- Trang chủ
- NGỌC BỘI LONG VĂN
- CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
Truyện: NGỌC BỘI LONG VĂN
Tác giả: Bơ không cần đường
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ta nhìn vào gương – nữ tử trong đó khoác triều phục lộng lẫy, búi tóc cài trâm phượng, dung nhan đoan trang, ánh mắt lại bình lặng như nước.
Con đường này, ta đã trả giá nhiều, đánh đổi nhiều.
Nhưng cuối cùng – ta cũng đứng lên vị trí mà ta khát khao có được.
Không phải vì ai khác, chỉ vì bản thân ta, vì hài tử của ta, để chúng ta có thể sống có tôn nghiêm, có khí phách.
26.
Hôn lễ của ta và Tiêu Hằng được định vào một tháng sau.
Lễ cưới xa hoa, chấn động khắp kinh thành.
Thập lý hồng trang, phượng quan hà bào.
Ta danh chính ngôn thuận trở thành An Bình Vương phi.
Đêm hoa chúc, Tiêu Hằng tự tay vén hỉ khăn của ta.
Hắn nhìn ta, vành mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào:
“Nguyệt Thiển, ta rốt cuộc… chờ được ngày này rồi.”
Hắn ôm chặt ta vào lòng, như muốn đem ta dung nhập vào xương tủy.
“Xin lỗi, để nàng phải đợi lâu đến vậy.”
Ta tựa vào ngực hắn, cảm nhận tiếng tim đập hữu lực, trong lòng lại một mảnh tĩnh lặng.
Không còn kích động như tưởng tượng, cũng không còn hận.
Tất cả những chuyện cũ, tựa như mây khói thoảng qua.
“Tiêu Hằng.”
Ta khẽ cất giọng.
“Ừ?”
“Chuyện trước kia, đều đã qua rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh:
“Nhưng ngươi nhớ cho rõ, ta gả cho ngươi, không phải vì ta còn yêu ngươi.”
Thân thể hắn thoáng cứng lại.
“Là vì Niệm An, cũng là vì chính ta.”
Ta từng chữ từng lời, rõ ràng rành mạch:
“Nếu ngươi còn dám đối xử với ta như trước kia, ta bất cứ lúc nào… cũng sẽ rời đi.”
“Ta sẽ không.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt trước nay chưa từng có vẻ kiên định như vậy:
“Nguyệt Thiển, ta thề, đời này, ta tuyệt không phụ nàng.”
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi ta.
Nụ hôn ấy, không còn là chiếm đoạt hay ép buộc, mà là đầy trân trọng và dịu dàng.
Ngoài song cửa, ánh trăng dịu như nước.
Ta biết, cuộc đời ta đã lật sang một trang mới.
Về sau thế nào, yêu hay không yêu, có lẽ đã không còn quan trọng.
Điều quan trọng nhất là — ta đã có thể tự mình nắm lấy vận mệnh của mình.
27.
Những ngày sau khi thành thân, tốt hơn ta từng tưởng.
Tiêu Hằng thực sự đã thay đổi.
Hắn không còn là vị vương gia phong lưu tùy hứng, chỉ biết tiêu dao hoa tửu.
Hắn đem toàn bộ tâm tư đặt vào quốc sự và mẹ con ta.
Hắn đối với ta — hết mực sủng ái, bao dung.
Ta muốn làm ăn, hắn liền đem toàn bộ sản nghiệp dưới danh nghĩa vương phủ giao cho ta quản lý.
Ta vận dụng kinh nghiệm tích lũy ở Tô Thành, chẳng bao lâu đã khiến các cửa hàng làm ăn phát đạt, sinh lời gấp bội.
Ta không còn là nữ nhân phải dựa vào hắn để sinh tồn.
Ta có sự nghiệp của riêng mình, giá trị của riêng mình.
Ta trở thành một nhân vật đặc biệt trong vòng giao tế của các mệnh phụ kinh thành.
Họ vừa hâm mộ sự sủng ái mà ta được hưởng, lại vừa ganh ghét năng lực của ta.
Nhưng ta không để tâm.
Giữa ta và Tiêu Hằng, dần hình thành một loại cân bằng vi diệu.
Chúng ta là phu thê, là cha mẹ của con, cũng là… đối tác trên thương trường.
Hắn chủ ngoại, xử lý chính sự triều đình.
Ta chủ nội, quản vương phủ và sản nghiệp.
Chúng ta kính trọng như khách, nhưng lại có một thứ ăn ý mà người ngoài không thể chen vào.
Niệm An, dưới sự dưỡng dục của chúng ta, ngày càng lớn khôn, xuất chúng hơn người.
Hài tử ấy văn võ song toàn, thông tuệ hơn người, tuổi còn nhỏ mà đã lộ ra khí độ bậc quân vương.
Hoàng thượng cùng Thái hậu đều yêu thương quý trọng vô cùng.
Ta nhìn con, trong lòng đầy ắp tự hào.
Mọi gian khổ ta từng chịu đựng, đều là đáng giá.
28.
Một năm kia, vào mùa đông, cả nhà ba người chúng ta cùng tới hoàng gia săn bắn ở trường uyển.
Hôm ấy tuyết rơi dày đặc, trắng xoá tựa đêm ta từng rời khỏi vương phủ năm xưa.
Tiêu Hằng khoác lên vai ta một chiếc hồ cừu đỏ thẫm, bàn tay ấm nóng nắm chặt tay ta trong lòng bàn tay hắn.
“Lạnh không?”
Hắn hỏi, giọng nói dịu dàng.
“Không lạnh.”
Ta khẽ lắc đầu.
Hắn lặng lẽ nhìn ta, bỗng nhiên mở miệng:
“Nguyệt Thiển, miếng ngọc bội ấy… nàng rốt cuộc giấu ở nơi nào?”
Ta sững người.
Miếng ngọc bội khắc long văn, khởi đầu cho mọi nghiệt duyên giữa chúng ta.
Ta đã mang nó từ Tô Thành về, luôn cất thật sâu dưới đáy hòm trang sức.
Ta khẽ cười, hỏi ngược:
“Sao vậy? Giờ còn sợ ta cầm nó đi điều binh khiển tướng sao?”
“Không phải.”
Hắn lắc đầu, nắm tay ta chặt hơn:
“Ta chỉ là… hiếu kỳ.”
“Hiếu kỳ điều gì?”
“Hiếu kỳ năm đó nàng nghĩ thế nào.”
Ánh mắt hắn thăm thẳm như hồ nước mùa đông:
“Nàng hoàn toàn có thể mang nó cao chạy xa bay, sống sung túc cả đời. Vì sao lại chôn nó ở trong vườn của Vương phi, để bản thân chịu rước lấy tai hoạ lớn đến vậy?”
Phải, vì sao?
Khi ấy trong lòng ta chỉ một mực muốn trốn đi, chưa từng cân nhắc gì đến hổ phù.
Ta chỉ theo bản năng nghĩ rằng, thứ trọng yếu như vậy, mang bên mình quá nguy hiểm.
Còn để lại trong vương phủ, ngay dưới mí mắt Lâm Uyển Nhi, ngược lại là an toàn nhất.
Còn về sau…
Ánh mắt ta nhìn về phía xa.
Niệm An đang cưỡi trên một con ngựa nhỏ, lưng thẳng tắp, tay giương cung đầy oai phong.
Ta mỉm cười.