Trong sâu thẳm trái tim cô ta đầy rẫy oán hận và hoảng loạn dành cho Giang Dữ Nguyệt.
Cô ta hận người phụ nữ kia vì sao lại xuất hiện một lần nữa, đồng thời cũng sợ hãi việc cô ta trở lại sân đấu và cướp đi mọi ánh nhìn.
Không ai hiểu rõ hơn Trình Vị Ngữ, thiên phú của Giang Dữ Nguyệt đáng sợ đến nhường nào.
Cô ta đã không biết bao nhiêu đêm tự trách bản thân tại sao năm đó không bẻ gãy đôi chân của Giang Dữ Nguyệt, hối hận đến xanh ruột.
Trình Vị Ngữ sao có thể không rõ bản thân vĩnh viễn không bằng được Giang Dữ Nguyệt.
Vậy nên người cô ta ghen ghét và căm hận nhất, chỉ mong Giang Dữ Nguyệt chết đi, chính là cô ấy.
…
Hiện trường Giải Trượt Tuyết Địa Hình Thế Giới SVZZ lần thứ bảy.
Số lượng phóng viên và truyền thông nhiều hơn hẳn mọi năm, khiến cánh nhà báo bản địa có chút hoang mang.
Khi Ôn Quan Phong đưa Trình Vị Ngữ xuất hiện, ánh đèn flash chớp liên hồi như muốn thiêu rụi cả không gian.
Trình Vị Ngữ khó lòng kìm nén sự căng thẳng, đặc biệt khi nhìn thấy nhiều gương mặt chỉ có thể thấy trên truyền hình —— những nhân vật hàng đầu của giới trượt tuyết. Lúc này cô ta mới hiểu giải đấu này nặng ký đến mức nào.
Trong lòng hoang mang, cô ta khẽ muốn níu lấy Ôn Quan Phong, lần này hắn không tránh, sắc mặt điềm nhiên để mặc cô ta nắm lấy.
Trình Vị Ngữ vui mừng trong thoáng chốc, nhưng lại nghe giọng hắn lạnh lùng vang lên:
“Điều chỉnh tâm lý, đừng làm mất mặt câu lạc bộ.”
Cả người cô ta cứng đờ, lạnh buốt đến tận tim.
Đây là lần đầu tiên cô ta hối hận vì trước kia không chăm chỉ luyện tập, nếu không thì giờ đã chẳng đến mức thấp bé co rúm, thua kém tất cả mọi người, vô cùng thảm hại.
“Người của SOIL đến rồi!”
Ai đó hét lên ở lối vào. Ngay lập tức ánh đèn flash còn dữ dội hơn, thậm chí có người kích động hét vang.
“Là anh ta, Alaric đến rồi!”
“Thắng chắc rồi!”
“Người bên cạnh anh ta là ai, lại có thể tổ đội với Alaric?”
“Hình như gọi là Moonlight? Chưa từng nghe qua, nhưng đã có thể cùng Alaric tổ đội, nhất định vô cùng khủng khiếp!”
Trình Vị Ngữ còn đang ngập trong căng thẳng, thì thấy Ôn Quan Phong bên cạnh bỗng nhiên bật dậy, ánh mắt kinh hãi dán chặt vào hai người ở lối vào, cả người tỏa ra sát khí kinh người.
Cô ta quay đầu nhìn theo, giây sau liền như rơi vào hầm băng.
Ngũ quan quen thuộc, mái tóc đen quen thuộc, trong đôi mắt kia vẫn là sự thản nhiên và bình tĩnh mà cô ta hận nhất.
Dù đi đến đâu cũng sẽ cướp hết ánh nhìn của người khác —— Giang Dữ Nguyệt.
Hai luồng ánh mắt giao nhau, khiến Giang Dữ Nguyệt quay sang nhìn.
Trong lòng Ôn Quan Phong thoáng vui mừng.
Cô ấy đã nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ bước đến tìm hắn…
Ý nghĩ ấy còn chưa kịp kéo dài, thì Giang Dữ Nguyệt đã điềm nhiên quay đầu đi, thản nhiên như thể chưa hề nhìn thấy hắn.
Khoảnh khắc ấy, như có thứ gì đó hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Tâm trí hỗn loạn, cả cơ thể căng cứng, hơi thở trở nên nặng nề, bất an như một xiềng xích vô hình trói chặt lấy hắn.
Giang Dữ Nguyệt, chẳng lẽ không nhận ra hắn sao?
Chương 24
Trong lòng Giang Dữ Nguyệt phẳng lặng, không dấy lên nổi một gợn sóng.
Đương nhiên cô đã thấy Ôn Quan Phong và Trình Vị Ngữ.
Nhưng thì sao chứ?
Cô đã buông bỏ quá khứ, có cuộc sống tốt đẹp hơn, tìm được mục tiêu mới, và có cả người bạn đồng hành mới.
“Bọn kia là ai, bạn cô ai cũng có ánh mắt ghê tởm vậy sao?”
Alaric vừa mở miệng, vẻ ngoài ưu nhã lập tức bị chính giọng điệu cay độc phơi bày.
Giang Dữ Nguyệt bất lực lắc đầu.
“Không phải bạn.”
Alaric thở phào, liếc cặp nam nữ đang tiến lại gần, cúi thấp người kề sát tai Giang Dữ Nguyệt, thì thầm:
“Vậy lúc ta ra tay thì không cần nể mặt cô nữa.”
Tim Giang Dữ Nguyệt khẽ run, đẩy hắn ra, vừa tức vừa buồn cười.
“Ra tay gì chứ, anh quên lời dặn của Nolan rồi sao?”
Vẻ lạnh lùng của Alaric bỗng rạn nứt, mất hứng quay đầu đi.
“Biết rồi, chủ nhân.”
Tim Giang Dữ Nguyệt khẽ chấn động, còn chưa kịp nói thì đã bị một giọng nói đầy tức giận cắt ngang.
“Giang Dữ Nguyệt, sao em lại sa ngã đến mức này?”
Ôn Quan Phong vừa đến gần đã nghe thấy gã trai kia buông lời ấy, nỗi nhớ nhung bao tháng ngày lập tức bị cơn giận lấp đầy, hắn bật cười lạnh lẽo.
“Thì ra là dựa vào thủ đoạn này mà giành được suất thi đấu, là ta đã đánh giá em quá cao.”
Sự nghi ngờ và chèn ép quen thuộc khiến lòng Giang Dữ Nguyệt thoáng siết chặt, nhưng ngay sau đó, trước mặt cô đã có bóng Alaric chặn lại.
Giọng nói vốn như tiếng đàn cello ưu nhã giờ lại trở nên vô cùng cay nghiệt:
“Thứ động vật nào lại đứng đây bừa bãi phóng uế vậy? Quả thực không hiểu ban tổ chức giờ đến loài cũng không thèm chọn lọc nữa sao?”
Nghe đến đây, Giang Dữ Nguyệt mới chợt hiểu, thì ra cách Alaric đối xử với cô vốn đã là nể nang và kiềm chế lắm rồi.
Gân xanh trên thái dương Ôn Quan Phong giật giật, hắn cười lạnh:
“Chẳng qua chỉ là một phế vật từng có một tấm huy chương vàng, mà dám ngông cuồng như thế sao?”