- Trang chủ
- Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?
- Chương 126: Chương 126
Chương 126: Chương 126
Truyện: Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?
Tác giả: Công Tử Tầm Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: C141: Chương 141
- Chương 142: C142: Chương 142
- Chương 143: C143: Chương 143
- Chương 144: C144: Chương 144
- Chương 145: C145: Chương 145
- Chương 146: C146: Chương 146
- Chương 147: C147: Chương 147
- Chương 148: C148: Chương 148
- Chương 149: C149: Chương 149
- Chương 150: C150: Chương 150
- Chương 151: C151: Chương 151
- Chương 152: C152: Chương 152
- Chương 153: C153: Chương 153
- Chương 154: C154: Chương 154
- Chương 155: C155: Chương 155
- Chương 156: C156: Chương 156
- Chương 157: C157: Chương 157
- Chương 158: C158: Chương 158
- Chương 159: C159: Chương 159
- Chương 160: C160: Chương 160
- Chương 161: C161: Chương 161
- Chương 162: C162: Chương 162
- Chương 163: C163: Chương 163
- Chương 164: C164: Chương 164
- Chương 165: C165: Chương 165
- Chương 166: C166: Chương 166
- Chương 167: C167: Chương 167
- Chương 168: C168: Chương 168
- Chương 169: C169: Chương 169
- Chương 170: C170: Chương 170
- Chương 171: C171: Chương 171
- Chương 172: C172: Chương 172
- Chương 173: C173: Chương 173
- Chương 174: C174: Chương 174
- Chương 175: C175: Chương 175
- Chương 176: C176: Chương 176
- Chương 177: C177: Chương 177
- Chương 178: C178: Chương 178
- Chương 179: C179: Chương 179
- Chương 180: C180: Chương 180
- Chương 181: C181: Chương 181
- Chương 182: C182: Chương 182
- Chương 183: C183: Chương 183
- Chương 184: C184: Chương 184
- Chương 185: C185: Chương 185
- Chương 186: C186: Chương 186
- Chương 187: C187: Chương 187
- Chương 188: C188: Chương 188
- Chương 189: C189: Chương 189
- Chương 190: C190: Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223: CHÍNH VĂN HOÀN
- Chương 224: Ngoại Truyện
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246: Hoàn Toàn Văn
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Chung Nghiêu đưa người đàn ông đến nhà của mình trong điền trang, cầm chiếc khăn tay sạch sẽ lau mặt, nhẹ nhàng kéo xuống lớp da trên mặt.
Một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trước mắt người đàn ông, đúng là đệ tử yêu dấu của hắn, Chung nhi.
Người đàn ông nhìn xung quanh rồi hỏi: “Sao không thấy đứa bé kia?”
Chung Nghiêu lắc đầu nói: “Con không nhận nó về.”
Người đàn ông giật mình: “Vì sao? Không phải con hết lòng muốn tìm con trai về à?”
Chung Nghiêu thở dài: “Thân phận của con như vậy, không thể đường hoàng cho nó một cái danh.
Bây giờ nó thành đệ tử của Tứ hoàng tử Đại Chiêu Vũ Văn Mân, lúc này nhận lại nó không phải chính là hủy đi tương lai tốt đẹp của nó à? Nó có nhà, có người thân, con không nên tự tiện chạy đến trước mặt nó, nói cho nó biết cái gọi là “chân tướng” kia.
Có lẽ chờ nó lớn hơn một chút rồi nói sẽ tốt hơn.”
Người đàn ông tiến lên vuốt nhẹ gương mặt của Chung Nghiêu: “Xin lỗi Chung nhi, đều là lỗi của ta.
Nếu không phải do ta, con sẽ không phải lang thang không có chốn về cả nửa đời.
Nếu không phải ta, A Nghiêu cũng sẽ không bị lạc mất.”
Chung Nghiêu lắc đầu: “Người đang nói gì đó? Nếu sư phụ không nuôi dưỡng, con… sao có thể sống đến bây giờ?”
Người đàn ông cười đắng chát: “Vậy về sau con có dự định gì? Tiếp tục ở lại nơi này hay quay về thôn Nhạn Nam cùng ta?”
Chung Nghiêu im lặng chốc lát, đáp: “Đương nhiên là ở lại nơi này, con… muốn nhìn A Nghiêu lớn lên, dù không thể gần gũi nuôi dưỡng nhưng ít nhất có thể tận mắt nhìn nó trưởng thành.”
Vị thiếu gia nhà họ Lục kia đối xử với cậu nhóc thật sự không tệ, tuy là An Vương phi nhưng lại coi A Nghiêu như con ruột.
