Rõ ràng hắn không hề nhận ra — vị hoàng tử trước mắt mình, chính là “thằng nhóc hoang dã” mà hắn từng sỉ nhục trong Yên Vũ Các hôm ấy.

Tề Diễn — người mà ta đã gọi mười ngày qua bằng hai chữ “A đệ”…

Chỉ nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt lướt qua bộ hỉ bào đỏ thẫm trên người Ôn Tri Hứa, khóe môi khẽ cong:

“Ôn công tử thành hôn? Trùng hợp thật. Bổn điện phụng mật chỉ của phụ hoàng, hồi kinh tuần tra, e là phá hỏng giờ lành rồi.”

Ôn Tri Hứa đáp gì đó, ta đã không còn nghe rõ.

Ta chỉ chăm chăm nhìn người đang ngồi trên lưng ngựa kia, tai ong ong như bị gió lốc cuốn qua.

Hắn… sao có thể là Lục hoàng tử?

Là Tề Diễn — vị hoàng tử từng bị Thái hậu kiêng dè, từ nhỏ đã bị đưa đi phong địa,

Là người từng truyền rằng đã cùng mẫu phi bị thích khách ám sát, từ lâu đã chết trong tin đồn…

Ánh mắt Tề Diễn xuyên qua Ôn Tri Hứa, dừng thẳng trên người ta.

Khi ánh nhìn ấy va vào mắt ta, nó không còn vẻ lạnh nhạt như đối với người ngoài.

Mà mang theo chút hoảng hốt — thứ cảm xúc mà ta có thể đọc hiểu.

Giống hệt như hôm ấy ở Yên Vũ Các, khi hắn xông vào, chắn trước mặt ta, bất chấp tất cả.

Hắn không nói gì, chỉ nghiêng đầu ra hiệu cho người hầu phía sau.

Người hầu nhanh chóng bước tới, dừng lại trước mặt ta, trịnh trọng mở lời:

“Cô nương, điện hạ có lời mời.”

Tức thì, ánh mắt xung quanh lại đổ dồn đến, sắc như kim châm, khiến người khó thở.

Ôn Tri Hứa lập tức quay phắt sang nhìn ta, trong mắt là một mảnh kinh ngạc khó tin — hẳn hắn không sao hiểu nổi, vì sao một tội nữ như ta lại được hoàng tử đích thân gọi tên.

Gã hàng rong từ lâu đã hoảng hốt lùi ra xa, hoa lụa dưới chân bị giẫm đến nát bét, rơi rớt tơi bời.

“Ngươi…”

Ta há miệng, cổ họng khô khốc như bị thiêu đốt:

“Ngươi sao lại là…”

“A tỷ.”

Tề Diễn đã xuống ngựa, sải bước đi về phía ta.

Hắn dừng lại trước mặt, vạt áo bào đen khẽ quét qua mặt đất.

Khi hắn khom người xuống, ta thấy rõ phía sau vành tai hắn — vẫn là nốt chu sa nhạt màu ấy.

Chính là hắn.

Không sai được.

Là nốt chu sa sau tai của Ngụy Cảnh Hành — không sai một ly.

“Đừng sợ.”

Giọng hắn hạ rất thấp, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

“Hôm đó đột ngột rời đi là vì mật sứ của phụ hoàng đến tìm ta. Nói kinh thành nguy hiểm, cần ta ẩn thân sắp đặt trước.

Ta sợ nếu mang theo tỷ, sẽ khiến tỷ bị liên lụy… nên mới không dám báo một lời.”

Ta chợt nhớ lại cái hôm hắn nói “mẫu thân chết rồi”, nhớ đến sự quen thuộc kỳ lạ của hắn với đường phố trong kinh — rõ ràng không giống một thiếu niên thôn dã chút nào.

Thì ra… ngay từ đầu, là ta tìm nhầm người.

Vậy… đệ đệ ruột của ta đâu?

7.

Tề Diễn đưa ta về một biệt viện yên tĩnh.

Ta nay đã quen tự lo liệu mọi thứ, không còn thói quen được người hầu hạ như xưa nữa.

Lúc bà vú già trong phủ đến chải tóc giúp, ta theo bản năng siết chặt vạt áo, khẽ né người về sau.

Bà vú già khựng tay một chút, rồi mỉm cười hiền hậu:

“Cô nương đừng sợ, điện hạ đã dặn rồi — cô thấy thoải mái thế nào thì cứ vậy mà làm.”

Ta khẽ gật đầu, rồi hỏi:

“Lục hoàng tử khi nào sẽ về?”

Ta đang chờ Tề Diễn cho ta một lời giải thích.

Thật ra, ta cũng từng nghe qua chút ít.

Dạo gần đây, Hoàng thượng bệnh nặng, triều đình ngấm ngầm dậy sóng.

Năm xưa Tề Diễn là hoàng tử được sủng ái nhất,

Chỉ là vì thế lực Thái hậu quá lớn, nên mới bị ép phải rời kinh, đi phong địa ở xa.

Giờ Hoàng thượng lâm bệnh, hắn trở về kinh, tất nhiên phải kề cận phụng dưỡng, bước vào ván cờ quyền lực mới.

Bà vú vừa chỉnh tóc mai cho ta vừa nhẹ giọng than thở:

“Dạo này điện hạ bận đến chân không chạm đất, cả đêm đều nghỉ tại thiên điện trong cung.”

“Nhưng lúc nãy điện hạ có sai người truyền lời, nói tối nay nhất định sẽ về. Nhất định phải đích thân nói rõ với cô nương.”

Ta cúi đầu, đầu ngón tay miết nhẹ vào vạt áo đã sờn.

Chỉ khẽ đáp một câu:

“Ta biết rồi.”

Trời đã rất khuya, hắn mới trở về.

Trên áo bào gấm đen còn vương hơi lạnh của sương đêm, vậy mà vừa vào cửa đã quay người rót một chén trà nóng đưa ta.

“A tỷ, chờ lâu rồi phải không?”

Hắn vẫn gọi ta là A tỷ, khiến lòng ta khẽ run, có chút mơ hồ không thật.

Tay ta nắm chặt chén trà còn âm ấm, vậy mà đầu ngón tay vẫn lạnh buốt.

Hắn là người mở lời trước, giọng thấp hơn thường ngày một chút:

“Cái viện nhỏ nơi ngoại thành hôm đó…”

“Ta không phải chủ nhân ở đó.”

“Ngày xưa mẫu phi ta bị Thái hậu vu hãm, phụ hoàng sợ ta cũng gặp họa, nên mới lệnh cho mẫu phi mang ta rời kinh, tránh đi tai mắt.”