- Chương 1: 1: Mở Đầu Quan Tài Đỏ
- Chương 2: 2: Xác Chết Nữ Không Đầu
- Chương 3: 3: Giai Nhân Như Ngọc
- Chương 4: 4: Tiếng Động Tầng Gác Mái
- Chương 5: 5: Ngoài Cửa Có Quỷ
- Chương 6: 6: Thi Thể Trong Cốp Xe
- Chương 7: 7: Tiếng Huýt Sáo Ngoài Hành Lang
- Chương 8: 8: Mẹ Đang Ở Đâu
- Chương 9: 9: Pháp Sư Áo Lông
- Chương 10: 10: Thiết Quan Áp Thi
- Chương 11: 11: Công Chúa Tóc Dài
- Chương 12: 12: Cậu Ấy Muốn Chia Tay
- Chương 13: 13: Cậu Bị Cưỡng Hôn
- Chương 14: 14: Nhân Cách Đặc Biệt
- Chương 15: 15: Nữ Quỷ Thăm Viếng Lúc Nửa Đêm
- Chương 16: 16: Mất Liên Lạc Với Thẩm Đạc
- Chương 17: 17: Cầu Cơ Hỏi Quỷ
- Chương 18: 18: Hẹn Ước Lần Thứ Hai
- Chương 19: 19: Người Theo Kẻ Chạy
- Chương 20: 20: Một Người Họ Hàng
- Chương 21: 21: Cậu Bị Làm Nhục
- Chương 22: 22: Quỷ Dữ Núi Sâu
- Chương 23: 23: Cậu Thuộc Về Tớ
- Chương 24: 24: Tiếng Động Lúc Nửa Đêm
- Chương 25: 25: Rối Gỗ Trên Tầng Gác
- Chương 26: 26: Mộng Du Thôn Cổ
- Chương 27: Đầu lâu treo ngược
- Chương 28: Bị quỷ theo đuôi
- Chương 29: Hiến thi cho Thái Tuế
- Chương 30: Nghi thức thăng tiên
- Chương 31: Tìm lại hài cốt
- Chương 32: Ánh nhìn đăm đăm
- Chương 33: Lưu vong đường cùng
- Chương 34: Một chiếc phôi thai
- Chương 35: Đại lễ trưởng thành
- Chương 36: Giang Nhiên là ai?
- Chương 37: Hắn không tồn tại
- Chương 38: Báo cáo kiểm tra
- Chương 39: Thiên sư đầu bạc
- Chương 40: Bồ Tát Ma
- Chương 41: Thần Đại Hắc Thiên
- Chương 42: Thoát khỏi nhà ma
- Chương 43: Thắc mắc chí mạng
- Chương 44: Bữa tiệc nhà họ Cận
- Chương 45: Thái Tử Na Thần
- Chương 46: Vòng cổ sốc điện
- Chương 47: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 48: Bệnh viện tâm thần
- Chương 49: Cái chết khó thoát
- Chương 50: Chị điều dưỡng
- Chương 51: Đường Khẩu mời tiên
- Chương 52: Nhật ký bác sĩ
- Chương 53: Phải cố gắng nhé
- Chương 54: Âm mưu của ác quỷ
- Chương 55: Đoạn phim giám sát
- Chương 56: Trò chơi tìm kho báu
- Chương 57: Không buồn nữa
- Chương 58: Ghi âm điện thoại
- Chương 59: Tôi muốn cậu sống
- Chương 60: Mau tỉnh lại
- Chương 61: Kẻ liều lĩnh
- Chương 62: Bắn tỉa chết chóc
- Chương 63: Chôn cô ta đi
- Chương 64: Hiệp Hội Thần Mộng
- Chương 65: Mình muốn ôm ôm
- Chương 66: Đột biến định hướng vị trí
- Chương 67: Đừng giết người
- Chương 68: Đằng sau không còn ai
- Chương 69: Chúc cậu may mắn
- Chương 70: Kế hoạch Thiên Hôn
- Chương 71: Không ngọt bằng cậu
- Chương 72: Yêu mình mãi mãi
- Chương 73: Một cuộc chiến
- Chương 74: Thời gian phân nhánh
- Chương 75: Tuồng âm treo cổ
- Chương 76: Chìm xuống cấm địa
- Chương 77: Đám cưới ma của người giấy