Cho đọc sách tập võ, chi phí ăn mặc ngang bằng Thế tử.
Chung Nghiêu cảm thấy một đứa con riêng không rõ lai lịch như mình mà có thể cho con trai một tương lai như vậy đã là rất may mắn.
Hắn sống rất thoáng, dù không tán thành một số hành vi của đám con cháu nhà giàu trong kinh nhưng vẫn rất nể phục Lục tiểu công tử.
Nếu không phải vì A Nghiêu, hắn nhất định sẽ cùng sư phụ về thôn hưởng sự tự do, trông coi mộ của sư huynh, sống một đời nhàn nhã.
Nhưng nếu đã sinh A Nghiêu ra thì phải chịu trách nhiệm với đứa bé đó một đời, ít nhất… phải thấy nó trưởng thành, lấy vợ sinh con.
Người đàn ông được gọi là sư phụ nhìn ánh mắt kiên định của hắn, nói: “Vậy ta sẽ ở chỗ này với con mấy ngày, cũng nhìn A Nghiêu một chút.”
Chung Nghiêu gật nhẹ đầu, đáp: “Vâng, sư phụ, đồ nhi trải giường chiếu cho người.”
Thấy sư phụ đến, Chung Nghiêu thật sự rất vui.
Từ trước đến nay hắn không lộ ra biểu cảm gì với người ngoài, nhưng ánh mắt khi nhìn sư phụ lại long lanh.
Hắn vừa sửa sang giường chiếu vừa nói: “Sư phụ, sư huynh thật sự đã chết rồi ư?”
Người đàn ông bên cạnh lắc đầu: “Chắc vậy! Nếu không chết, có lẽ một ngày nào đó chúng ta có thể tìm được nó.
Mà đã chết thì những năm này chúng ta lập bia tưởng niệm, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của nó tại cõi âm.”
Chung Nghiêu cười: “Huynh ấy mới không tin những điều này đâu, sống hay chết thì cũng thế, sư huynh còn sống trong lòng con đó.”
Mắt người đàn ông tràn đầy vẻ hiền từ: “Con thích đại sư huynh của mình như vậy?”
Chung Nghiêu nói: “Sư phụ chẳng biết rõ quá còn gì? Không thích thì sao lại sinh A Nghiêu vì huynh ấy?”
Người đàn ông trung niên muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ im lặng.
Kinh thành vốn là đầm rồng hang hổ, con thật sự không nên trở về, càng không nên ở lại đây.
Nhưng chuyện của Nghiêu nhi… Rốt cuộc hắn vẫn không bỏ xuống được!
Phủ An thân vương, trong tay Tiểu Lục Tử cầm một thanh trọng kiếm múa rất oai phong.
A Thiền và A Xu chống cằm ngồi trên sân luyện võ nhìn, trọng kiếm cắm xuống đất có thể lún tận nửa mét.
A Thiền và A Xu đồng loạt vỗ tay khen hay, A Thiền còn vừa vỗ tay vừa chạy về phía Tiểu Lục Tử.
Hơn nửa năm trôi đi, Tiểu Lục Tử đã cao thêm một cái đầu.
Săn chắc hơn, cũng khỏe hơn.
Cậu nhóc tiến lên bế A Thiền, nói: “Sư đệ, tránh xa sân luyện võ ra một chút, làm đệ bị thương thì sao giờ?”
A Thiền nhếch môi cười, đưa tay sờ mặt Tiểu Lục Tử.
Mặc dù Tiểu Lục Tử cao lớn hơn nhưng thân hình lại vẫn mảnh mai, lúc dùng trọng kiếm có hơi mất sức.
Nhưng cậu nhóc đã thề nhất định phải kế thừa toàn bộ võ công của sư phụ.
Cậu nhóc học văn tập võ không phải vì kiến công lập nghiệp, càng không phải vì tận trung báo quốc, chỉ là vì bảo hộ A Thiền.
Mẹ nuôi A Mãn của cậu nhóc là nô bộc trung thành, thật ra chính cậu nhóc cùng lắm cũng chỉ kế thừa điều đó, trở thành nô bộc của nhà A Thiền.
Bây giờ chẳng qua được gia chủ thương hại mới có thể gọi tiểu Vương gia một tiếng “sư đệ”.
Thiếu gia nói hãy thanh lý hết những tư tưởng cổ hủ trong đầu đi, nói trên thế gian này ai chả là người, đâu ra mà nô với chả lệ.
Nhưng lòng Tiểu Lục Tử không ôm chí lớn, chỉ muốn làm người hầu của A Thiền.
