“Vậy… Tiểu Đào đâu?”

Ta sốt ruột hỏi.

“Nàng ta biến mất ngay đêm xảy ra hỏa hoạn, đến nay… tung tích không rõ.”

Tim ta dần dần lạnh xuống.

Tiểu Đào – cô bé đơn thuần nhút nhát kia – chỉ sợ đã… lành ít dữ nhiều.

Mà tất cả những tai ương này, đều do Lâm Uyển Nhi khởi đầu.

15.

“Lâm Uyển Nhi giờ ở đâu?”

Ta hỏi, giọng lạnh như băng.

“Ta đã hưu nàng ta, đuổi vào gia miếu.”

Tiêu Hằng nhìn ta, từng chữ như khắc ra từ tim:

“Nguyệt Thiển, những khổ sở mà nàng chịu, ta nhất định đòi lại gấp bội.”

“Ta không cần.”

Ta ngoảnh mặt đi, không buồn nhìn hắn:

“Tiêu Hằng, chuyện đã qua, ta không muốn nhắc lại. Nay ngươi nói với ta những lời này, là muốn gì? Muốn cầu ta mềm lòng? Để ta cam tâm tình nguyện giao con cho ngươi sao?”

“Không.”

Hắn lắc đầu, giọng khàn đặc:

“Ta không phải muốn cướp Niệm An. Ta là muốn… đón mẹ con nàng về kinh.”

“Về kinh?”

Ta cười nhạt như nghe truyện cười hoang đường:

“Về cái vương phủ ăn thịt người ấy? Tiêu Hằng, ngươi quên rồi sao? Ta giờ chỉ là một phụ nhân buôn bán nhỏ, còn ngươi là cao cao tại thượng An Bình Vương. Chúng ta khác nhau một trời một vực. Ngươi muốn ta trở về với thân phận gì? Lại làm nha hoàn thông phòng của ngươi sao?”

“Ta sẽ cho nàng danh phận.”

Hắn vội vàng đáp, ngữ khí lộ vẻ khẩn thiết:

“Chỉ cần nàng đồng ý, ngày mai ta sẽ rước nàng bằng tám kiệu lớn, phong nàng làm An Bình Vương phi!”

An Bình Vương phi.

Danh vị từng xa vời đến không dám mơ.

Giờ đây, hắn lại nhẹ nhàng nói muốn cho ta.

Thật nực cười.

“Ta có ham sao?”

Ta nhìn thẳng hắn, cười chua chát, nước mắt rưng rưng tràn mi.

“Tiêu Hằng, năm xưa nếu ngươi chịu tin ta một phần, đối tốt với ta một phần, Thẩm Nguyệt Thiển ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng cam lòng. Nhưng ngươi không làm.”

“Nay ngươi muốn dùng một chức Vương phi, xóa sạch hết thảy tổn thương sao? Muốn ta mang con trở về, tiếp tục nhìn mặt đám thê thiếp của ngươi mà sống, tiếp tục trải qua những ngày đấu đá hiểm độc, thân bất do kỷ sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng!”

“Ta – Tô Niệm – bây giờ có tiền, có sinh ý riêng, có hài tử mà ta yêu thương nhất. Ta sống rất tốt, rất tự do. Ta dựa vào đâu mà vì ngươi, từ bỏ tất cả?”

Ta đứng dậy, tay chỉ thẳng ra cửa.

“Mời ngươi đi cho. Từ nay về sau, ngươi đi đường quan đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Niệm An, ngươi đừng mong mang đi. Bằng không, ta liều cả mạng này, cũng quyết đấu với ngươi tới cùng!”

16.

Cuối cùng, Tiêu Hằng vẫn rời đi.

Khi hắn quay lưng, bóng dáng thê lương, mang theo vẻ chật vật mà ta chưa từng thấy.

Ta nhìn theo, lòng không chút vui sướng, chỉ còn lại mỏi mệt vô cùng.

Ta hiểu rõ, việc này chưa thể xem là kết thúc.

Quả nhiên, ngày hôm sau, Lục Trấn lại tìm đến.

Hắn không mặc quan phục, chỉ dẫn theo hai tùy tùng, mang đến vô số lễ vật trân quý cùng đồ chơi cho trẻ nhỏ.

“Tô chưởng quỹ, Vương gia nói, ngài sẽ không ép buộc gì. Nhưng hy vọng, ngài có thể cho người gặp một lần tiểu thế tử.”

Thái độ của Lục Trấn vô cùng khách khí.

Ta nhìn đống lễ vật chất cao như núi, trong lòng chỉ cười lạnh.

Đánh một bạt tai, rồi cho quả táo ngọt.

Đó vốn là chiêu thức quen thuộc của kẻ quyền quý như bọn họ.

“Nhi tử của ta đang ngủ rồi.”

Ta lạnh giọng cự tuyệt.

Lục Trấn cũng không giận, chỉ mỉm cười nhạt:

“Không vội. Vương gia nói, người có thể ở Tô Thành này chờ mãi.”

Hắn nói vậy, chính là muốn cho ta biết — ta không thể đi đâu được.

Trừ khi ta gật đầu, nếu không, bọn họ sẽ cứ kiên nhẫn dây dưa đến cùng.

Ta giận đến nghiến răng, mà cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm.

Trước mặt quyền thế tuyệt đối, mọi phản kháng của ta đều yếu ớt đến buồn cười.

Những ngày sau đó, Tiêu Hằng quả thực không xuất hiện làm phiền ta nữa.

Nhưng người của hắn, thì ở khắp nơi.

Ngoài cổng nhà ta, suốt ngày đêm đều có người “bảo vệ”.

Ta đi đâu, cũng luôn có kẻ “vô tình chạm mặt”.