- Chương 78: Đêm khuya kinh hoàng
- Chương 79: Kêu trời gọi hồn
- Chương 83: Có người ở đây
- Chương 84: Người chết hồi sinh
- Chương 85: Y sẽ quay về
- Chương 86: Cắt đứt dây thừng
- Chương 87: Phẫu thuật đổi mắt
- Chương 88: Giang Nhiên quay về
- Chương 89: Đi tìm Khương Dã
- Chương 90: Chuyện ma trường học
- Chương 91: Nội quy an toàn
- Chương 92: Mò đường đêm khuya
- Chương 93: Khương Dã xuất hiện
- Chương 94: Theo họ chồng
- Chương 95: Cúng tế người chồng quá cố
- Chương 96: Đi nhầm nhà vệ sinh
- Chương 97: Xác nữ nhà vệ sinh
- Chương 98: Hồ sơ trường nữ sinh
- Chương 99: Nội quy nhân viên
- Chương 100: Khởi đầu tai hoạ
- Chương 101: Yêu là kiềm chế
- Chương 102: Mẹ ra đi
- Chương 103: Tôi là Khương Dã
- Chương 104: Mau nói yêu mình
- Chương 105: Cạm bẫy chí mạng
- Chương 106: Mèo con tàn nhẫn
- Chương 107: Cậu muốn cướp ngục
- Chương 108: Lên kế hoạch
- Chương 109: Đợi em quay về
- Chương 110: Tặng cậu nhẫn kim cương
- Chương 111: Phu thê giao bái
- Chương 112: Thần Đầu Khỉ
- Chương 113: Chuyện cũ nhà họ Hồ
- Chương 114: Giọng của cậu
- Chương 115: Rối bóng mặt khỉ
- Chương 116: Trên lưng có xác
- Chương 117: Chuyện đêm thôn ma ám
- Chương 118: Bình hồn mộ cổ
- Chương 119: Phù điêu ma quỷ
- Chương 120: Xác đen loang lổ
- Chương 121: Sai lầm chí mạng
- Chương 122: Vào tòa thành ma
- Chương 123: Họ đã chết
- Chương 124: Quái vật trong tháp
- Chương 125: Quái vật là hắn
- Chương 126: Sâu trong hang ngầm
- Chương 127: Ngủ say dưới lòng đất
- Chương 128: Vào mộng
- Chương 129: Mảnh vỡ thời gian
- Chương 130: Một đời một kiếp
- Chương 131: Quay về
- Chương 132: Đứa trẻ mồ côi (Hoàn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Biên tập: Bảo, Bab, M.
Sửa lỗi: Bảo Bảo.
Thẩm Đạc ra hiệu, hai người đàn ông mặc vest giơ súng lên, một trái một phải tự vào hai bên cửa căn hộ của Khương Dã.
Một người đàn ông mặc vest khác cầm thùng dụng cụ nhanh chóng bước ra mở khóa, ‘cạch’ một tiếng, hắn ra dấu “OK”, người đứng bên phải đẩy cửa ra, cẩn thận bước vào trong nhà.
Từng người lần lượt tiến vào căn hộ của Khương Dã, một người trong số đó bật đèn huyền quan lên.
Căn hộ không lớn lắm, đồ đạc bên trong chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng thấy rõ tất tần tật, bọn họ kiểm tra nhà vệ sinh, phòng bếp và gầm giường, cũng không bỏ qua góc cạnh cửa, nhưng không phát hiện ra người nào cả.
Có ai đó dò được tín hiệu dưới đệm ghế sô pha của Khương Dã —— điện thoại của Khương Nhược Sơ.
Khương Dã nhớ tới hôm qua Cận Phi Trạch nói rằng có một người phụ nữ đi ra khỏi nhà cậu, bây giờ xem ra người đó không phải Lưu Bội, mà là mẹ cậu.
