“A tỷ,” hắn nhìn ta, ánh mắt sáng rực hơn cả năm ấy,

“Từ nay về sau, để ta che chở cho tỷ.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Qua một kiếp biến loạn, hắn nay đã trưởng thành — giữa chân mày mang theo khí độ của một đế vương, nhưng trong đáy mắt vẫn là sự cố chấp từng khiến hắn lao vào phòng củi chỉ để bảo vệ ta.

Ta khẽ gật đầu.

Không nói cảm ơn.

Cũng không nói “không xứng.”

Vì sau cùng, ta hiểu — ta và hắn, không chỉ là một giấc mộng hoang đường giữa mùa đông năm ấy.

Mà là duyên phận… đã định từ kiếp trước.

Trước kia ta luôn nghĩ hắn là gánh nặng phụ thân ép buộc ta nhận lấy.

Về sau phát hiện là nhận nhầm đệ đệ, trong lòng lại mơ hồ sinh ra đôi phần vui mừng.

Mãi đến giờ phút này, nhìn hắn đứng giữa trời xuân, y phục minh hoàng tôn lên vẻ tuấn tú trầm ổn nơi chân mày khóe mắt, ta mới chợt hiểu —

Thì ra những tháng ngày cùng nhau nương tựa đó,

Từng tiếng “A tỷ” mà hắn gọi,

Sớm đã ngấm vào máu thịt, hóa thành một dư vị khác —

Không còn là tình thân, mà là tình sâu đến chẳng nói nên lời.

Còn về Ôn Tri Hứa…

Nghe nói hắn bị triều đình tước quan giáng tước, đày đi biên ải phương Nam.

Có người từng trông thấy hắn ở bến tàu — mặc áo vải thô, gánh vác hàng hóa như bao phu khuân bình thường, không còn một chút phong độ công tử năm xưa.

Đầu xuân năm đó, Tề Diễn ban chiếu lập hậu.

Triều đình xôn xao đồn đoán: không biết là thiên kim nhà nào sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Thế nhưng khi thánh chỉ ban ra, chỉ vỏn vẹn mấy chữ:

“Sắc phong đích nữ phủ Hầu, Ngụy thị Khanh Khanh, làm Hoàng hậu.”

Cả triều chấn động.

Mà ta… chỉ đứng dưới mái hiên phủ hầu, áo váy nhã nhặn, ngẩng đầu nhìn cánh mai đầu xuân nhẹ rơi xuống lòng tay.

Tựa như tất cả khổ nhọc, ấm ức, chia lìa năm ấy —

Cuối cùng, đều nở thành một đoá hoa ngát hương.

Ta nâng thánh chỉ trong tay, nửa cười nửa trách:

“Hoàng thượng lại hồ đồ rồi.”

Hắn chẳng những không giận, còn nắm chặt tay ta, ghé sát tai thì thầm:

“Không phải hồ đồ. Là từ cái đêm trốn quan binh trong phòng củi ấy… ta đã nghĩ xong rồi.”

Ngày đại hôn, hồng lụa trải dài từ cổng hoàng cung đến tận phủ hầu.

Cả kinh thành xôn xao:

“Tân hậu xuất thân tội thần, sao có thể xứng với thiên tử?”

Nhưng thì đã sao?

Khi Tề Diễn vén khăn hỉ của ta lên, hắn vẫn gọi một tiếng như thuở ban đầu:

“A tỷ.”

Ta khẽ nghiêng người, dựa gần vào hắn thêm một chút.

Ánh sáng đỏ rực của song hỉ châu sa chiếu lên đôi bàn tay đang nắm chặt nhau của chúng ta ấm áp đến mức tưởng như có thể xua tan cả gió rét tháng ba.