Chương 175: C175: Chương 175
- Chương 176: C176: Chương 176
- Chương 177: C177: Chương 177
- Chương 178: C178: Chương 178
- Chương 179: C179: Chương 179
- Chương 180: C180: Chương 180
- Chương 181: C181: Chương 181
- Chương 182: C182: Chương 182
- Chương 183: C183: Chương 183
- Chương 184: C184: Chương 184
- Chương 185: C185: Chương 185
- Chương 186: C186: Chương 186
- Chương 187: C187: Chương 187
- Chương 188: C188: Chương 188
- Chương 189: C189: Chương 189
- Chương 190: C190: Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223: CHÍNH VĂN HOÀN
- Chương 224: Ngoại Truyện
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246: Hoàn Toàn Văn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Tô Uyển Ngưng không gây chuyện cả tháng để nghỉ ngơi, nay gặp lại mới thấy nàng ta càng đẹp hơn trước kia.
Dưới bộ lọc mỹ nhan thịnh thế, nàng ta thanh tú như bông hoa nhài mùa đông làm người xao xuyến. Thái Tử cùng nàng ta vẫn ân ái hết mực, tựa như trong phủ Thái Tử chẳng có vị chính phi là Chiêu Vân, cũng không có thị quân Lục Hạo Chi, chỉ có vị trắc phi Tô Uyển Ngưng này.
Đài quan sát là một đài cao, nhằm tránh cho người xem bị thương khi cuộc tỷ thí diễn ra. Tô Uyển Ngưng đang ngồi với Thái Tử và cháu dâu của Phụng Ân Công, cạnh đó là phu nhân của Doãn Thu Ngô – đệ đệ Doãn Lệ Ngô.
Mối quan hệ giữa mấy người trong phe này khá hòa hợp.
Lục Hàm Chi vừa thấy thế trận này đã nói: “Huynh thấy chưa? May mà có chúng ta ở đây, không thì nhị ca sẽ chẳng có ai cổ vũ hết.”
Vũ Văn Giác nhìn hai người trên sân đã vào vị trí, trên tay đều cầm vũ khí.
Đàn ông Đại Chiêu thường dùng kiếm, Lục Húc Chi cũng không ngoại lệ. Chỉ là kiếm của hắn khác trọng kiếm của Vũ Văn Mân, hắn sử dụng một thanh kiếm mảnh. Lưỡi kiếm mỏng và linh hoạt, nhưng cũng cực kỳ cứng rắn. Kỹ năng đúc kiếm của thợ rèn Đại Chiêu có thể nói là vô cùng tinh xảo.
Thanh kiếm của Lục Húc Chi được gọi là Kinh Hồng, hắn nổi tiếng với những đường kiếm nhanh nên còn có một biệt danh khác là Kinh Hồng Kiếm.
Kiếm của Tông Hòa thì lại có hình trụ dài và mỏng, trông hệt như một… thanh sắt được mài nhọn. Nhưng mặt trước được mài phẳng nên nó cũng là một thanh kiếm.
Lục Hàm Chi giới thiệu: “Đừng xem thường kiếm của Đông Doanh. Nó nổi tiếng là xảo quyệt và nhạy bén. Nếu không cẩn thận sẽ bị thanh kiếm nhỏ này đâm ngay.”
Nói xong, cậu cảm thấy lời này có chút mập mờ bèn bổ sung: “Ta nói nghĩa đen ấy.”
Vũ Văn Giác:… Thật ra đệ không cần phải giải thích đâu.
Trọng tài trên sân vẫy cờ, cuộc đấu võ giữa hai người bắt đầu. Âm thanh va chạm vang lên, kiếm của Lục Húc Chi và Tông Hòa chạm vào nhau. Tiếng ma sát kéo theo tia lửa rồi nhanh chóng tách ra, lại tiến tới va vào nhau.
Kiếm của Lục Húc Chi được biết đến với tốc độ, mà kiếm của Đông Doanh nổi tiếng với sự linh hoạt.
Vậy nên suốt cả trận tỷ thí, mọi người đều hoa cả mắt, quả thật không thấy đường kiếm ở đâu, người ở chỗ nào, chỉ thấy mỗi bóng người hỗn độn, thật đúng là kỳ phùng địch thủ.
