- Chương 1: 1: Mở Đầu Quan Tài Đỏ
- Chương 2: 2: Xác Chết Nữ Không Đầu
- Chương 3: 3: Giai Nhân Như Ngọc
- Chương 4: 4: Tiếng Động Tầng Gác Mái
- Chương 5: 5: Ngoài Cửa Có Quỷ
- Chương 6: 6: Thi Thể Trong Cốp Xe
- Chương 7: 7: Tiếng Huýt Sáo Ngoài Hành Lang
- Chương 8: 8: Mẹ Đang Ở Đâu
- Chương 9: 9: Pháp Sư Áo Lông
- Chương 10: 10: Thiết Quan Áp Thi
- Chương 11: 11: Công Chúa Tóc Dài
- Chương 12: 12: Cậu Ấy Muốn Chia Tay
- Chương 13: 13: Cậu Bị Cưỡng Hôn
- Chương 14: 14: Nhân Cách Đặc Biệt
- Chương 15: 15: Nữ Quỷ Thăm Viếng Lúc Nửa Đêm
- Chương 16: 16: Mất Liên Lạc Với Thẩm Đạc
- Chương 17: 17: Cầu Cơ Hỏi Quỷ
- Chương 18: 18: Hẹn Ước Lần Thứ Hai
- Chương 19: 19: Người Theo Kẻ Chạy
- Chương 20: 20: Một Người Họ Hàng
- Chương 21: 21: Cậu Bị Làm Nhục
- Chương 22: 22: Quỷ Dữ Núi Sâu
- Chương 23: 23: Cậu Thuộc Về Tớ
- Chương 24: 24: Tiếng Động Lúc Nửa Đêm
- Chương 25: 25: Rối Gỗ Trên Tầng Gác
- Chương 26: 26: Mộng Du Thôn Cổ
- Chương 27: Đầu lâu treo ngược
- Chương 28: Bị quỷ theo đuôi
- Chương 29: Hiến thi cho Thái Tuế
- Chương 30: Nghi thức thăng tiên
- Chương 31: Tìm lại hài cốt
- Chương 32: Ánh nhìn đăm đăm
- Chương 33: Lưu vong đường cùng
- Chương 34: Một chiếc phôi thai
- Chương 35: Đại lễ trưởng thành
- Chương 36: Giang Nhiên là ai?
- Chương 37: Hắn không tồn tại
- Chương 38: Báo cáo kiểm tra
- Chương 39: Thiên sư đầu bạc
- Chương 40: Bồ Tát Ma
- Chương 41: Thần Đại Hắc Thiên
- Chương 42: Thoát khỏi nhà ma
- Chương 43: Thắc mắc chí mạng
- Chương 44: Bữa tiệc nhà họ Cận
- Chương 45: Thái Tử Na Thần
- Chương 46: Vòng cổ sốc điện
- Chương 47: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 48: Bệnh viện tâm thần
- Chương 49: Cái chết khó thoát
- Chương 50: Chị điều dưỡng
- Chương 51: Đường Khẩu mời tiên
- Chương 52: Nhật ký bác sĩ
- Chương 53: Phải cố gắng nhé
- Chương 54: Âm mưu của ác quỷ
- Chương 55: Đoạn phim giám sát
- Chương 56: Trò chơi tìm kho báu
- Chương 57: Không buồn nữa
- Chương 58: Ghi âm điện thoại
- Chương 59: Tôi muốn cậu sống
- Chương 60: Mau tỉnh lại
- Chương 61: Kẻ liều lĩnh
- Chương 62: Bắn tỉa chết chóc
- Chương 63: Chôn cô ta đi
- Chương 64: Hiệp Hội Thần Mộng
- Chương 65: Mình muốn ôm ôm
- Chương 66: Đột biến định hướng vị trí
- Chương 67: Đừng giết người
- Chương 68: Đằng sau không còn ai
- Chương 69: Chúc cậu may mắn
- Chương 70: Kế hoạch Thiên Hôn
- Chương 71: Không ngọt bằng cậu
- Chương 72: Yêu mình mãi mãi
- Chương 73: Một cuộc chiến
- Chương 74: Thời gian phân nhánh
- Chương 75: Tuồng âm treo cổ
- Chương 76: Chìm xuống cấm địa
