Chương 240
Truyện: Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?
Tác giả: Công Tử Tầm Hoan
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: C141: Chương 141
- Chương 142: C142: Chương 142
- Chương 143: C143: Chương 143
- Chương 144: C144: Chương 144
- Chương 145: C145: Chương 145
- Chương 146: C146: Chương 146
- Chương 147: C147: Chương 147
- Chương 148: C148: Chương 148
- Chương 149: C149: Chương 149
- Chương 150: C150: Chương 150
- Chương 151: C151: Chương 151
- Chương 152: C152: Chương 152
- Chương 153: C153: Chương 153
- Chương 154: C154: Chương 154
- Chương 155: C155: Chương 155
- Chương 156: C156: Chương 156
- Chương 157: C157: Chương 157
- Chương 158: C158: Chương 158
- Chương 159: C159: Chương 159
- Chương 160: C160: Chương 160
- Chương 161: C161: Chương 161
- Chương 162: C162: Chương 162
- Chương 163: C163: Chương 163
- Chương 164: C164: Chương 164
- Chương 165: C165: Chương 165
- Chương 166: C166: Chương 166
- Chương 167: C167: Chương 167
- Chương 168: C168: Chương 168
- Chương 169: C169: Chương 169
- Chương 170: C170: Chương 170
- Chương 171: C171: Chương 171
- Chương 172: C172: Chương 172
- Chương 173: C173: Chương 173
- Chương 174: C174: Chương 174
- Chương 175: C175: Chương 175
- Chương 176: C176: Chương 176
- Chương 177: C177: Chương 177
- Chương 178: C178: Chương 178
- Chương 179: C179: Chương 179
- Chương 180: C180: Chương 180
- Chương 181: C181: Chương 181
- Chương 182: C182: Chương 182
- Chương 183: C183: Chương 183
- Chương 184: C184: Chương 184
- Chương 185: C185: Chương 185
- Chương 186: C186: Chương 186
- Chương 187: C187: Chương 187
- Chương 188: C188: Chương 188
- Chương 189: C189: Chương 189
- Chương 190: C190: Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223: CHÍNH VĂN HOÀN
- Chương 224: Ngoại Truyện
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246: Hoàn Toàn Văn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Lúc này Trưởng Tôn Mị Mị đã nghĩ thông. Hắn cong môi, trong mắt đầy ý cười quả quyết.
Giờ phút này cả người hắn đều nhẹ nhõm, Trưởng Tôn Mị Mị phóng khoáng cuối cùng cũng trở về. Hắn đã hiểu vì sao mấy ngày nay bản thân luôn có cảm giác sầu não uất ức, hoá ra đây là động lòng. Ngay cả lúc hắn thích quốc vương Tây Phiên cũng không có cảm giác sầu não uất ức đến vậy.
Có lẽ cái thích thời niên thiếu vẫn có chút nhạt nhẽo, không có xúc động mãnh liệt muốn chiếm hữu đối phương. Hiện tại hắn đã hiểu rõ tại sao Lục Hàm Chi lại nói trời giáng tất thắng trúc mã. Nếu như hắn thật sự thích thiếu chủ thì đã sớm đè hắn ta, có ai bẩm sinh là người nằm dưới đâu? Nhưng với Trình Tư Hàn thì khác, mặc dù họ vừa gặp đã đánh, nhưng loại k*ch th*ch này là thứ Trưởng Tôn Mị Mị chưa từng nếm thử.
Cảm giác tim đập thình thịch là thứ chưa kẻ nào có thể mang lại cho hắn.
Dù chuyện kia xảy ra khi hắn bị tâm ma quấy phá, nhưng người tu đạo đều biết tâm ma là tâm tư thầm kín chôn dưới đáy lòng bản thân. Trình Tư Hàn có khắc chế, tuân thủ quy củ như thế nào thì ngủ cũng ngủ rồi, nên bắt hắn chịu trách nhiệm chứ nhỉ?
Nghĩ tới đây, Trưởng Tôn Mị Mị ung dung về nhà đi ngủ. Ngày mai có thể gặp hắn, ngẫm lại đã thấy vui.
Giấc ngủ này cực kỳ ngon, Trưởng Tôn Mị Mị dậy thật sớm, chọn một bộ đồ quyến rũ từ trong tủ. Thật ra hắn thích màu đỏ, nhưng cũng biết màu đỏ không thích hợp xuất hiện trước mặt Trình Tư Hàn.
