- Trang chủ
- Nụ Hôn Trước Mặt Quái Vật
- Chương 11
Chương 11
Truyện: Nụ Hôn Trước Mặt Quái Vật
Tác giả: BLOG CỦA QUẢ QUÝT VÀ HẠT ĐẬU
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tôi sững lại, lập tức hiểu ra.
Ngay sau đó, tiếng cười của Cố Tử Dao vang lên, vai hắn run lên liên hồi.
Tức giận, tôi giáng cho hắn mấy cái.
Hắn ngẩng đầu, bàn tay ấm áp nhéo má tôi:
“Ha ha ha, chị, sao chị dễ thương thế, thì ra trước giờ cái lạnh lùng kia chỉ là giả bộ. Thì ra chị quan tâm em đến vậy.”
“Ối chà, bị em phát hiện rồi. Chị có muốn phạt em không?”
Tôi trừng mắt lườm hắn:
“Cậu còn như vậy, tôi sẽ mặc kệ cậu luôn, học hành thế nào cũng chẳng liên quan tới tôi nữa.”
Mắt hắn lập tức đỏ lên, nhào tới ôm chặt tôi.
Mái tóc mềm mại cọ vào vai tôi.
“Chị, đừng như vậy… Em sẽ sợ lắm.”
Sợ chị thật sự bỏ đi, khiến em làm ra chuyện tổn thương chị.
Tôi không nghe thấy tâm tư ấy.
Chỉ là lòng thương hại lại dâng lên, mềm nhũn cả cõi lòng.
Nhưng… nếu tôi cứ dễ dàng tha thứ cho Cố Tử Dao thế này, có phải sẽ làm hư hắn không?
Mặc kệ.
Ai bảo hắn đóng kịch giỏi đến vậy.
“Cố Tử Dao, thì ra đây chính là phần thưởng của trò chơi sao?”
Tôi nhìn đống tiền trên bàn, hỏi hắn.
Hắn cười:
“Đúng rồi chị, tất cả đều là của chị, muốn tiêu sao thì tiêu, nhưng không được tiêu cho đàn ông khác đâu nhé.”
Chỗ này ít nhất cũng phải một triệu.
Tiền rải khắp căn phòng.
Đủ để tôi sống nhiều năm không lo.
“Thế… Đinh Hoảng bọn họ thì sao?”
“Chúng ta ra được đây, chứng tỏ hắn đã buông bỏ.”
“Giờ hắn hẳn đã gặp lại mẹ, và cả gia đình ba người đã bình an vượt qua trận hỏa hoạn năm đó.”
“Ta dùng điểm của mình đưa hắn trở lại trước một ngày khi ngọn lửa bùng phát. Mong rằng nơi đó hắn có thể sống hạnh phúc.”
Đột nhiên, hắn nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy thâm tình:
“Chị, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như thế.”
Tôi ngẩn ngơ trước ánh mắt ấy, khẽ gật đầu.
Hắn cười mãn nguyện, cúi xuống hôn tôi.
Một lát sau, tôi bỗng thấy gò má ướt lạnh.
Khi nâng mặt hắn lên mới phát hiện hắn đang khóc.
Nước mắt rơi lã chã.
“Tử Dao… sao vậy?”
Hắn để mặc cho lệ rơi, khiến tôi đau lòng mà lau đi.
“Chị… cuối cùng em cũng tìm được chị rồi…”
14
“Ý cậu là gì?”
“Thật ra kiếp trước chị chính là vị hôn thê của em. Nhưng vì em nhận lệnh phụ vương đi khuyên giải Đinh Hoảng, kết quả bị kẹt trong ảo cảnh.”
“Để chị phải chờ cả một đời… là lỗi của em.”
Tôi ngẩn ra, chợt hiểu những giấc mơ trước đây nghĩa là gì.
Cũng hiểu vì sao ngay lần đầu gặp hắn, tôi lại thấy quen thuộc đến thế.
“Chị, em nhớ chị lắm. Chị có thể tha thứ cho em không?”
Tôi cúi mắt, cố gắng gạn lọc ký ức từ những giấc mơ.
Chỉ có thể nhớ ra những hồi ức vui vẻ bên hắn, những thứ khác vẫn mờ mịt.
Nhưng nếu kiếp trước tôi đã nguyện ý chờ hắn cả đời, thì có lẽ chưa từng trách hắn.
Tôi mỉm cười, nâng khuôn mặt hắn:
“Có lẽ… em vốn chưa bao giờ trách cậu cả.”
Chỉ cảm thấy thế giới này đã trêu tôi một vố thật lớn.
“Thật không?”
Thật ra tôi đã có chút nghi ngờ từ trước.
Lúc Đinh Hoảng dùng ngôn ngữ quái dị nói tôi là vị hôn thê đã chết của hắn, tôi lại nghe hiểu được.
Khi ấy tôi cũng thấy lạ.
Nhưng lâu quá không dùng, nên tôi phải mất thời gian mới tiêu hóa được ý hắn.
Đang định hỏi thì lại gặp cảnh hắn điên cuồng chém người, nhất thời quên mất.
Giờ Cố Tử Dao nhắc lại, tôi lập tức nhớ ra.
Tôi đáp hắn:
“Thật đấy. Cậu đã thẳng thắn vậy, thì hãy nói cho tôi biết, cậu tìm thấy tôi bằng cách nào?”
“Em là một trong những kẻ nắm giữ ảo cảnh. Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được điểm. Em đã cố tích góp rất nhiều điểm, cuối cùng mới tìm thấy chị ở một không gian khác, rồi dùng quyền phục sinh, mang theo ký ức để đầu thai vào không gian của chị.”
“Chị à, thật ra em chẳng hề hiền lành. Em cũng căm ghét cha của Đinh Hoảng, vì chính sự cẩu thả của ông ta mà em bị kẹt mãi trong ảo cảnh. Cho nên em từng ngăn cản người chơi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nhưng khi tìm thấy chị, tâm ma của em liền hóa giải. Lần cuối cùng, em đã giúp người chơi kết thúc trò chơi.”
Tôi trầm ngâm một lát:
“Vậy nói cách khác, tôi là công thần sao?”
“Tất nhiên. Nếu không có chị, những người chơi đó đã chết sạch ngay vòng đầu. Em cũng không thể rời khỏi ảo cảnh, càng không thể vì lòng nhân mà giúp cha của Đinh Hoảng. Chị chính là công thần lớn nhất.”
Bị hắn khen, tôi bật cười.
Đột nhiên, hắn lôi từ dưới bàn ra một bó hồng đỏ.
Cố làm ra vẻ ngượng ngùng:
“Chị, hãy cho em một danh phận đi!”
Tôi hiểu rõ sự toan tính từ lâu của hắn, phì cười.
“Được thôi, vị hôn phu của tôi.”
“Nhưng đời này, không được bỏ trốn nữa.”
“Vĩnh viễn sẽ không.”
End