- Chương 77: Đám cưới ma của người giấy
- Chương 78: Đêm khuya kinh hoàng
- Chương 79: Kêu trời gọi hồn
- Chương 83: Có người ở đây
- Chương 84: Người chết hồi sinh
- Chương 85: Y sẽ quay về
- Chương 86: Cắt đứt dây thừng
- Chương 87: Phẫu thuật đổi mắt
- Chương 88: Giang Nhiên quay về
- Chương 89: Đi tìm Khương Dã
- Chương 90: Chuyện ma trường học
- Chương 91: Nội quy an toàn
- Chương 92: Mò đường đêm khuya
- Chương 93: Khương Dã xuất hiện
- Chương 94: Theo họ chồng
- Chương 95: Cúng tế người chồng quá cố
- Chương 96: Đi nhầm nhà vệ sinh
- Chương 97: Xác nữ nhà vệ sinh
- Chương 98: Hồ sơ trường nữ sinh
- Chương 99: Nội quy nhân viên
- Chương 100: Khởi đầu tai hoạ
- Chương 101: Yêu là kiềm chế
- Chương 102: Mẹ ra đi
- Chương 103: Tôi là Khương Dã
- Chương 104: Mau nói yêu mình
- Chương 105: Cạm bẫy chí mạng
- Chương 106: Mèo con tàn nhẫn
- Chương 107: Cậu muốn cướp ngục
- Chương 108: Lên kế hoạch
- Chương 109: Đợi em quay về
- Chương 110: Tặng cậu nhẫn kim cương
- Chương 111: Phu thê giao bái
- Chương 112: Thần Đầu Khỉ
- Chương 113: Chuyện cũ nhà họ Hồ
- Chương 114: Giọng của cậu
- Chương 115: Rối bóng mặt khỉ
- Chương 116: Trên lưng có xác
- Chương 117: Chuyện đêm thôn ma ám
- Chương 118: Bình hồn mộ cổ
- Chương 119: Phù điêu ma quỷ
- Chương 120: Xác đen loang lổ
- Chương 121: Sai lầm chí mạng
- Chương 122: Vào tòa thành ma
- Chương 123: Họ đã chết
- Chương 124: Quái vật trong tháp
- Chương 125: Quái vật là hắn
- Chương 126: Sâu trong hang ngầm
- Chương 127: Ngủ say dưới lòng đất
- Chương 128: Vào mộng
- Chương 129: Mảnh vỡ thời gian
- Chương 130: Một đời một kiếp
- Chương 131: Quay về
- Chương 132: Đứa trẻ mồ côi (Hoàn)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Đoàn người tiếp tục đi xuống, tiểu đội dò đường của Sầm Duẫn liên tục nhắn tin, hướng dẫn họ đi tiếp. Từ đầu đến cuối Khương Dã vẫn thấy không đáng tin, hỏi Sầm Duẫn có xác nhận thân phận của tiểu đội dò đường không. Lâu lắm rồi không thấy mặt, sao hắn biết kẻ gửi tin nhắn tới vẫn là người? Sầm Duẫn bảo họ có một cụm mười chữ số cứ cách nửa tiếng đổi một lần, dùng công thức đặc biệt tính ra mật khẩu, chỉ có nhập mật khẩu thì mới nhận được tin nhắn của đối phương.
"Cho đến giờ, chúng tôi chưa phát hiện ra ma nào biết làm toán." Hắn nói.
Khương Dã: "..."
Đi qua vài ngã rẽ, họ dần rời xa đoạn đường đá lát tượng người đó. Lính đánh thuê Thần Mộng đi đầu đội ngũ phát hiện trên tường có một cái hốc nhân tạo và một bộ đồ lặn, thời gian hiển thị trên đồng hồ tính giờ lặn của bộ đồ là mười ngày trước.
