Rất lâu sau, cha của Đinh Hoảng mới cất giọng:

“Hoảng Nhi, là lỗi của cha. Cha đã không kịp bảo vệ mẹ con.”

“Cha cũng không ở bên cạnh để an ủi, dìu dắt con khi con bị cú sốc tinh thần.”

“Là lỗi của cha, lỗi của cha, cha xin lỗi con, xin lỗi mẹ con.”

Tay cầm đao của Đinh Hoảng khẽ run.

Trong mắt hắn tràn ngập khó tin.

Trong ký ức của hắn, cha hắn luôn là một kẻ gia trưởng, chưa bao giờ thừa nhận mình sai.

Ông ta lúc nào cũng nói cái gì mà trách nhiệm, mà vì con, rồi tự cho là đúng, không cho phép phản bác.

Khi mẹ hắn chết, ông ta thậm chí còn nói đó là trách nhiệm của một giáo viên.

Nhưng rồi hắn lập tức gào lên:

“Đủ rồi! Giờ ông nói những lời này thì có ích gì! Mẹ tôi đã không còn nữa! Bà sẽ chẳng bao giờ nhìn tôi, gọi tôi là Hoảng Nhi nữa!”

“Tôi không còn mẹ nữa rồi…”

Thật ra, Đinh Hoảng cũng hiểu, cha hắn chưa bao giờ hối hận vì đã chọn cứu học sinh thay vì cứu mẹ hắn.

Thứ cha hắn có, chỉ là nỗi áy náy của một người chồng mà thôi.

Hắn không phải không hiểu sự khó xử của cha, chỉ là cảm thấy ông ta quá lạnh lùng, vô tình.

Cha hắn thở dài, đôi mắt ánh lệ:

“Nỗi đau mất đi mẹ con, cha không ít hơn con. Nhưng cha không còn cách nào khác. Cha trước hết là một hiệu trưởng, sau đó mới là chồng, là cha.”

“Cha có trách nhiệm, có nghĩa vụ. Cha đã định, sau khi giải quyết xong việc ở trường, sẽ đi theo mẹ con.”

“Nhưng cha không yên lòng về con. Con còn quá nhỏ, đang tuổi bất ổn, làm sao chịu nổi nỗi đau mất cả cha lẫn mẹ cùng một lúc?”

Bàn tay cầm đao của Đinh Hoảng run bần bật.

Có thể thấy hắn đang cố gắng kìm nén cảm xúc.

Nước mắt hắn rơi từng giọt, nhưng lại ngoan cố lau đi.

Cố Tử Dao tiến lên, vỗ nhẹ vai hắn.

Hắn biết Đinh Hoảng vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật về cha.

Hắn có thể tha thứ cho một hiệu trưởng, nhưng không tha thứ được cho một người cha.

“Đã vậy thì, ta chỉ còn cách dùng số điểm mình tích góp bấy lâu đổi lấy phần thưởng rồi.”

Lời vừa dứt, giọng điện tử của hệ thống vang lên:

【Kính chào Boss, ngài thật sự muốn dùng 1000 điểm thời gian để đổi lấy nghịch chuyển không gian-thời gian sao?】

Một ngàn điểm, nghĩa là có thể sống trong bất kỳ một thời không nào tới cả ngàn năm.

“Tất nhiên. Lập tức thực hiện.”

Nghe vậy, Đinh Hoảng chấn động nhìn Cố Tử Dao.

Lúc này hắn mới biết hóa ra điểm có thể đổi được phần thưởng.

Hắn trước nay chỉ biết giết chóc.

【Hệ thống xác nhận! Thời-không bắt đầu nghịch chuyển! Các người chơi xin chú ý!】

Toàn bộ không gian rung chuyển dữ dội, đến đứng cũng không vững.

Tôi bị Cố Tử Dao ôm chặt trong lòng.

Trời đất xoay chuyển, mọi người lần lượt ngất đi, tiến vào một đường hầm thời không.

Trong cơn mê man, tôi nhìn thấy Đinh Hoảng cùng cha hắn đi vào một thời-không khác.

13

Trôi dạt rất lâu, rất lâu.

Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong phòng học nơi từng kèm học cho Cố Tử Dao.

Trước mắt toàn một màu đỏ.

Là tiền.

Nhưng tôi chẳng có tâm trí để ý.

Bởi vì Cố Tử Dao vẫn đang bất tỉnh.

Tim tôi lập tức thắt lại, nhói tận cổ họng.

“Cố Tử Dao! Cố Tử Dao! Mau tỉnh lại!”

Gọi mãi mà hắn không hề phản ứng.

Tôi nhớ mang máng hắn từng nói mình là hoàng tử ở một thời không của Đinh Hoảng.

Chẳng lẽ hắn đã quay về thời không trước đó rồi sao?

Tôi hoảng đến phát khóc, ra sức gào gọi hệ thống:

“Hệ thống! Hệ thống!!!”

“Tôi không cần tiền nữa! Đổi hết thành điểm đi! Tôi muốn đổi lấy Cố Tử Dao trở lại!”

Không có hồi đáp, tôi càng cuống quýt hét lớn:

“Hệ thống! Hệ thống!!”

“Phụt—”

Người đang gục trên bàn bỗng phát ra tiếng động.