Cô khựng lại một chút, nuốt xuống câu “phụ huynh của Văn Dịch Biệt”, đổi lại: “Tôi đến đón Tiểu Dịch.”

Văn Dịch Biệt sửng sốt, không thấy cô như thường ngày đến đỡ cặp sách giúp mình, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô.

Giáo viên bước đến, tươi cười rạng rỡ.

“Chồng cô với con trai thường xuyên nhắc đến cô, hôm nay Tiểu Dịch còn vẽ tranh về cô nữa!”

“Cô Trình, cô có một đứa con trai thật ngoan.”

Giang Dữ Nguyệt hít một hơi sâu, điều chỉnh lại giọng nói, khẽ gật đầu.

Hôm nay cô hiếm khi không nắm tay Văn Dịch Biệt, chỉ nhàn nhạt nói:

“Đi thôi.”

Văn Dịch Biệt đứng nguyên tại chỗ chờ cô bế, nhưng Giang Dữ Nguyệt chỉ lặng lẽ bước đi không ngoái đầu lại.

Cậu bé lảo đảo chạy theo phía sau, mắt đỏ hoe, ấm ức vô cùng:

“Con đi không nổi nữa rồi!”

Trước đây, cô chắc chắn sẽ mềm lòng, kiên nhẫn bế cậu suốt cả đoạn đường, vừa ôm vừa dỗ dành.

Nhưng bây giờ, mặc cậu khóc lóc thế nào, Giang Dữ Nguyệt cũng không bận tâm nữa.

Đến khi đưa được Văn Dịch Biệt lên xe, giọng cậu đã khàn đặc vì khóc.

“Con sẽ không gọi cô là mẹ nữa!”

Bàn tay đang đóng cửa xe của Giang Dữ Nguyệt khựng lại, rất nhanh sau đó cô lạnh nhạt nói:

“Tùy con.”

Dù sao, bây giờ mẹ của con là Trình Vị Ngữ, phải không?

Đột nhiên, điện thoại hiện thông báo — kênh tin tức trượt tuyết mà cô theo dõi đang livestream.

Cô mở video, tiếng người dẫn chương trình vang lên cùng một cái tên quen thuộc.

“Nghe nói hai người đã công khai đính hôn, ngài Văn Quan Phong có điều gì muốn nói với cô Trình không?”

Văn Quan Phong dừng lại một chút, nắm tay Trình Vị Ngữ, từng chữ từng chữ chậm rãi nói:

“Gặp được cô ấy, tôi mới hiểu thế nào là tình yêu đích thực của đời này.”

Thân hình Giang Dữ Nguyệt chao đảo, những ký ức trong quá khứ không ngừng ùa về, ăn mòn từng tấc trong lồng ngực cô.

Văn Quan Phong từng ở New Zealand ôm lấy cô, liên tục hôn lên má và thì thầm lời yêu.

Từng dùng 52 thứ tiếng để thổ lộ, nói cô là tình yêu duy nhất, trọn đời không thay đổi.

Nhưng giờ đây, Giang Dữ Nguyệt mới thấu hiểu.

Tình yêu đó… vốn dĩ chưa từng thuộc về cô.

Một giờ sau, tại tiệm xóa hình xăm.

Giang Dữ Nguyệt cởi áo khoác, chỉ vào hình xăm nơi trái tim: “Xóa giúp tôi.”

Thợ xăm sửng sốt: “Bốn chữ này chắc hẳn có ý nghĩa đặc biệt với cô? Cô chắc chắn muốn xóa bỏ chứ?”

Giang Dữ Nguyệt cúi mắt, nhìn bốn chữ tiếng Pháp “tình yêu đích thực đời này”, giọng nói bình thản đến chết lặng.

“Giờ thì không còn nữa.”

Chương 7

Để tránh tổn thương dây thần kinh và giữ trạng thái vận động tốt nhất, Giang Dữ Nguyệt chọn cách xóa hình xăm không gây tê.

Thợ xăm lộ vẻ kinh ngạc.

“Cô cố chịu chút nhé, nếu đau quá thì nói với tôi.”

Từng đợt đau nhức từ làn da bị mài mòn lan đến tận tim.

Giang Dữ Nguyệt chỉ đỏ mắt, không rơi một giọt nước mắt nào.

Dù đau đớn, nhưng khi dấu vết ấy dần biến mất, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Tách anh ra khỏi cuộc sống của mình, chẳng phải cũng không quá khó khăn sao?

Bốn tiếng sau, cô cuối cùng cũng xóa xong hình xăm, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người khi bước ra khỏi tiệm.

Một đám phóng viên ập tới, micro gần như dí sát mặt cô.

“Snow, có người nói cô giải nghệ là để sinh con cho đại gia, nhằm trèo cao vào hào môn, chuyện đó có thật không?”

Lời vừa dứt, ánh mắt kỳ thị từ đám đông xung quanh lập tức dồn tới.

Giang Dữ Nguyệt sững người, lùi một bước định rời đi:

“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

Phóng viên không buông tha, chặn đường cô, giơ ra một tấm ảnh.

Trong ảnh là cô đang bế con trong biệt thự.

“Trên mạng đồn rằng cô chưa chồng đã có con, ngoài đời chơi bời phóng túng, còn dùng con để uy hiếp gả vào nhà giàu, có đúng không?”

“Mấy giải thưởng cô giành được là do ông lớn phía sau sắp đặt sao?”

“Văn Quan Phong là một trong những ông lớn đó à? Hay vì không trèo được lên anh ta nên cô chuyển mục tiêu?”

“Snow, cái gọi là tinh thần thể thao cô nói, rốt cuộc là tinh thần trên sân trượt hay là trên giường của kim chủ?”

Vô số lời nghi ngờ và bôi nhọ đâm vào tim, đau đến mức tim cô co rút dữ dội.

Ngón tay co quắp lại rồi lại buông ra, cuối cùng cô cũng lên tiếng:

“Đứa bé là con của Văn Quan Phong.”