Hoắc Ngang cảm thấy khó hiểu: "Nơi này là Đại Gobi cơ mà? Sao lại có đồ lặn?"
"Khác đường cùng đích đến, chứng tỏ chúng ta đi đúng chỗ rồi." Sầm Duẫn rất hưng phấn.
"Nghĩa là sao?" Hoắc Ngang không hiểu.
Khương Dã giải thích: "Đây chắc là đồ lặn của mẹ tôi, mẹ tôi xuất phát từ thế giới đằng sau trường nữ sinh, đi đường biển đến nơi ở của thần. Giờ chúng ta phát hiện ra đồ lặn của bà ở nơi này, chứng tỏ chúng ta đã đến điểm giao giữa hai thế giới. Hơn nữa anh có phát hiện ra không, từ chỗ phù điêu đến đây, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, ít nhất 10 độ, chắc hẳn chúng ta không còn ở Gobi nữa."
Hoắc Ngang vỡ lẽ, "Chúng ta đã vào cấm địa?"
Khương Dã hỏi Sầm Duẫn, "Đã bao lâu chưa nhận được tin từ đội trên mặt đất?"
Sầm Duẫn kích động lấy bộ đàm ra, nói: "Ba mươi giây nữa là tròn một tiếng đồng hồ."
Trước đó họ giao hẹn là một tiếng đồng hồ liên hệ một lần, mọi người nhìn bộ đàm chăm chú, ba mươi giây trôi vụt qua, bộ đàm không có tiếng. Sầm Duẫn chủ động liên hệ với mặt đất, không ai đáp lại. Hạ Tuân bật máy phóng đại tín hiệu, vẫn trong trạng thái ngắt liên lạc.
Liên lạc với thế giới bên ngoài đã bị cắt đứt, họ đã vào cấm địa.
"Còn liên lạc được với tiểu đội dò đường không?" Khương Dã hỏi.
Sầm Duẫn gửi tin nhắn, máy liên lạc phát sáng, hắn gật đầu, "Được. Họ cũng ở cấm địa như chúng ta, tín hiệu truyền đi được."
Khung cảnh xung quanh chẳng có gì khác trước đây, đám lính đánh thuê nhìn xung quanh, không có cảm nhận gì đặc biệt, Hạ Tuân cũng bảo cấm địa không khác biệt nhiều so với tưởng tượng của y, chỉ có Hoắc Ngang và Trương Nghi lập tức cảnh giác, kinh nghiệm cấm địa trong quá khứ mách bảo họ rằng, một khi vào cấm địa, có thể xảy ra sự cố bất cứ lúc nào.
"Giờ đi đâu?" Sầm Duẫn dùng bộ đàm liên hệ với tiểu đội dò đường.
Tiếng lạo xạo vọng ra từ bộ đàm, tín hiệu không ổn định, âm thanh đứt quãng.
"Vào hang... Vào hang."
"Trong đó có gì?"
"Vào... trong... rất đông người..."
Tín hiệu kém quá, gần như không thể trao đổi được, Sầm Duẫn lập tức tắt bộ đàm. Thông tin tiểu đội dò đường gửi tới nhất thời làm mọi người im lặng, rất đông người nghĩa là gì? Trong ngôi mộ cổ dưới lòng đất này, sao lại xuất hiện rất đông người?
"Có phải họ đã xảy ra chuyện rồi không?" Hạ Tuân lo lắng ra mặt.
Sầm Duẫn bật đồng hồ điện tử, nó nhận thông tin dấu hiệu sinh tồn của tất cả mọi người trong đội theo thời gian thực, nhịp tim và huyết áp của năm người trong tiểu đội dò đường hơi thấp, nhưng không vượt quá phạm vi bình thường.