Bảo vệ bé thật tốt chính là nguyện vọng lớn nhất của đời cậu nhóc.
A Thiền cười hì hì với Tiểu Lục Tử: “Ca ca…”
Tiểu Lục Tử nghiêm túc hỏi: “Sao? Sư đệ muốn uống sữa hay là muốn ăn điểm tâm?”
A Thiền nói: “Cha! Cha! Cha!” (Tiếng quát khi cưỡi ngựa)
Trên mặt Tiểu Lục Tử lộ ra vài phần khó xử: “Ờ… Sư đệ muốn cưỡi ngựa à?”
A Thiền gật đầu, tiếp tục cười nói: “Cha!! Cha cha!!”
Tiểu Lục Tử càng khó xử: “Sư phụ và sư công đều đến biên cương phía Tây, không thể chơi cưỡi ngựa với đệ.
Sư huynh chơi với đệ có được không?”
A Thiền gật đầu, Tiểu Lục Tử giơ bé lên cao, đặt cưỡi trên cổ mình.
May mắn Tiểu Lục Tử của chúng ta tập võ, nếu không cái khối sắt nhỏ chắc nịch A Thiền kia có lẽ sẽ ép bẹp Tiểu Lục Tử còn chưa đến 25 cân.
Tính tình Tiểu Lục Tử dịu dàng lại cứng cỏi, từ nhỏ đã phải trưởng thành trong hoàn cảnh ác liệt, là người biết trân trọng hạnh phúc.
A Thiền cầm cối xay gió bằng gỗ A Xu làm cho bé trong tay, cưỡi trên cổ Tiểu Lục Tử, vui vẻ xoay vòng theo Tiểu Lục Tử, vừa xoay vừa hoan hô.
Niềm vui của trẻ em luôn đơn giản, chỉ vậy nhưng A Thiền có thể chơi vui vẻ cả ngày.
Tiểu Lục Tử dứt khoát coi bé là bao cát hình người, xoay rồi bắt đầu luyện khinh công.
A Xu đi theo sau bọn họ cười khúc khích, tiếng cười vui của ba người vang vọng thật lâu trong sân phủ An thân vương.
Biên cương phía Tây, Lục Hàm Chi cuối cùng cũng nhận được hồi âm của liên minh 6 nước Tây Vực.
Lục Hàm Chi định đóng vai tùy tùng của Vũ Văn Mân để cùng đi đàm phán.
Vũ Văn Mân hhông hề nghĩ ngợi đã nói: “Không được, ngươi nhất định phải chờ ở đại doanh.”
Bởi vì chuyện Lục Hàm Chi tới đây là một bí mật, không thể để cho người ngoài biết.
Vì vậy hắn đã giấu tin tức cậu đến quân doanh.
Thân binh của hắn và quân nhà họ Nhung đương nhiên sẽ ngậm chặt miệng, biến số duy nhất là Trát Khắc.
Nhưng Trát Khắc uống “thuốc” mà Lục Hàm Chi nhét cho, còn chưa được cho “thuốc giải” nên rất an toàn.
Vũ Văn Mân biết Lục Hàm Chi muốn đi cùng là vì lo lắng cho bọn hắn, nhưng cậu đang mang thai, ngày mai không tránh khỏi việc đánh nhau, như vậy quá nguy hiểm.
Lúc đầu cậu chạy ngàn dặm xa xôi đến đây đã rất nguy hiểm, hắn không thể để cậu bước vào hiểm cảnh lần nữa.
Lục Hàm Chi lại rất kiên trì, lần đàm phán này nhất định cậu phải đi, bằng không mục đích cậu tới đây để làm gì?
Lục Hàm Chi nói: “Ta không đi cũng không sao, nhưng nếu thật sự bởi vì ta không đi mà bọn họ chui được vào lỗ hổng, đến lúc đó toàn bộ đại doanh chỉ còn một mình ta, ngài cảm thấy ta có thể đối phó được bọn hắn sao? A Mân, nhị ca, ta là tiểu lang quân! Ta khuynh quốc khuynh thành, mỹ mạo vô song đấy!”
Lục Húc Chi: “…”
Vũ Văn Mân: “…”
Lục Hàm Chi nói tiếp: “Nhỡ đâu bại trận, bọn họ bắt ta rồi sẽ làm gì ta, mọi người đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?”
Khóe môi Vũ Văn Mân kéo ra: “Chúng ta sẽ không bại trận.”
Lục Hàm Chi nói: “Nhỡ đâu có người dùng cổ thuật thì sao? Công kích tinh thần thì sao? Dùng vu thuật thì sao? Đây đều là thứ các huynh không biết! Cho nên nhất định phải để ta đi, chỉ có ta mới có thể đề phòng bọn họ công kích tinh thần!”
