Thư ký nghẹn lời trong chốc lát, vội vàng gọi điện cho cảnh sát.

Nửa tiếng sau.

Trò hề bên dưới bị cảnh sát giải tán, nhưng dư luận trên mạng lại bùng nổ mạnh mẽ hơn.

“Câu lạc bộ SOIL ngày xưa dựng nghiệp là nhờ Snow, giờ thế này là sao? Dùng xong vứt bỏ à?”

“Chắc là do năng lực không đủ rồi, nhìn ‘tân tinh trượt tuyết’ Rain là biết. Một số fan ngoài cái mồm thì chẳng làm được gì, y như thần tượng họ vậy.”

“Cười chết mất, đồn đại mãi chẳng có bằng chứng gì rõ ràng, tân tinh trượt tuyết gì chứ, nhìn cái tư thế vụng về kia làm sao so được với Snow?”

Trưởng phòng PR đẩy gọng kính, sắc mặt nghiêm trọng.

“Ngài Văn, dư luận bị dồn ép bấy lâu giờ phản đòn mạnh mẽ. Chỉ có cách chuyển hướng sang cô Trình mới giữ được danh tiếng câu lạc bộ.”

Văn Quan Phong mặt không biến sắc, hoàn toàn không chút cảm xúc.

“Vậy thì làm đi.”

Thư ký đứng bên khẽ đẩy gọng kính, lòng bất an không yên.

Theo ngài Văn đã năm năm, cô hiểu rõ hơn ai hết, Văn Quan Phong luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.

Dù là cô Giang hay cô Trình… cũng như nhau cả thôi.

Chương 12

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Zurich.

Giang Dữ Nguyệt vén rèm cửa sổ, thất thần nhìn bầu trời xanh và mây trắng ngoài kia rất lâu không nói gì.

“Thưa cô, tôi sẽ đưa cô ra tận cổng sân bay.”

Thân phận của Giang Dữ Nguyệt là người được thu hút theo diện nhân tài, có người chuyên trách tiếp đón cô.

Tiếp viên hàng không đỡ cô ngồi lên xe lăn, suốt dọc đường nhiệt tình giới thiệu về danh lam thắng cảnh của Thụy Sĩ.

“…Đợi khi chân cô khỏi, cô nhất định sẽ yêu mảnh đất này.”

“Cảm ơn.”

Giang Dữ Nguyệt vốn đã quen xuất ngoại huấn luyện và thi đấu, sau khi quyết định đến đây, cảm giác xa lạ nơi đất khách lại trở nên mờ nhạt.

Nhưng khát khao được trượt tuyết lại đang bùng cháy trong lòng cô.

Thành phố này có cơ sở chăm sóc người khuyết tật rất tốt, cô thuận tiện bắt taxi đến bệnh viện Zurich.

Có lẽ hôm nay là ngày làm việc trong tuần, nên không phải chờ lâu.

Bác sĩ cầm đèn khám cổ chân sưng tấy của cô, mày đang nhíu chặt liền giãn ra ngay sau đó.

“Yên tâm, chỉ cần phẫu thuật chỉnh hình là được.”

Tim Giang Dữ Nguyệt khẽ run, vội hỏi tiếp:

“Ca phẫu thuật này có ảnh hưởng đến dây thần kinh không?”

Cô còn muốn tiếp tục thi đấu, nên khi hỏi câu đó, tim như nhảy lên tận cổ.

“Cô cứ yên tâm, chỉ là tiểu phẫu.”

“Cô xử lý cấp cứu rất kịp thời, chỉ là xương bị trật khớp, chưa tổn thương đến gốc rễ.”

Bác sĩ cầm tấm phim chụp của cô lên nhìn thoáng qua là hiểu rõ ngay.

“Cô là vận động viên đúng không? Trên cơ thể còn lưu lại dấu vết luyện tập rất rõ. Vậy thì càng không cần lo lắng, chúng tôi có kinh nghiệm, sẽ không để ảnh hưởng tới sự nghiệp thi đấu của cô đâu.”

Bác sĩ chớp đôi mắt nâu mật, lấp lánh tự tin.

“Cảm ơn.”

Giang Dữ Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy yên tâm hơn nhiều.

Cô nhận lấy hồ sơ bệnh án, chuẩn bị làm các thủ tục trước phẫu thuật.

Dù chỉ có một mình, may là quy trình bệnh viện diễn ra rất nhanh chóng.

Ngồi đơn độc trên hành lang.

Giang Dữ Nguyệt khó tránh khỏi việc nhớ lại những chuyện trong quá khứ.

Không muốn để bản thân bị vướng mắc, cô lấy sổ tay ra bắt đầu ghi chép về các quy tắc trượt tuyết băng đồng ở Thụy Sĩ.

Nửa tháng trôi qua rất nhanh.

Chân của Giang Dữ Nguyệt hồi phục tốt, đã được phép xuất viện.

Câu lạc bộ SOIL lập tức liên lạc với cô.

【Thân mến gửi Giang, chúng tôi đã không thể chờ thêm để chào đón bạn! Huấn luyện viên Branwen đã lên đường tới đón bạn rồi.】

Lòng Giang Dữ Nguyệt ấm lại, cô chào tạm biệt y tá rồi rời khỏi bệnh viện.

Suốt thời gian nằm viện, cô luôn chăm chỉ tìm hiểu luật thi đấu và các hạng mục tại nước ngoài, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên cô thật sự đặt bước đầu tiên vào cuộc sống mới.

Những đám mây trên trời cũng đẹp hơn hẳn ngày thường.

“Giang?”

Một thanh niên tóc vàng mặc vest bước về phía cô.

Trên ngực anh ta là huy hiệu màu vàng, in logo câu lạc bộ SOIL, phía dưới là tên anh: Branwen Caesar.

Branwen là người có tính cách rất nhiệt tình, vừa tới đã ôm chầm lấy cô một cái.

“Ồ, thật bất ngờ, ngoài đời cô còn xinh đẹp rạng rỡ hơn cả trong video!”

Giang Dữ Nguyệt mím môi mỉm cười.