Trình Tư Hàn thích màu trắng, chẳng qua màu trắng có vẻ mộc mạc quá mức, cho nên trên cái áo trắng này của Trưởng Tôn Mị Mị lại thêu một chùm hoa mai đỏ rực như lửa, lại diễm lệ tựa máu. Trưởng Tôn Mị Mị rất giỏi phối đồ, từ xa nhìn lại, hắn cứ như cây mai đỏ đang đứng trong tuyết.
Màu trắng lóa mắt, màu đỏ yêu diễm.
Như Trưởng Tôn Mị Mị dự đoán, dù Trình Tư Hàn trọng thương thì vẫn kiên trì đến Khâm Thiên Giám điểm danh.
Từ xa đã thấy hắn đang phân công nhiệm vụ cho các chủ sự.
Sắp đến lễ tế mùa xuân của Đại Chiêu, đương nhiên giám chính phải đích thân chủ trì. Hơn nữa hạn hán mùa xuân năm nay ở Đại Chiêu tương đối nghiêm trọng, nhất là khu vực phía bắc, nếu còn tiếp tục không có mưa thì e là năm nay sẽ mất mùa.
Trưởng Tôn Mị Mị cười cười, tiến lên nói: “Giám chính đại nhân, không biết ngài có định phân công nhiệm vụ nào cho ta không?”
Trình Tư Hàn nghe thấy giọng Trưởng Tôn Mị Mị bèn vô thức nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Trình Tư Hàn lập tức tránh đi.
Trưởng Tôn Mị Mị đọc được rất nhiều cảm xúc phức tạp từ trong ánh mắt kia, có áy náy, có hổ thẹn, còn có mê luyến giấu ở cực sâu bên trong.
Sau khi thấy ánh mắt này, trong lòng Trưởng Tôn Mị Mị vui như điên. Hôm nay hắn trang điểm vô cùng tinh xảo, lại không quá phô trương lòe loẹt.
Nói tóm lại, quyến rũ một cách vừa vặn.
Trình Tư Hàn, ta có đẹp không?
Có thích ta không?
Khổng Tước xòe đuôi cùng lắm cũng chỉ đến thế, Mị Mị của chúng ta đúng là người giỏi thả thính nhất. Hắn chỉ cần hắng giọng một cái đã khiến sự điềm tĩnh Trình Tư Hàn cố giả bộ bấy lâu nay tan rã hơn một nửa.
Trình Tư Hàn cúi đầu một lúc mới đáp: “Ngươi… làm trợ thủ của ta vậy!”
Cầu mưa ngày xuân, một mình Trình Tư Hàn làm thì chắc chắn sẽ rất bận.
Bốn chủ sự của Khâm Thiên Giám là bốn người phụ trận, người chủ trận đương nhiên là Trình Tư Hàn. Thật ra Trưởng Tôn Mị Mị có chút lo lắng, vì đấu tranh với tâm ma, Trình Tư Hàn đã mất ít nhất bảy tám phần pháp lực của mình. Mặc dù pháp trận cầu mưa không tiêu hao tu vi nhưng lại rất tiêu hao thể lực.
Bởi vì pháp trận phải kéo dài liên tục ít nhất hai ngày, thậm chí có đôi khi còn mất bốn năm ngày, tùy thuộc vào tình trạng hạn hán ở Đại Chiêu.
Dân chúng Đại chiêu ai cũng mong chờ lễ cầu nguyện mùa xuân này, hy vọng mảnh đất khô cằn có thể được cứu rỗi.
Trưởng Tôn Mị Mị đáp: “Nếu sức khoẻ của giám chính đại nhân không đủ, thân là giám phó, ta cũng có thể làm thay. Dù sao…”
Trưởng Tôn Mị Mị nhíu mày, nói: “Đêm hôm trước giám chính đại nhân đã tốn nhiều sức, Trưởng Tôn Mị Mị cảm động đến rơi nước mắt.”
Trình Tư Hàn: “…”
Tim hắn đập loạn xạ, mặt đỏ lên, có cảm giác bị vạch trần trước mặt mọi người.
Nhưng đang ở nơi công cộng, hắn lại không thể nói gì khác, đành nhịn sự khó xử xuống mà nói: “Đa tạ Trưởng Tôn giám phó, ta… vẫn chịu được.”
Lúc này có chủ sự phản ứng kịp, hỏi: “Khó trách nhìn sắc mặt giám chính đại nhân không tốt, hoá ra là bị thương à?”
Lại có người hỏi: “Là do đi trừ tà vật cùng giám phó đại nhân ư?”