"Họ không sao, có điều tín hiệu đã bị ngắt." Sầm Duẫn nói, "Có thể "rất đông người" không phải nghĩa bề ngoài, cũng có thể là "trong bích hoạ rất đông người", "rất đông thi thể". Anh Giang, anh nghĩ sao?"
Khương Dã thờ ơ nói: "Tôi nghĩ tốt nhất là các người đừng đi tiếp nữa."
Hạ Tuân hỏi: "Tại sao?"
"Anh không phát hiện ra à?" Khương Dã nói, "Tình hình đã bắt đầu tuột ra khỏi tầm kiểm soát của các người rồi."
Sầm Duẫn đeo khẩu trang, chỉ để lộ cặp mắt thích thú tột độ.
"Chỉ cách cửa một bước chân nữa, bắt chúng tôi dừng bước ở đây, không thể nào." Hắn ra lệnh, "Vào hang."
Lính đánh thuê của Thần Mộng vào hang trước tiên, sau đó là tiểu đội của Khương Dã, cuối cùng là Sầm Duẫn và lính đánh thuê bọc hậu. Sau khi vào hang, phía trước quang đãng hẳn. Khương Dã phát hiện, không ngờ nơi này lại là một địa cung. Ánh đèn pin không rọi được đến tận cùng, phía trước đen ngòm sâu hun hút, lặng ngắt như tờ. Có người bật đèn pin cường độ cao, phía dưới sáng sủa hơn, Khương Dã nhìn thấy vô số quan tài dày đặc san sát nhau. Trong tầm nhìn, ít nhất có hơn một trăm quan tài. Quan tài nhiều hình dạng khác nhau, ngay cả chất liệu cũng rất đa dạng.
"Mộ hợp táng..." Hạ Tuân tấm tắc cảm thán, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy mộ hợp táng quy mô lớn thế này."
"Không phải chính là mộ tập thể sao?" Hoắc Ngang nói.
"Anh đã bao giờ thấy mộ tập thể nào nhiều quan tài đẹp thế này chưa?" Hạ Tuân nhảy xuống dưới, đáp xuống giữa đống quan tài, quan sát kỹ văn tự trên quan tài, "Trong quan tài này là quý tộc Tây Hạ, hình như là một tướng quân." Y lại ngồi thụp xuống nhìn chiếc quan tài bên cạnh, "Trong này là... ấy, "Hoàng Thuỷ", không phải đây là niên hiệu của Bắc Nguỵ đấy ư?" Y ngơ ngác, khom lưng quan sát lần lượt, kêu lên, "Mọi người lại đây nhìn này, niên đại của những chiếc quan tài này khác nhau. Chỗ này là Tây Hạ, chỗ kia là Bắc Nguỵ, còn có cả Xuân Thu."
Người của Hiệp Hội Thần Mộng lũ lượt xuống xem quan tài, Khương Dã cau mày nhìn họ, bề ngoài Sầm Duẫn bảo muốn Khương Dã dẫn đường, thực tế cho đến hiện tại, tất cả mọi mệnh lệnh đều là Sầm Duẫn tự đưa ra, đám thuộc hạ của hắn cũng chỉ nghe lời hắn. Họ không do Khương Dã điều khiển, Khương Dã không thể lường trước được hành động của họ, tình hình hoàn toàn mất kiểm soát.
Phải thoát khỏi họ càng sớm càng tốt.
Khương Dã chắp tay sau lưng ra hiệu cho Hoắc Ngang và Trương Nghi, mấy người lặng lẽ túm tụm lại một chỗ, lạnh lùng nhìn họ hưng phấn sờ quan tài.
"Tôi biết rồi," Hạ Tuân cầm sổ, tốc ký phiên dịch chữ trên quan tài, nói, "Những người này chôn ở đây, nghĩa là "ngủ cùng thần". Thần linh ngủ say trong thành Hắc Sơn, họ bèn mang quan tài của mình vào đây, chôn theo thần. Cứ cách vài trăm năm, sẽ có người đưa quan tài vào, hơn nữa người chôn cất ở đây đều là quý tộc các triều đại, nếu là dân thường trăm họ thì không có tư cách được chôn vào đây. Mọi người nhìn xem, chỗ này viết "ngủ cùng thần, thọ cùng thần". Sếp Sầm, có mở quan tài xem không?"