Cậu có thể xác định Tô Uyển Ngưng không đến cùng, nhưng cậu không dám xác định nơi này có đồng bọn của nàng ta hay không.
Vũ Văn Mân muốn nói dù là cổ thuật gì cũng không khống chế được ta, công kích tinh thần kiểu gì cũng không đánh bại được tình yêu ta dành cho ngươi.
Thế nhưng hắn biết, dù mình nói gì thì cậu vẫn sẽ đi.
Hắn cũng biết dù cậu gặp phải nguy hiểm gì, mình cũng có thể bảo vệ cậu.
Đã vậy thì cứ đi thôi!
Vũ Văn Mân nói: “Vậy ngươi phải luôn luôn theo sau ta, mặc giáp bạc, không được cách ta quá xa.”
Lục Hàm Chi nói: “Yên tâm yên tâm, ta sẽ không rời ngài nửa bước, ngài phải bảo vệ ta đó!”
Vũ Văn Mân bất đắc dĩ, đành phải hồi âm cho bên kia, nói hắn sẽ mang một nhóm 13 người đến đó.
Địa điểm đã định, là nơi giao nhau của 3 nước.
Nơi đó có một khách đi3m, tạm thời dùng cho mục đích quân sự.
Chủ khách đi3m là một người phụ nữ xinh đẹp, nuôi một đám tay sai.
Lục Hàm Chi vừa tiến vào đã cảm thấy khách đi3m này không tầm thường.
Một người phụ nữ mà lại mở khách sạn tại nơi 3 nước giao nhau.
Người qua lại đúng là không ít, nhưng ở chỗ hoang vắng như vậy, nếu không có chút tài năng thì khẳng định là không mở nổi.
Sứ giả dẫn đầu đưa một thỏi vàng cho bà chủ, bao cả khách đi3m hôm nay.
Lục Hàm Chi cưỡi ngựa trắng theo sau lưng Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi.
Đến cùng bọn họ còn có một doanh binh tinh nhuệ, tất cả đều mai phục xung quanh.
Lục Hàm Chi được Vũ Văn Mân đỡ xuống ngựa, hắn ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Xung quanh khách đi3m có quân mai phục.”
Lục Hàm Chi trừng mắt: “Sao ngài phát hiện ra?”
Vũ Văn Mân nói: “Trực giác của người tập võ.”
Lục Hàm Chi ồ một tiếng, nếu có thể bị phát hiện thì đã nói rõ là canh gác công khai ở đó, không đáng lo lắng.
Ba người vào khách đi3m, ngay lập tức thấy sứ giả của 5 nước xếp thành một hàng, một người đàn ông trẻ bị trói trên mặt đất, vẻ mặt xấu hổ giận dữ nhìn sứ giả của 5 nước.
Lục Hàm Chi ở phía sau quan sát, người bị trói trên mặt đất chắc là quốc vương nước Tây Phiên.
Bọn hắn đã quyết định phản bội đồng đội, khẳng định sẽ bắt gà dọa khỉ, tặng cho Đại Chiêu một đáp án hoàn hảo.
Vũ Văn Mân không nói nhiều, vừa tiến lên đã có người kéo ghế cho hắn ngồi xuống bên cạnh bàn.
Lục Húc Chi cũng được mời đến trước bàn, 5 sứ giả của liên minh Tây Vực hành lễ với nhóm của cậu.
Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi đáp lễ, sau đó cùng nhau ngồi xuống.
Cầm đầu chính là đại sứ nước Quy Tư, hắn ta đứng dậy rất lễ phép, cười một cái với Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi rồi nói: “Sứ giả tôn kính của Đại Chiêu, chúng ta đã quyết định ngồi xuống đàm phán, vậy sẽ phải xoá tan hiềm khích lúc trước, bỏ qua chuyện cũ.
Không bằng ngồi xuống cùng nhau uống một chén, ta đã dặn bà chủ Mị Mị xinh đẹp chuẩn bị dê nướng nguyên con và rượu nho ngon, mời nếm thử mỹ vị bọn ta tỉ mỉ chuẩn bị trước!”
Nói xong hắn ta phất tay, tiếng nhạc tràn ngập phong tình dị vực vang lên.
Mấy mỹ nữ Tây Vực tiến lên theo nhịp trống, bưng không ít đồ ngon lên.
Dê nướng nguyên con cũng được bưng lên dưới sự dẫn dắt của một người phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ cầm đầu kia chính là bà chủ của khách sạn, tên là Trưởng Tôn Mị Mị..