Lục Húc Chi vừa né tránh vừa di chuyển, hắn không chủ động tiến công, đồng thời cũng linh hoạt né tránh mọi đòn tấn công của đối thủ.
Các chiêu thức của Tông Hòa sáp đến, sát chiêu của hắn ta vừa linh hoạt lại có sức mạnh vô tận, áp lực cực lớn. Mặc dù Lục Hàm Chi không hiểu về võ, nhưng khi xem cuộc đối đầu giữa hai người, cậu có thể nhìn ra được họ đều là cao thủ trong cao thủ.
Vũ Văn Mân tóm gọn lại trong một câu: “Nhị ca thắng hiểm.”
Lục Hàm Chi quay sang nhìn hắn: “Ồ? Sao ngài biết?”
Vũ Văn Mân nói: “Tông Hòa dù mạnh nhưng chỉ chuyên tấn công chứ không giỏi phòng thủ. Nhị ca trông thì bị bức lui từng bước, nhưng phòng thủ chặt chẽ. Chỉ cần Tông Hòa có chút sơ sót, tốc độ chậm đi một chút là nhị ca sẽ bắt ngay được cơ hội.”
Ngay khi Vũ Văn Mân nói xong, quả nhiên thấy được Lục Húc Chi nhắm được sơ hở của Tông Hòa rồi đâm kiếm tới.
Tông Hòa cũng không kém, hắn ta nhanh chóng điều chỉnh tư thế tránh được chiêu thức của Lục Húc Chi, nhưng một lọn tóc bị cắt đứt.
Lọn tóc xõa nhẹ xuống đất, tạo thành một sự tương phản rõ nét với cuộc đấu vẫn đang hồi giằng co trên sân.
Lúc này, bên tai Lục Hàm Chi truyền đến một giọng nói: “An thân vương phi, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Cậu quay đầu đối mặt với một khuôn mặt thuộc cấp độ thần tiên.
Thấy Tông Nguyên, Lục Hàm Chi có chút kinh ngạc, không phải hắn đã bị Hoàng thượng đánh ngất ư?
Sao vẫn còn tâm trạng đến xem đấu võ?
Nhưng nghĩ lại, Tông Hòa là ca ca hắn, hắn đến xem thi đấu cũng khá hợp lý. Thân thể nhỏ bé này trông thì yếu ớt vậy mà hồi phục rất nhanh.
Chắc là do còn trẻ!
Lục Hàm Chi không tỏ ra ghét gì, cậu gật đầu với hắn: “Thì ra là tiểu Thế tử Tông Nguyên, đã lâu không gặp, dạo này thế nào rồi?”
Tông Nguyên khoác một chiếc áo choàng xa hoa có cổ làm từ lông chồn, vừa vặn che phần cổ để không nhìn thấy vết bầm tím, nhưng hai mắt thì thâm đen, chắc là do ngủ không ngon.
Tông Nguyên xoa mũi, dù sao vẫn còn nhỏ nên dễ ngại.
Hắn hắng giọng đáp: “Cũng tạm, Vương phi có khỏe không?”
Lục Hàm Chi thấy trò chuyện với người lạ khá chán, bèn hỏi: “Thế tử tới tìm ta có chuyện gì sao?”
Tông Nguyên cười nói: “À, cũng không có gì, ta chỉ muốn tới tán gẫu với Vương phi thôi. Ngày đó ta với đại ca đến thăm hoàng cung, Vương phi từng nói ta rất giống một người, không biết… Vương phi thấy ta trông giống ai?”
Nghe Tông Nguyên nói vậy, trong lòng Lục Hàm Chi có chút khó chịu.
Cậu không thể để người Đông Doanh biết về sự tồn tại của Mộc tiên sinh, y đã mai danh ẩn tích suốt mấy năm, nhất định không muốn để mọi người biết đến sự tồn tại của mình.
Hơn nữa, nếu bị người Đông Doanh phát hiện, tính mạng của y rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Lục Hàm Chi cười nói: “À, chỉ là ta nhìn thấy một bức tranh vẽ cố nhân trong cung của mẫu phi. Mẫu phi nói với ta rằng người nọ tên là… Ngô hay Đồng gì đấy? Trí nhớ của ta cũng không tốt lắm. Ngày đó khi ta thấy tiểu Thế tử, chợt cảm thấy ngươi rất giống với vị trong bức tranh ở phòng mẫu phi nên mới buột miệng thôi.”
