Chương 16
“Quan Phong…”
Trình Vị Ngữ mặt cắt không còn giọt máu, không dám bắt máy.
Cô đứng lên, đưa điện thoại về phía anh, nhưng bị Văn Quan Phong cau mày gạt ra.
“Tôi còn việc, cô tự lo đi.”
Trái tim Trình Vị Ngữ lạnh toát, không thể tin nổi chắn ngang trước mặt anh:
“Chúng ta đã đính hôn rồi, sao anh có thể như vậy?!”
Cuối cùng, ánh mắt đen nhánh của Văn Quan Phong cũng dừng lại trên người phụ nữ trước mặt – nhưng chỉ toàn là sự thiếu kiên nhẫn.
“Nhưng bây giờ cô đã vô dụng rồi, Trình Vị Ngữ.”
Cô cứng đờ tại chỗ, chân mềm nhũn ngã xuống đất.
“Gì… cơ…”
Văn Quan Phong cầm điện thoại gọi cho thư ký:
“Điều tra xem gần đây có scandal của tuyển thủ nào, tung ra hết, không chừa một ai.”
Anh bước qua Trình Vị Ngữ đang sụp đổ, định rời đi thì bị cô kéo lại.
“Văn Quan Phong, anh không sợ tôi tung hết mọi chuyện ra ngoài sao…”
“Tùy cô.”
Anh không quay đầu lại, dứt khoát rời khỏi phòng.
Trình Vị Ngữ thở dốc, nhìn chằm chằm vào bộ móng bị rách tươm, máu đỏ tươi rỉ ra từ đầu ngón tay – nhưng cơn đau ấy chẳng là gì so với vết thương trong lòng cô.
Giờ đây cô mới hiểu vì sao Giang Dữ Nguyệt lại rời đi dứt khoát đến thế.
Không phải Giang Dữ Nguyệt không cần đứa con.
Mà là người đàn ông máu lạnh đó – dù cô hy sinh bao nhiêu – cũng không thể giữ được trái tim của anh ta.
Chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn của anh, Trình Vị Ngữ hoàn toàn không còn dũng khí để vạch trần câu lạc bộ.
Cảm giác cay đắng và bất lực bao trùm lấy cô.
Giờ phút này, cô không biết rốt cuộc trong cuộc cạnh tranh này, mình là kẻ thua… hay là người thắng.
Tại CLB SOIL – Thụy Sĩ
Giang Dữ Nguyệt đã an toàn và nhanh chóng về đến đích.
Cô thở dốc, lồng ngực phập phồng dữ dội, mồ hôi thấm ướt cả quần áo.
Những động tác tinh tế tiêu hao thể lực gấp hàng chục lần bình thường, 10 km này – với Giang Dữ Nguyệt của hai năm trước – hoàn toàn không khiến cô kiệt sức đến thế.
“Cô ấy kìa!”
Một tiếng reo vui vang lên bên cạnh.
Giang Dữ Nguyệt sững người nhìn đám thiếu niên nam nữ ùa đến trước mặt – hẳn là các tuyển thủ của câu lạc bộ.
“Quá tuyệt vời! Tớ chưa từng thấy động tác nào nhẹ nhàng đến vậy, có thể dạy tớ không?”
“Khúc cua chữ S đó làm kiểu gì thế? Tốc độ nhanh quá chẳng ai thấy rõ!”
“Mỹ nhân à, nhịp thở của cậu chưa đủ mạnh đâu, cho tớ xin cách liên lạc, tớ sẽ hướng dẫn thêm…”
“Biến đi đồ trai đểu!”
Dù rất muốn trò chuyện với họ, nhưng thể lực của cô đã cạn kiệt, gắng gượng hoàn thành cuộc thi đã là hết sức.
Một cơn choáng váng ập đến.
Trong ánh mắt sửng sốt của các tuyển thủ, Giang Dữ Nguyệt ngã quỵ xuống.
“Trời ơi?!”
Một cánh tay kịp thời đỡ lấy cổ cô, động tác dịu dàng vô cùng.
Các tuyển thủ nhìn người ra tay đột ngột kia, đồng loạt tròn mắt ngỡ ngàng:
“Aralick?!”
Youan bật dậy hét lên: “Cái tên kia không phải mắc bệnh sạch sẽ à, buông cô ấy ra để tôi chăm sóc!”
Nhưng vừa đưa tay ra đã bị chàng trai cao lớn chắn lại. Gương mặt tuấn tú như tượng điêu khắc Hy Lạp kia không hề liếc nhìn Youan, ôm Giang Dữ Nguyệt thẳng tiến về phòng y tế.
Đám tuyển thủ còn lại đưa mắt nhìn nhau, lập tức rối rít chạy theo, miệng thì càm ràm về sự độc tài của Aralick.
Giang Dữ Nguyệt – người đang ngất lịm – có lẽ không biết rằng…
Phòng nghỉ vốn đã chật hẹp, giờ còn có sự xuất hiện của cả người đứng đầu CLB SOIL.
“BOSS!”
Tất cả tuyển thủ nhìn về phía cửa – nơi một ông lão tinh thần minh mẫn xuất hiện – lập tức ngoan ngoãn như bầy cút non.
“Đừng chen chúc ở đây nữa. Muốn mạnh mẽ như Moonlight, thì chăm chỉ luyện tập là điều không thể thiếu.”
Các tuyển thủ đưa mắt nhìn nhau, có người không nhịn được lẩm bẩm:
“Moonlight thiên phú cao thế, luyện tập sao mà theo kịp…”
“Bốp!”
“A đau!”
Mọi người cười ồ khi thấy Youan bị đập đầu, thoáng thấy vẻ mặt đen lại của người đứng đầu thì tất cả lập tức im bặt.
“Mấy đứa ngốc, thành công vĩnh viễn không tách rời mồ hôi và nỗ lực. Nếu Moonlight bỏ bê luyện tập suốt hai năm qua, mấy đứa nghĩ cô ấy có thể trượt hết 10km vừa rồi sao?”
Căn phòng trở nên im ắng, ông vuốt chòm râu rồi mỉm cười hiền hòa.
“Trên thế gian này, chỉ có thiên phú thôi thì chưa bao giờ là đủ – điều này đúng với bất kỳ ai, ở bất kỳ đâu.”
Chương 17
Nghe lời người đứng đầu, mọi người cuối cùng cũng rời khỏi phòng.
Một cơn gió nhẹ lén chui qua cửa sổ, khẽ làm mái tóc vàng của người bên giường bay lên rồi lại lặng lẽ biến mất.
“Aralick?”
Người đứng đầu hơi bất ngờ khi thấy anh vẫn ngồi bên cạnh giường, định đuổi anh ra ngoài thì nghe chàng trai mở miệng:
“Ông nội, con muốn lập đội với cô ấy.”
Quả là một câu nói khiến người ta kinh ngạc.
“Ta nghĩ con cần có sự đồng ý của Moonlight trước đã.”
Ông bước đến, mỉm cười với Giang Dữ Nguyệt vừa tỉnh lại:
“Rất vui được gặp cháu, Giang. Ta là Nolan Caesar – người đứng đầu CLB SOIL.”
Giang Dữ Nguyệt nhìn người nổi tiếng mà trước giờ chỉ thấy trên tivi, không khỏi hồi hộp:
“Xin lỗi, cháu không cố ý nghe lén đâu, chỉ là… vừa tỉnh dậy thôi ạ.”