Thẩm Đạc cất điện thoại của Khương Nhược Sơ vào túi thu thập (mẫu vật) trong suốt, đoạn hỏi: “Bạn học Khương Dã, cậu biết mật mã điện thoại của mẹ mình không?”
Khương Dã nhíu mày suy nghĩ, sau đó nhập ngày sinh của mẹ, sai, cậu lại nhập ngày sinh của mình, đúng.
Cậu bấm mở thư viện, bên trong có một video.
Trong lòng Khương Dã bỗng có một dự cảm xấu, ngón tay cậu khẽ run, bấm mở đoạn video duy nhất này.
Lý Diệc An xuất hiện trong màn hình, gã mặc một chiếc áo lông màu xanh lục đậm, ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Gã là một người đàn ông điển trai, rõ là một tay buôn đồ cổ số một Thâm Quyến, ngay cả ông trùm xã hội đen ở thủ đô cũng phải giữ chút mặt mũi cho gã, song gã lại rất sợ vợ.
Khương Nhược Sơ nói hướng đông, gã không dám đi hướng tây, Khương Nhược Sơ bảo đứng, gã tuyệt đối không dám ngồi.
Ra ngoài tham dự tiệc rượu, dẫu buổi tiệc quan trọng bao nhiêu thì chỉ cần một cuộc gọi của Khương Nhược Sơ là có thể triệu hồi gã về nhà.
Khương Dã nhìn gã, cảm xúc trong lòng cậu rất phức tạp.
Lý Diệu Diệu thò đầu qua xem, hô lên: “Là bố kìa!”
Lý Diệc An nhìn vào camera, nụ cười đượm nỗi xót xa.
Gã chậm rãi cất lời: “Diệu Diệu, Tiểu Dã, lúc các con thấy đoạn video này ắt hẳn đã gặp rất nhiều chuyện vô lý mà các con không thể giải thích được.
Đừng sợ, mẹ các con đã chuẩn bị hết thảy cho các con rồi, các con sẽ sớm thoát khỏi hiểm nguy và trở về cuộc sống bình thường.
Diệu Diệu, không có bố bên cạnh, con phải nghe lời anh con nhé.
Bố đã chuyển nhượng tất cả cổ phần của công ty và bất động sản trong nhà cho các con đứng tên, các con cũng có đủ tiền đóng học phí và tự sinh hoạt một mình.
Tiểu Dã, năm trước ta nói với con những lời ấy cốt là để khích lệ con tập trung học hành, đừng giận dỗi mẹ con nữa.
Là ta biểu đạt không đúng cách, khiến con hiểu lầm ý ta, ngược lại khiến mối quan hệ giữa con và mẹ con trở nên gay gắt.
Con phải tin rằng mẹ con thật sự có nỗi khổ riêng.
Mấy năm gần đây, em ấy chịu đủ điều khổ sở vì bị ảo giác hành hạ, đi khắp thế giới để tìm một thành phố và một người không tồn tại.
Ban đầu, ta cứ ngỡ rằng vì sự kiện của 5 năm về trước nên em ấy mới như vậy.
Sau đó, vì giúp em ấy mà ta chẳng để tâm đến lời cảnh cáo của em ấy mà tham gia vào vụ này.
Khi ta nhìn thấy những pháp sư không đầu mặc áo lông (vũ y bái huy) xuất hiện trong đám đông, ta mới tin rằng những gì mẹ con nói là sự thật.
Chúng đã tìm ra ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh mất chính mình, trở thành pháp sư như chúng.
Diệu Diệu, Tiểu Dã, nếu các con thấy ta thì phải báo cảnh sát ngay, đừng tới gần ta, đó không phải ta đâu, chỉ là thứ có bề ngoài giống ta mà thôi.
Tiểu Dã, Diệu Diệu còn nhỏ, tính cách thì vô tư, con phải thay ta chăm sóc em nhé.
Nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ, đừng đi tìm mẹ con, đừng nhất quyết điều tra chuyện này.”
Video kết thúc, hình ảnh biến mất, màn hình tối om.