Tông Hòa gật đầu, biết vị mẫu phi mà cậu nói đến chính là Nhung quý phi. Đoán chừng bà đang giữ bức tranh vẽ người Hoàng đế thích, hắn cũng không hỏi thêm nữa.
Lúc đang nói chuyện, tình hình trên võ đài đã thay đổi, Tông Hòa ngã từ trên đài cao xuống, kiếm tuột khỏi tay, máu tươi tràn ra khóe môi.
Kiếm của Lục Húc Chi chĩa vào gã, hắn nhìn từ trên cao xuống như một vị vương giả.
Trọng tài gõ chiêng, lớn tiếng hô: “Trận đấu hôm nay, Võ trạng nguyên của Đại Chiêu Lục Húc Chi thắng, võ sĩ Đông Doanh thua.”
Lục Húc Chi tra kiếm vào vỏ, chắp tay với Tông Hòa: “Đa tạ.”
Trong mắt Tông Hòa tràn đầy kinh ngạc nhưng sau khi đứng dậy đã lặng lẽ giấu đi, đồng thời cũng đáp lễ võ sĩ với hắn: “Thật không hổ là dũng sĩ số một của Đại Chiêu.”
Lục Húc Chi đau não, hắn còn chẳng đánh lại Vũ Văn Mân đây này, sao mà làm dũng sĩ số một Đại Chiêu được chứ? E rằng vị này chưa biết trời cao đất rộng là gì, núi cao còn có núi cao hơn.
Đối phương không nói thêm gì nữa, xoay người rời sân đấu.
Xung quanh sân đấu vang lên tiếng reo hò, Lục Húc Chi chắp tay với đám đông rồi đi về phía nhóm Lục Hàm Chi.
A Thiền nhấc đôi chân ngắn cũn của mình chạy về phía hắn, vừa chạy vừa hô: “Nhị bá! Nhị bá! Nhị bá ‘dỏi’ quá!”
Lục Hàm Chi: “…”
Đúng! Nhị bá thật ‘dỏi’ quá.
Lục Húc Chi thấy một cục bột nhỏ lăn quay chạy ù về phía mình, phía sau bé là một thiếu niên. Thiếu niên sợ bé vấp ngã, nhưng cục bột nhỏ hệt như con cá chạch, muốn túm cũng chẳng túm được.
Lắm lúc Lục Hàm Chi còn nghi ngờ có phải A Thiền học được chiêu “lăng ba vi bộ” không, đôi khi cả Tiểu Lục Tử cũng không thể đuổi kịp bé.
Thật ra cũng không phải không đuổi kịp, mà là sợ đuổi quá nhanh sẽ làm bé ngã.
Lục Húc Chi bế A Thiền lên rồi đi tiếp.
Tông Hòa phía đối diện cũng đã tới trước mặt Tông Nguyên, Tông Hòa gật đầu với hắn, sau đó lại lắc đầu, khiến Tông Nguyên chẳng hiểu gì.
Tông Nguyên biết có vài chuyện không thể nói ở đây: “Vậy đệ đi gặp Uyển tỷ tỷ.”
Tông Hòa ngăn hắn lại: “Bây giờ Uyển Nhi không thể tỏ ra quen biết với chúng ta được, đệ không nên quá nồng nhiệt với nàng ấy. Đến khi đệ trở thành phi tần rồi thì tiếp xúc với nàng ấy cũng không muộn.”
Tông Nguyên tỏ vẻ không vui: “Sao phải đợi đến lúc đó chứ?”
Tông Hòa nói: “Đệ hiện tại là Thế tử ngoại quốc, không thể quá gần gũi với trắc phi Thái tử của Đại Chiêu, chờ đệ trở thành phi tử là có thể đường hoàng tiếp xúc với nàng ấy rồi.”