Hoắc Ngang nhìn họ hưng phấn vô cùng, hỏi: "Không phải mục đích của họ là tìm thần à, sao lại lần chần ở đây mở quan tài?"
Trương Nghi thì thầm: "Anh không phát hiện ra à, họ hơi bị hưng phấn quá đà rồi."
Hoắc Ngang vỡ lẽ, không chỉ Sầm Duẫn bị ảnh hưởng, những tên đần khác của Thần Mộng cũng đã bị cấm địa ảnh hưởng đến thần kinh.
Khương Dã chọn Hoắc Ngang, Trương Nghi vào cùng là có nguyên nhân, nhiều lần thoát khỏi cấm địa thành công cho thấy mấy người họ có khả năng kháng cự lại ảnh hưởng đến tinh thần của cấm địa vượt trội hơn người khác. Trương Nghi tu đạo, sống thanh tịnh, thần kinh mạnh hơn người thường. Hoắc Ngang yếu hơn chút đỉnh, nhưng y bị ảnh hưởng cùng lắm chỉ là trở thành thiểu năng mà thôi, không có tính nguy hiểm. Nhưng đám người Thần Mộng thì khác, Khương Dã không hiểu biết gì về họ, cũng không biết khả năng chống lại ảnh hưởng tinh thần từ cấm địa của họ ra sao, sau khi bị ảnh hưởng họ có khả năng phá hoại lớn nhường nào. Giờ xem ra, phần lớn số người đều không đủ vượt ải.
Một bác sĩ đi theo đoàn áp ống nghe vào quan tài, kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: "Sếp Sầm, trong quan tài có tiếng hít thở."
"Vãi?"
Mấy tay lính đánh thuê tranh nhau sán lại gần nghe, lũ lượt bày tỏ mình nghe thấy tiếng hít thở.
Hoắc Ngang thì thầm hỏi: "Có phải họ bị ảo giác không?"
Khương Dã hỏi Cận Phi Trạch: "Cậu nghe thấy tiếng trong quan tài không?"
"..." Cận Phi Trạch híp mắt nhìn cậu, "Tiểu Dã, cậu coi mình là chó hay Thuận Phong Nhĩ vậy?"
*Thuận Phong Nhĩ: Một vị thần có thính giác phi phàm.
"Xin cậu đấy." Khương Dã nói.
Cận Phi Trạch khịt mũi, không để ý đến cậu.
Mắt thường cũng thấy được tâm trạng của hắn rất tệ, Khương Dã không bắt ép hắn nữa, lại hỏi Diệu Diệu, "Em nghe thấy được không?"
Lý Diệu Diệu chụm hai tay quanh tai, làm động tác thu nhận âm thanh, nghe vài giây rồi gật đầu mạnh: "Có, tiếng! Sống!"
Lần này Hoắc Ngang và Trương Nghi đều kinh ngạc, không ngờ người của Thần Mộng không xuất hiện ảo giác, trong quan tài có tiếng hít thở thật.
"Mở ra."
Sầm Duẫn chọn một chiếc quan tài đen trong số đó, lính đánh thuê tiến lên mở quan tài.
Hoắc Ngang chạm vào súng, "Không phải sẽ có vua cương thi nhảy ra đấy chứ? Hay là chúng ta bỏ chạy luôn cho xong."
Khương Dã nói khẽ: "Đợi thêm đã."
"Nắp quan tài này lỏng!" Có người gọi.
Mấy tay vạm vỡ chung sức nhấc nắp quan tài nặng trịch lên. Thi thể trong quan tài xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, tất cả mọi người hít vào một hơi.
Hoắc Ngang kiễng chân lên nhìn, "Họ mở ra cái gì vậy?"