Không chờ Trình Tư Hàn trả lời, Trưởng Tôn Mị Mị đã cười nói: “Đúng vậy đó! Bọn ta đồng tâm hiệp lực cùng diệt trừ tà vật, đều bị tiêu hao một chút tinh lực. Ta thì không có gì đáng ngại, giám chính đại nhân mới phải bỏ nhiều sức, ta chỉ trợ giúp được tí thôi. Cho nên ngài ấy bị thương, nhìn thôi đã thấy đau lòng.”
Trình Tư Hàn bất đắc dĩ nói: “Mị… Giám phó đại nhân, ngươi qua đây, ta có việc cần nói riêng.”
Trưởng Tôn Mị Mị nở nụ cười toại nguyện: “Được, đến liền.”
Mấy vị chủ sự nhận nhiệm vụ, đều đi làm việc của mình. Bọn họ phải chuẩn bị phần tế đàn phụ trợ, tế đàn cần rất nhiều pháp khí cống phẩm, hẳn phải bận rộn một thời gian.
Tế đàn chính thì không cần, chỉ cần Trình Tư Hàn đến là thành mắt trận.
Trưởng Tôn Mị Mị gật đầu với mấy vị chủ sự, xoay người đến Giám chính ty.
Bên trong Giám chính ty được quét dọn đến không nhiễm một hạt bụi, giống hệt phong cách tuân thủ nề nếp của Trình Tư Hàn, không có tí khuyết điểm nào.
Trên bàn nhỏ cạnh giường đặt bàn cờ lúc trước Mị Mị đền cho hắn. Phía trên đang bày ván cuối cùng trong chuỗi 72 trận cờ liên tiếp. Xem ra thế cờ này đã làm khó hắn rất lâu, đến hôm nay vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Trưởng Tôn Mị Mị nhìn nhánh mai đỏ bên bệ cửa, cười nói: “Xem ra giám chính đại nhân rất thích mai đỏ nhỉ!”
Trình Tư Hàn biết hôm đó tâm ma đã bẻ mấy nhánh mai, buộc kiếm tuệ lên rồi tặng cho Trưởng Tôn Mị Mị.
(*)Tuệ kiếm: dây tua rua treo trên kiếm
Lúc này, Trưởng Tôn Mị Mị cũng lấy một kiếm tuệ màu xanh từ trong tay áo ra. Vũ khí người tu đạo hay dùng là phất trần, kiếm chỉ được dùng khi làm phép. Nhưng vì làm phép khá thường xuyên nên kiếm cũng sẽ không rời người.
Văn kiếm của văn nhân cũng thường được trang trí bằng kiếm tuệ. Đạo môn không thiếu người thích đua đòi văn vẻ nên kiếm tuệ được làm rất bắt mắt.
Khi Trưởng Tôn Mị Mị lấy ra kiếm tuệ kia, Trình Tư Hàn đã biết hôm nay hắn đến đây để hỏi tội.
Hắn rút kiếm của mình ra, đưa vào tay Trưởng Tôn Mị Mị: “Ngươi giết ta đi!”
Trưởng Tôn Mị Mị nhận kiếm: “Hả? Tại sao muốn ta giết ngươi?”
Trình Tư Hàn nói: “Ta đã làm ra chuyện tổn thương ngươi, giết ta đi, ta sẵn lòng tạ tội.”
Trưởng Tôn Mị Mị cười: “Ngươi làm ta tổn thương à? Ta không thấy vậy!”
Hắn nghĩ một lúc rồi nói: “Ồ? Thật ra cũng có thể nói là “tổn thương” ta. Ngươi giết hắn đến mảnh vụn cũng không còn, ta sẽ không thể gặp lại hắn nữa. Tục ngữ có câu “một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa”, ngươi khiến chồng của ta chết thật thê thảm.”
Nói rồi Trưởng Tôn Mị Mị khóc nức nở, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tư Hàn thì đã thấy cảm xúc trong mắt hắn lại phức tạp thêm mấy phần.
Trình Tư Hàn lại ngoan ngoãn nói xin lỗi, trong lòng đau đớn như bị kim đâm.
Thật ra hắn hiểu rõ người như Mị Mị có lẽ sẽ thích tâm ma hơn. Nhưng xét cho cùng, tâm ma cũng chỉ là một khía cạnh được giấu kín nơi đáy lòng chứ không phải là một con người hoàn chỉnh.
Nghĩ đến đây, trái tim hắn như bị một lưỡi dao cắt qua.
Trưởng Tôn Mị Mị khổ sở nói: “Nói xin lỗi thì được cái gì? Giết người rồi nói xin lỗi, người kia cũng không thể sống lại được.”
Trình Tư Hàn nói: “Ngươi muốn sao ta cũng sẵn lòng bù đắp, thế nào cũng được.”