Tông Nguyên bĩu môi, đôi môi đỏ mọng ướt át đáng yêu, lộ vẻ hờn giận nói: “Đệ chỉ muốn nói chuyện với tỷ tỷ thôi mà? Nếu năm đó tỷ tỷ không cứu đệ, đệ đã chết một lần rồi, sao có thể sống sót đến tận bây giờ?”
Tông Hòa nghiêm mặt nói: “Chính vì vậy, đệ phải ngoan ngoãn nghe lời tỷ tỷ mình. Dù nàng ấy yêu cầu đệ làm gì, đệ cũng phải làm. Nếu nàng ấy muốn đệ trở thành phi tử của Đại Chiêu, đệ phải làm, hiểu chưa?”
Tông Nguyên dù không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Đệ sẽ nghe lời tỷ tỷ.”
Hai người lần lượt xoay người rời khỏi võ đài. Lúc rời đi, Tông Hòa còn nhìn thoáng qua Lục Húc Chi, trong mắt vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Đám người trên khán đài cũng chuẩn bị ra về, bao gồm cả nhóm của Thái tử.
Tô Uyển Ngưng đi theo bên cạnh hắn ta, khi đi ngang qua Lục Húc Chi, Thái tử dừng lại rồi nói với hắn: “Lục đại nhân không hổ là Võ trạng nguyên của Đại Chiêu chúng ta, ta xem trận chiến này xong cũng thấy nhiệt huyết dâng trào.”
Lục Húc Chi khách sáo hành lễ với Thái tử: “Chỉ là luận bàn, Thái tử đánh giá cao rồi.”
Không biết có phải Thái tử thật sự ngưỡng mộ Lục Húc Chi không mà lại khen không dứt miệng: “Có được người tài như Lục tiên sinh, thật là phúc cho Đại Chiêu chúng ta.”
Lục Húc Chi có chút xấu hổ, thật ra hắn cũng không quen thuộc gì mấy với Thái tử. Dù khi bé có làm thư đồng trong cung, nhưng lúc nhìn thấy Nhị hoàng tử cũng chỉ vòng qua lối khác. Đơn giản vì hắn ta thường hay kiêu căng ngạo mạn, mà Lục Húc Chi thì không thích người như vậy.
Lại nhìn qua Đại hoàng tử nhà mình, hắn có thể khen một tràng dài, người đâu đáng yêu hết sức. Nhưng bởi vì đối phương là Thái tử, hắn đành phải cắn răng nghe lời tán dương. Cũng may Thái tử chỉ nói mấy câu rồi rời đi cùng nhóm Trâu đại nhân và Doãn công tử.
Vài nữ quyến phía sau lặng lẽ quay đầu đánh giá Lục Hàm Chi và Vũ Văn Giác, hai người còn nghe thấy ai đó thì thầm.
“Đó là Lục Hàm Chi hồi chưa lấy chồng đã tự sinh con ở nhà, trông đến là lẳng lơ, khó trách giỏi dụ dỗ đàn ông như vậy.”
Lục Hàm Chi: Chậc.
“Đó là Sở Vương, vì một người đàn ông mà tự biến mình thành lang quân, nghe nói đã sinh con rồi.”
Vũ Văn Giác: Chậc.
Khóe môi bọn họ giật giật, không hẹn mà cùng nói: “Một đám nhiều chuyện.”
Lục Hàm Chi đã lăn lộn giang hồ nhiều năm, cậu sợ mấy lời đồn đãi này chắc?Trái lại còn an ủi Vũ Văn Giác, đang tính nói chuyện lại nhận ra A Xu đã biến mất.
Tim Lục Hàm Chi lỡ nhịp, cậu nhìn xung quanh, lại phát hiện A Xu đang chạy theo sau lưng Tô Uyển Ngưng. Cậu thầm mắng một tiếng không ổn, nhất định không được để hai người gặp nhau.
Nếu Tô Uyển Ngưng biết A Xu vẫn còn sống, không biết nàng ta sẽ giở trò quỷ gì.
Lục Hàm Chi chạy tới ngăn A Xu lại: “Xu Nhi, muội đi đâu vậy? Chúng ta phải về nhà rồi.”
Nhưng A Xu lại chỉ về hướng Tô Uyển Ngưng vừa rời đi, nói với một giọng mơ hồ: “Sửu… Sửu… Sửu Nô.”