Hạ Tuân kinh ngạc lùi lại vài bước, gọi Khương Dã thất thanh, "Anh Giang! Anh mau đến đây xem này!"
Khương Dã tiến lên nhìn thử, nằm trong đó là một trong số tiểu đội dò đường. Có điều người này đã hoàn toàn mất hình người, gương mặt có đường nét của đầu khỉ, làn da cũng hoá đen, thậm chí có vài chỗ đã loang lổ màu sắc lạ, nom rất giống hoa văn trên rối bóng mặt khỉ.
Sầm Duẫn lại phát hiện các quan tài cũng từng bị mở ra, hắn đẩy nắp quan tài, không ngoại lệ, đều là thành viên của tiểu đội dò đường. Một người, hai người, ba người, bốn người... còn thiếu một người nữa. Không kịp tìm nữa, bác sĩ trong đội vội vàng tiến lên, dùng ống nghe dò nhịp tim của bốn người này, nói: "Mặc dù rất khó tin, nhưng hình như họ vẫn còn sống. Tiếng hít thở vừa nghe thấy, chính là của họ."
Sầm Duẫn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay điện tử, quả vậy, dấu hiệu sinh tồn của họ vẫn còn, có điều không biết từ bao giờ nhịp tim của họ đã tụt xuống 30 nhịp mỗi phút.
"Họ đã thành ra thế này, thế người liên hệ với sếp Sầm lúc trước là ai?" Hạ Tuân túa mồ hôi lạnh.
Đồng tử mắt Sầm Duẫn run rẩy, sốc vô cùng, tay run run bật bộ đàm. Giọng tiểu đội dò đường vọng ra từ bộ đàm:
"Đông người quá... Nơi này thật sự rất đông người..."
Rõ ràng tiểu đội dò đường đang nằm trong quan tài, nhưng bộ đàm thật sự truyền ra giọng họ. Không chỉ vậy, ngoài giọng họ ra còn có một số âm thanh vỗ trống ồn ào, nghe có vẻ rất náo nhiệt, dường như họ đang ở một điểm họp chợ đông đúc.
Sầm Duẫn nhìn tiểu đội dò đường nằm trong quan tài, hỏi: "Các cậu đang ở đâu?"
"Chúng tôi ở..." Âm thanh ngắt quãng, "Trong thành Hắc Sơn... Chúng tôi... Chúng tôi nhìn thấy một toà tháp..."
Sầm Duẫn vội nói: "Tháp? Tháp nào?"
"Đấng ở trong tháp... Là Đấng... Chúng tôi đã nhìn thấy Đấng!"
Tiếng ồn đinh tai đột nhiên vọng ra từ trong bộ đàm, như một lưỡi dao cứa vào màng nhĩ, tất cả mọi người đều bịt tai lại. Sầm Duẫn tắt bộ đàm, mọi người mới đỡ hơn. Lúc này bác sĩ chợt nói: "Tim họ ngừng đập rồi."
Sầm Duẫn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay điện tử, toàn bộ dấu hiệu sinh tồn của tiểu đội dò đường đã tụt về 0.
"Đợi đã... Mọi người nhìn này!" Có người chỉ vào quan tài kêu lên.
Chỉ thấy quan tài, mặt bốn thành viên tiểu đội đã hoá mặt khỉ hoá đen từng tấc một, bong tróc như tro tàn, để lộ làn da thi thể loang lổ bên dưới. Rất khó miêu tả màu sắc này, rõ ràng là đen ngòm, nhưng nom quái dị sặc sỡ, như cánh bướm. Thi thể co giật run rẩy, bác sĩ giật mình lùi lại, lẩn vào đám người, Khương Dã cũng lặng lẽ lùi lại, trở về đội của mình.
Giờ cậu đã hiểu được phần nào tại sao thi thể thầy pháp mặt khỉ lại sợ rối bóng mặt khỉ. Chắc hẳn giữa các thi thể này có phân chia cấp bậc, nhìn là biết những thi thể mặt khỉ loang lổ này khó nhằn hơn thi thể mặt khỉ bình thường, chỉ làn da thôi cũng đủ doạ thi thể mặt khỉ bình thường.
"Chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào." Khương Dã nói khẽ.
"Được thôi." Hoắc Ngang lên đạn cho súng.
Thần Mộng nổ súng trước tiên, đạn chi chít găm vào thi thể mặt khỉ bò ra khỏi quan tài. Năm người nhóm Khương Dã chậm rãi lùi vào bóng tối sâu hun hút của địa cung, năm thi thể mặt khỉ nhanh nhẹn khác thường, chỉ trong chớp mắt đã cắn chết hai tay lính đánh thuê, làm đám người Thần Mộng chạy nháo nhào, không ai chú ý thấy bên Khương Dã đã chuẩn bị chuồn mất.
Khương Dã lùi đến rìa bóng tối, rọi đèn pin vào sâu trong địa cung, đằng xa vẫn là quan tài dày đặc, xa hơn nữa thì đen ngòm không nhìn rõ. Cậu lại ngoái đầu nhìn về phía Thần Mộng, súng toé lửa đan xen, có một thi thể mặt khỉ bị bắn vỡ đầu.
"——Khương Dã." Tiếng gọi của Cận Phi Trạch chợt vang lên sau lưng, như có như không, rất kỳ ảo.
Cậu chợt ngoái đầu nhìn sang Cận Phi Trạch. Hắn đứng cách đó không xa, quay lưng lại với cậu, bóng tối như màu mực đặc quánh, nuốt chửng một nửa bóng dáng hắn. Chiếc áo gió màu trắng của hắn hơi phản quang trong ánh đèn pin, rất nổi bật.
"Cận Phi Trạch," Khương Dã hỏi, "Cậu vừa gọi tôi à?"
"Cận Phi Trạch" quay mặt lại, để lộ gương mặt khỉ đen sì gồ ghề loang lổ. Đèn pin rọi lên gương mặt nó, nó rít lên, lập tức nhào tới. Hoắc Ngang bên cạnh nhanh chóng giơ súng, đạn vụt qua bên tai Khương Dã, găm vào mặt thi thể mặt khỉ.
Đây là người thứ năm của tiểu đội dò đường! Anh ta cũng mặc áo gió trắng, trong bóng tối tầm nhìn có hạn, lại đeo thiết bị nhìn ban đêm, nhất thời không nhìn rõ.
Thi thể mặt khỉ bị mất một nửa mặt bên phải, vẫn nhào tới Khương Dã không tha. Khương Dã rút dao chiến đấu ra, xoay người chém vào mặt thi thể mặt khỉ. Nhát chém của cậu nhanh nhẹn gọn gàng, luồng gió cuốn theo lưỡi dao lạnh lẽo như mang theo sương giá, nửa bên trái của khuôn mặt khỉ tức khắc bị cậu chém rụng. Xác khỉ mất hai mắt, đầu quay mòng mòng, Khương Dã đạp văng nó ra rõ xa. Nhìn xung quanh, không trông thấy Cận Phi Trạch. Khương Dã tháo thiết bị nhìn ban đêm, vẫn không tìm thấy Cận Phi Trạch.
Khương Dã sẵng giọng hỏi: "Cận Phi Trạch đâu?"
"Không biết," Trương Nghi nói, "A Trạch biến mất rồi!"
Nhất định Cận Phi Trạch có chuyện gì đó giấu cậu. Khương Dã nghiến răng nghĩ.
Cậu chợt nhớ đến hôm qua ở ngôi mộ cổ dưới thôn Miếu Tử, Cận Phi Trạch đã tháo mặt nạ của người áo trắng nặn bằng bùn. Sau đó, Cận Phi Trạch bắt đầu khác thường. Nhất định Cận Phi Trạch đã nhìn thấy gì đó. Rốt cuộc hắn đã nhìn thấy gì?