“An Thanh Dĩnh! Tôi rõ ràng thấy cô cũng ở đó, tại sao Đao Ma không chém cô, mà lại chém bạn tôi?”
“Nói đi! Có phải cô là nội gián không!?”
Bị lắc đến chóng mặt, tôi cố đẩy cô ta ra nhưng chẳng còn sức.
Phương Đàm nhìn không nổi, liền đẩy cô ta ra:
“Cô thôi đi được không? Không thấy váy của Thanh Dĩnh cũng bị rạch nát sao?”
“Tôi không tin! Đội trưởng! Tôi tận mắt thấy Đao Ma rượt theo cô ta, vậy mà giờ cô ta vẫn nguyên vẹn đứng đây!”
“Đội trưởng! Anh từng thấy người chơi nào thoát được khỏi tay Đao Ma mà còn sống không?”
Phương Đàm cứng họng.
Quả thực, lúc đó bọn họ ở ngoài lâu đài chỉ dám nhìn từ xa thân ảnh của Đao Ma.
Một khi thật sự bị hắn chạm tới, thì tuyệt đối không còn cơ hội sống sót.
Ánh mắt nghi ngờ của các đồng đội dần dần dồn hết về phía tôi.
Nữ đồng đội kia thấy chiếm ưu thế, cong môi cười nhạt, bất ngờ lao đến muốn bóp cổ tôi.
Ánh mắt, biểu cảm của cô ta giống hệt nữ đồng đội mặc váy hồng phấn từng bị ma hóa.
“Đồ nội gián! Tôi phải giết cô!”
Mấy người khác vừa định nhào tới cản.
Thì ngay lập tức, một sợi roi tím cuốn chặt lấy cô ta, quật văng ra xa.
Cả người rơi phịch xuống đất, ho sặc ra máu.
Thân thể vặn vẹo dữ dội, giống hệt dáng dấp quái vật khi biến hình.
Roi tím lại quất thêm nhiều lần, đến khi cô ta hoàn toàn im bặt.
Tôi kinh hãi đến rối loạn, vội vã xua tay kêu không phải tôi.
Nhưng không ai còn tin.
Ai nấy run rẩy lùi thật xa.
Tôi hoang mang.
Chỉ tay vào cô gái trên đất rồi chỉ vào bản thân, cứng họng chẳng biết biện bạch thế nào.
Tôi không muốn mất đồng đội.
Trải nghiệm với Đao Ma khiến tôi hiểu rõ giá trị của đồng đội.
Ít nhất có họ, tôi sẽ không quá sợ hãi đến mức không biết xoay sở ra sao.
Chiếc chìa khóa trên cổ tay lóe sáng đỏ rực, như đang giận dữ, muốn lại vung tay tát người.
Tôi vội vàng đè nó xuống.
Lúc này Phương Đàm cũng đã bình tĩnh trở lại.
Trong mắt hắn lóe lên một tia xảo quyệt:
“Thanh Dĩnh, bọn tôi không hẳn không tin cô. Nếu cô chịu dùng chìa khóa mở cửa phòng trên đỉnh tháp, và lấy được thẻ nhiệm vụ, chúng tôi sẽ tin.”
“Yên tâm đi Thanh Dĩnh, trên đó chẳng có gì đâu, chỉ là một căn phòng thôi. Chỉ là quá cao, bọn tôi lười trèo. Nếu cô muốn chứng minh bản thân, thì đi thử đi.”
Ánh mắt đồng đội đồng loạt sáng lên cùng một ý nghĩ.
“Đúng thế, đúng thế, hợp lý.”
Tôi khẽ nhíu mày, linh cảm chẳng lành.
Nhưng trong tình thế nửa tin nửa ngờ, tôi đành phải đi.
Có thể sẽ chẳng có gì xảy ra, thuận lợi lấy được thẻ.
Cũng có thể gặp phải quái vật rồi chết ngay tại chỗ.
Còn nếu ở lại, bọn họ vốn đã không tin tôi, biết đâu lúc nào đó sẽ hãm hại tôi.
09
Tôi vốn tưởng tháp này rất khó trèo.
Không ngờ lại thuận lợi, nhanh chóng đã lên đến đỉnh.
Suốt dọc đường, như thể có lực vô hình đẩy tôi đi.
Quả nhiên trên đỉnh tháp có một căn phòng.
Cửa đóng chặt.
Trên cửa treo một dãy chuông gió tím, leng keng vang vọng.
Vừa chạm tay vào tay nắm cửa, cánh cửa đã tự mở ra từ bên trong.
Rõ ràng tôi vẫn chưa dùng chìa khóa.
Khoảnh khắc sau, cả người tôi bị hút vào trong.
Căn phòng tràn ngập sắc tím trầm, bố trí u ám, kín đáo.
Nhưng lạ lùng thay, tôi lại cảm thấy quen thuộc.
Quả nhiên, ngay sau đó, giọng nói của Cố Tử Dao vang lên:
“Chị, chị đến rồi à, em chờ chị lâu lắm rồi.”
Eo tôi không biết từ lúc nào đã bị quấn chặt bởi một sợi roi tím sẫm.
Hắn khẽ kéo, lập tức tôi ngã vào lòng hắn.
Roi… Huyết Ma.
Tôi nhớ Phương Đàm từng nói, vũ khí của Huyết Ma chính là một sợi roi.
Ngước mắt đầy kinh hãi nhìn Cố Tử Dao, giọng run run:
“Cậu… cậu là… Huyết Ma?”
Hắn vô tội lắc đầu, mái tóc mềm mại cọ nhẹ vào cổ cứng đờ của tôi.
“Không có đâu chị, chị nghe ai nói vậy?”
Sợi roi quấn quanh eo như cảm nhận được tâm tình vui sướng của hắn, siết càng chặt.
Tôi: “…”
Roi vẫn không ngừng ma sát.
Tôi thấy khó chịu:
“Cố Tử Dao, cái đó… tôi biết mà, cậu luôn rất hiền lành, có gì ta cứ thương lượng. Cậu… cậu có thể buông roi ra trước được không?”
Hắn ngước mắt nhìn tôi:
“Chị, nhưng roi rất thích chị đó.”
“Hay là chị xoa nó, dỗ nó một chút, biết đâu nó chịu buông ra?”