[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
quay lại chương 1 :
Thậm chí ta còn tìm đến gần phủ thừa tướng.
Gã giữ cửa thấy ta thì lập tức trợn mắt, nói rằng Ôn công tử đã vào triều từ sáng sớm, chẳng gặp thiếu niên nào cả.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ta chạy đến nỗi mòn cả đế giày.
Bàn chân tê dại như có gai đâm, cổ họng khô rát như có lửa đốt, vậy mà vẫn chẳng thấy nổi một dấu vết của Ngụy Cảnh Hành.
Tựa như một cơn gió…
Đêm qua còn ngồi xổm trước bếp nướng bánh màn thầu cho ta, mà sáng nay đã tan biến không dấu vết.
Ta ngồi thụp xuống bên vệ đường, òa khóc nức nở.
Người đi đường nhìn ta với ánh mắt khác lạ, nhưng ta đã chẳng còn lòng dạ nào mà giữ thể diện nữa rồi.
Khi phụ thân đem hắn giao cho ta, ta từng oán, từng giận. Nhưng những ngày qua sống nương tựa vào nhau,
Hắn vụng về che chở ta, lén lút mua bánh bao nhân thịt cho ta… tất cả những hình ảnh ấy đã sớm khắc sâu trong lòng.
Mấy ngày tiếp theo, ta vừa nhận việc ở xưởng thêu kiếm sống, vừa chạy khắp kinh thành tìm hắn.
Thế nhưng hắn như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn không để lại dấu vết nào.
6.
Chớp mắt đã mười ngày trôi qua.
Đúng vào ngày Ôn Tri Hứa thành thân.
Ta muốn không biết cũng chẳng được.
Cả kinh thành ngập trong hồng lụa và gấm vóc, sắc đỏ chói mắt khiến người nhìn cũng hoa cả lên.
Đoàn nghi trượng trước phủ thừa tướng kéo dài từ đầu phố đến cuối ngõ, tiếng nhạc cưới rộn ràng vang dội, truyền đi xa mấy con đường vẫn còn nghe rõ.
Chưởng quầy xưởng thêu vừa tính tiền công cho ta, vừa lắc đầu cảm thán:
“Xem cái thế trận ấy mà coi! Công tử Ôn phủ cưới thiên kim nhà Lễ bộ thượng thư, quả là môn đăng hộ đối. Tương lai trên triều, càng như hổ mọc thêm cánh!”
Ta siết chặt mấy đồng bạc vụn trong tay, đầu ngón tay lạnh buốt.
Phải rồi… môn đăng hộ đối.
Trước kia tổ mẫu cũng từng nói, ta với hắn là đôi lứa trời định.
Thế nhưng hiện giờ, ta chỉ là một tội nữ sống chen chúc nơi hẻm nghèo, thuê tạm một gian nhà nhỏ — ngay cả tư cách đứng nơi đầu phố để nhìn lễ cưới của hắn cũng chẳng có.
Ta cúi đầu định rời đi, thì chợt thấy một đoàn quan binh hộ vệ đang hộ tống một cỗ kiệu lớn tám người khiêng từ đầu phố tiến đến.
Màn kiệu bị gió thổi tung một góc, lờ mờ có thể thấy được tân nương ngồi bên trong, đội phượng quan, khoác hà bào đỏ thẫm — khiến cả con phố ngập lụa đỏ quanh nàng cũng dường như phai sắc.
Mà người cưỡi ngựa đi cạnh kiệu, chính là Ôn Tri Hứa.
Hắn khoác đại hỉ bào màu đỏ rực, còn nổi bật hơn cả bộ nguyệt sắc gấm bào hôm ở Yên Vũ Các.
Chỉ là giữa hàng lông mày thong dong, nay lại thêm một tia đắc ý.
Khi đi ngang qua cửa tiệm thêu, ánh mắt hắn nhàn nhạt lướt qua —
Đến lúc dừng lại trên người ta, cũng chẳng lưu lại lấy nửa phần dừng chân.
Tựa như ta chỉ là một viên đá ven đường, nhỏ bé đến mức không đáng để hắn bận tâm.
Ta theo bản năng lùi vào đầu hẻm, không ngờ lại va phải quầy hàng rong bên cạnh.
Những cây trâm gỗ, đóa hoa lụa rơi tung tóe đầy đất.
Gã hàng rong mắng mỏ rồi xô mạnh ta một cái, khiến ta lảo đảo lùi về sau, chật vật không đứng vững.
Đang lúc ta luống cuống chưa kịp ổn định, thì đầu phố bỗng vang lên một trận ồn ào còn náo động hơn tiếng nhạc cưới.
Không phải là nhạc hôn lễ của phủ thừa tướng, mà là —
Tiếng bước chân rầm rập của cấm quân, trầm ổn chỉnh tề, xen lẫn tiếng hô kinh hãi của dân chúng quanh đường.
“Là Lục hoàng tử du phố! Lục hoàng tử Tề Diễn đã trở về rồi!”
Ai đó hét to lên.
Ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn — chỉ thấy đoàn rước của Ôn phủ lập tức khựng lại giữa phố.
Khiêng kiệu dừng tay, nhạc công ngưng đàn, đến không khí cũng trở nên ngột ngạt ngưng đọng.
Từ con phố giao bên kia, một đoàn nghi trượng khác xuất hiện, nghiêm trang hơn hẳn.
Dưới tán lọng vàng tươi, một thiếu niên vận áo gấm đen, thắt đai ngọc, cưỡi ngựa trắng mà tới.
Thân hình thẳng tắp như cây tùng giữa gió, khí chất bất phàm.
Là hắn.
Lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng.
Ngay cả lúc rũ mắt, bóng hàng mi in xuống dưới mắt cũng rõ ràng đến từng sợi.
Chỉ là đã thay chiếc áo vải xanh cũ kỹ bằng cẩm bào thắt ngọc đai, khí chất thanh quý quanh người hắn nay không còn cách nào che giấu được nữa.
Là Ngụy Cảnh Hành.
Không…
Phải gọi một tiếng: Lục hoàng tử.
Ta siết chặt những đồng bạc lẻ trong tay, đốt ngón trắng bệch.
Chân như mọc rễ dưới đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ghì cương ngựa, dừng lại trước mặt Ôn Tri Hứa.
Ôn Tri Hứa đã xuống ngựa, cúi người hành lễ, đầu ngón tay còn khẽ run:
“Thần Ôn Tri Hứa, bái kiến Lục hoàng tử.”