Trưởng Tôn Mị Mị chỉ chờ có thế: “Hử? Ngươi nói thế nào cũng được?”
Trình Tư Hàn gật đầu: “Thế nào cũng được, cho dù vi phạm đạo tâm, ta cũng không chối từ.”
Trưởng Tôn Mị Mị đột nhiên cảm thấy mình sống hơi lỗi, mình bắt nạt người trung thực như Trình Tư Hàn liệu có phải quá đáng lắm không? Nhưng không hiểu sao hắn đi bắt nạt đối phương mà vui như trẩy hội.
Bản thể Trình Tư Hàn và tâm ma khác nhau một trời một vực, Trưởng Tôn Mị Mị chợt cảm thấy tràn đầy hứng thú với cái người sẵn lòng để hắn toàn quyền xử trí này.
Trưởng Tôn Mị Mị cười nói: “Vậy ngươi đứng qua đây.”
Trình Tư Hàn không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đứng sang.
Trưởng Tôn Mị Mị tiến lên ôm lấy cổ hắn, trong nháy mắt hương thơm tràn ngập lồng ngực Trình Tư Hàn.
Trình Tư Hàn vô thức muốn lùi lại, Trưởng Tôn Mị Mị hừ một tiếng: “Làm sao? Không phải nói thế nào cũng được à?”
Mặt Trình Tư Hàn đỏ bừng lên, hắn cứng đờ đứng nguyên không dám động.
Trưởng Tôn Mị Mị dán lên ngực của hắn: “Hôn ta một cái.”
Cơ thể Trình Tư Hàn càng cứng ngắc lại, hô hấp đứt quãng. Hắn cúi đầu nhìn hàng mi dài và gương mặt tinh xảo của Trưởng Tôn Mị Mị, toàn thân như muốn bốc cháy.
Hôn thế nào?
Trình Tư Hàn từ từ nhắm hai mắt lại, nhớ lại dáng vẻ tâm ma khi hôn Trưởng Tôn Mị Mị.
Nhẹ nhàng cúi đầu, chậm rãi tới gần dán vào bờ môi của đối phương.
Trưởng Tôn Mị Mị cười, nhích xa khỏi hắn một chút rồi nói: “Giám chính đại nhân, tâm ma không dạy ngươi hôn người ta thế nào à?”
Nói rồi, Trưởng Tôn Mị Mị ôm lấy cổ Trình Tư Hàn, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Xúc cảm mềm mại truyền đến, đôi môi ướt át lộ ra mùi trái cây nhàn nhạt, không biết sáng sớm hắn đã ăn quả gì.
Đại não Trình Tư Hàn bắt đầu mất đi năng lực suy nghĩ, tim như sắp vọt ra khỏi cổ họng. Nếu không phải có quần áo che, hắn cảm thấy chắc bây giờ cả người đã lộ màu đỏ rực rồi.
Trưởng Tôn Mị Mị vẫn đang hôn hắn, hoàn toàn không để ý đến cửa sổ giám chính ty của Khâm Thiên Giám chưa đóng.
Nếu có ai bên ngoài đi ngang qua thì chắc chắn sẽ thấy được họ đang làm gì.
Cũng may Trưởng Tôn Mị Mị không bắt nạt Trình Tư Hàn quá nhiều, Trình giám chính của chúng ta cố bình tĩnh, không khiến khuôn mặt nghiêm túc lộ ra vẻ hoảng loạn.
Thấy Mị Mị cuối cùng cũng buông mình ra, Trình Tư Hàn lui về sau một bước, há to miệng thở lấy thở để.
Trưởng Tôn Mị Mị thấy buồn cười: “Sao đấy? Mới thế này đã không chịu nổi?”
Trình Tư Hàn chỉ im lặng đứng đó, ai bảo hắn không khống chế được tâm ma, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo kia?
Mị Mị muốn trêu mình như thế thì tùy hắn vậy!
Trưởng Tôn Mị Mị nhìn dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của hắn, hỏi: “Ngươi sẽ không nghĩ rằng chỉ như vậy đã xong rồi chứ?”
Trên mặt Trình Tư Hàn dần hiện lên vẻ cảnh giác, Trưởng Tôn Mị Mị càng cười tươi, chậm rãi mở miệng nói: “Đêm nay “Trăng treo đầu ngọn liễu, hẹn người sau hoàng hôn”, đến nhà của ta, ta sẽ cho ngươi một niềm vui bất ngờ.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Tư Hàn: Vì sao tâm ma gây hoạ, ta lại phải gánh chịu hậu quả?