“Mấy tháng trước, người của Thái hậu lần ra tung tích, truy sát không ngừng. Ta hoảng loạn trốn chạy, vô tình thấy viện đó bỏ hoang nên trèo tường vào trú tạm. Ban đầu chỉ định nghỉ một đêm rồi đi, ai ngờ ngay đêm đó lại gặp tỷ đến tìm…”

Lời hắn nói vừa chậm, vừa nhẹ, nhưng từng chữ từng câu đều rõ ràng, mang theo một thứ thành khẩn khiến ta không thể không nghe vào lòng.

Hắn khựng lại một chút, rồi ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ánh lên một tia áy náy:

“Lúc đó tỷ nói đang tìm A đệ, là di ngôn phụ thân để lại.

Mà ta thì vừa thoát khỏi truy sát, người không mang theo tín vật, lại sợ tùy tiện lộ thân phận sẽ liên lụy đến tỷ…”

Thì ra là vậy.

Xem ra tin tức hầu phủ bị niêm phong đã truyền ra ngoài, người phụ nữ bên ngoài của phụ thân chắc hẳn đã dẫn A đệ thật sự bỏ trốn.

Đã như thế, cũng chẳng trách được ai nữa.

Ta đứng dậy, hướng Tề Diễn khẽ khom người thi lễ.

“Điện hạ không cần tự trách.”

Ta cụp mắt, đem nỗi tiếc nuối mơ hồ vì nhận sai người mà âm thầm nuốt xuống.

“Lúc ấy binh hoang mã loạn, ngài cũng là bất đắc dĩ. Ngược lại là ta… nhận nhầm người, còn khiến điện hạ phải chịu khổ cùng ta mấy ngày.”

Hắn chợt đưa tay ra, nắm lấy cánh tay ta, lực đạo không hề nhẹ, có phần sốt ruột:

“A tỷ đừng nói như vậy.”

Hàng mày hắn khẽ nhíu lại, ánh mắt nghiêm túc đến lạ thường.

“Những ngày ấy… là quãng thời gian yên ổn nhất trong bao năm nay của ta.”

Ta sững người, ngẩng lên liền bắt gặp ánh nhìn của hắn.

Ánh mắt ấy sáng rực như những đốm sao cháy âm ỉ, xuyên thẳng vào tim ta khiến lồng ngực khẽ run.

Tình cảm trong mắt hắn, so với ánh nến còn mãnh liệt hơn, nóng bỏng đến mức khiến ta không dám đối diện.

Ta hoảng hốt rút tay về, lùi lại nửa bước.

“Đêm đã khuya, mấy ngày nay điện hạ vất vả triều chính… cũng nên nghỉ ngơi. Ta… ta xin phép về phòng trước.”

Không đợi hắn trả lời, ta đã gần như vội vã quay người rời khỏi.

Về đến phòng, ngón tay vẫn còn khẽ run.

Hắn là hoàng tử — người định sẵn sẽ đứng nơi đỉnh cao của quyền lực.

Còn ta, chỉ là nữ nhi của tội thần.

Dù sau này án của hầu phủ có được lật lại, cũng tuyệt không thể với tới hắn.

Những ngày cùng nhau nương tựa qua hoạn nạn ấy…

Chỉ nên xem như một giấc mộng mà thôi.

Trời vừa hửng sáng, ta đã thu dọn hành lý đơn sơ.

Bà vú trong viện vừa quét xong sân, trông thấy ta định đi thì sốt ruột, xoa tay liên tục:

“Cô nương định đi đâu vậy? Điện hạ còn chưa tỉnh dậy mà!”

Ta chỉ khẽ đáp:

“Bà thay ta gửi lời cảm tạ đến điện hạ.”

Ta để lại phần lớn số bạc lẻ mà Tề Diễn đã đưa, chỉ mang theo mấy đồng bạc vụn mà bản thân tích góp.

“Ta vẫn chưa tìm được người thân, không thể mãi làm phiền ngài ấy được.”

Gió lùa qua bức tường cao, như mang theo tiếng bước chân gấp gáp phía sau. Nhưng ta không dám quay đầu lại.

8.

Nửa tháng sau, ta dừng chân tại một xưởng thêu nhỏ ở vùng ngoại ô kinh thành.

Vừa giao xong chiếc khăn tay mới thêu cho chưởng quầy, thì thấy ngoài đường người người hốt hoảng chạy qua.

Miệng hô lớn:

“Hoàng thượng băng hà rồi! Trong cung xảy ra chuyện lớn!”

Tim ta như chùng xuống một nhịp.

Chưa đến hai ngày sau, tin tức đã lan khắp trong ngoài kinh thành —

Hoàng thượng để lại di chiếu, truyền ngôi cho Lục hoàng tử, Tề Diễn.

Ngay sau tin truyền ngôi, lại có lời đồn vang lên: Thái hậu đã giữ lại chiếu thư truyền ngôi, lớn tiếng tuyên bố Tề Diễn là “dã chủ được nuôi nơi ngoại cung”, không có tư cách lên ngôi.

Bà muốn đưa Thái tử chính thống đăng cơ.

Hai phe trong cung giằng co căng như dây đàn, kiếm khí ngầm dậy sóng.

Cấm quân trong thành đã bị thay mới, đâu đâu trên đường cũng thấy binh sĩ mặc giáp, đao kiếm lấp lánh dưới nắng, cả không khí cũng nồng lên mùi máu tanh.

Ta siết chặt cây kim thêu trong tay, đến khi đầu ngón tay bị đâm chảy máu cũng không hay biết.

Hắn… cuối cùng vẫn phải bước vào ván cờ này.

Thiếu niên từng ngồi xổm bên bếp nhóm lửa nướng màn thầu cho ta năm ấy, giờ lại phải đứng giữa đao quang kiếm ảnh, dấn thân vào chính trường máu lạnh.

Những ngày ấy, ta không thể an lòng làm việc, tay cầm kim chỉ cũng không vững.

Ta lén dò hỏi tin tức từ khắp nơi trong thành, chẳng còn tâm trí thêu nổi một mũi kim cho ngay ngắn.

Một hôm, thêu nương ngồi cạnh ta — chồng nàng là một tiểu đầu mục trong cấm quân — hạ giọng thì thầm khi không có ai để ý:

“Nghe nói đêm qua trong cung động binh rồi. Lục hoàng tử dẫn thân binh trấn giữ Càn Thanh cung, còn Thái hậu thì điều Vũ Lâm quân bao vây cung môn, hai bên chỉ thiếu một ngòi lửa là chém giết thật sự!”

Tay ta siết chặt khung thêu, chỉ trắng trên tay áo thêu lệch hẳn, đứt ngang một đường.

Cô ấy còn thấp giọng nói tiếp:

“Còn có chuyện còn đáng sợ hơn…”

Nàng ấy ghé sát về phía ta, liếc mắt nhìn ra cửa như sợ có ai nghe lén.

“Ôn thừa tướng đã đứng về phía Thái hậu rồi. Nói phải ‘thanh trừ kẻ gian bên cạnh vua’. Nghe đâu Ôn công tử còn lấy vụ án năm xưa của hầu phủ ra để buộc tội, nói Lục hoàng tử thông đồng với dư đảng tội thần, không xứng nối ngôi thiên tử…”

Những lời ấy như khối băng lạnh đập thẳng vào ngực ta.

Ôn Tri Hứa…

Hắn thật sự có thể vì quyền thế mà phủi sạch tất cả ân tình năm xưa,

Thậm chí còn lôi ta ra làm bia đỡ đạn.