Lý Diệu Diệu hoang mang nói: “Có ý gì, sao em nghe không hiểu gì hết vậy? Bố em bị sao thế, mẹ đi đâu rồi?” Giọng nhỏ run rẩy, “Sao lại thế này, em nghe chẳng hiểu gì cả!”
“Xin lỗi, chúng tôi phải mang điện thoại của mẹ cậu đi.” Thẩm Đạc thu lại di động của Khương Nhược Sơ.
“Mấy cái xác không đầu đó rốt cuộc là thứ gì vây?” Khương Dã hỏi.
“Một loại sinh vật kỳ lạ, ngoài ra nó còn là cơ mật của quốc gia, tôi không thể nói được.”
“Bố mẹ tôi gặp phải chuyện gì rồi? Các anh có thể tìm được ba mẹ tôi không?” Khương Dã lại hỏi.
“Yên tâm đi, tìm người dân bị mất tích là việc của cảnh sát, cậu ở nhà chờ tin là được.”
“Tôi muốn nghe lời thật.” Khương Dã nhìn chằm chằm anh ta.
Đôi mắt Khương Dã rất đen, đen nhánh như đá mã não, không biết vì sao, khi bị cậu nhìn trực diện như vậy cứ có cảm giác áp bức không nói nên lời, như thể bất cứ lời nói dối nào cũng có thể bị cậu nhìn thấu.
Thẩm Đạc không hề lảng tránh mà cũng nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen nhánh của Khương Dã, “Lời thật là bọn tôi sẽ đi tìm mẹ của cậu.”
“Anh biết bà ấy đi đâu.” Khương Dã không đặt câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Thẩm Đạc không trả lời, chỉ nói: “Bố mẹ cậu gặp phải vấn đề mà không phải một cậu học sinh cấp 3 như cậu có thể giải quyết được.
Cậu có biết cũng vô dụng, cậu biết càng nhiều thì càng nguy hiểm thôi.”
“Tôi là con của họ,” Khương Dã gằn từng chữ, “Tôi có quyền được biết.”
Thẩm Đạc mềm cứng gì cũng không ăn, anh ta đưa cậu một tờ danh thiếp, “Việc còn lại cứ giao cho chúng tôi đi, cậu ngoan ngoãn chờ ở nhà, có vấn đề gì thì tìm tôi.
Xác không đầu thuộc diện sinh vật kỳ lạ, không được luật pháp quốc gia bảo vệ, việc cậu chặt nó là không phạm pháp.
Tuy là vậy, nhưng sau này cậu đừng làm những chuyện thế này nữa… Tôi sẽ sắp xếp hai vệ sĩ đi theo cậu, cho tới khi có thể xác định được hai anh em cậu an toàn mới thôi.”
Nói xong, anh ta tỉnh bơ liếc nhìn Cận Phi Trạch đang đứng ở cửa, sau đó bước nhanh xuống lầu.
Lý Diệu Diệu bất giác rớt nước mắt, nhỏ bất lực ngửa đầu nhìn Khương Dã.
“Mẹ sẽ về chứ anh?” Nhỏ hỏi.
Khương Dã im lặng.
Video của Lý Diệc An tiết lộ quá ít thông tin, gã thậm chí còn không nói chuyện gì đã xảy ra với Khương Nhược Sơ.
Khương Dã biết gã cố ý, gã không hi vọng Khương Dã và Lý Diệu Diệu rơi vào kết cục giống gã.
Khương Dã nhớ tới những tin nhắn Khương Nhược Sơ gửi cho cậu trước khi mất tích, bà biết bà sắp gặp phải chuyện gì, bà muốn gặp cậu trước khi sự cố xảy ra.
Nhưng cậu đã không cho bà cơ hội.
Tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt, khiến cậu hít thở không thông.
Lý Diệu Diệu vẫn đang khóc, tuy cậu sợ, cậu đau lòng, nhưng cũng không thể tỏ ra yếu ớt trước mặt nhỏ.
Nhóc con mười sáu tuổi gặp phải biến cố như vậy mà không gục ngã đã không dễ dàng gì rồi.
Nếu đến cả người anh duy nhất của nhỏ cũng không biết phải làm sao thì chắc chắn nhỏ sẽ càng thêm sợ hãi.
“Anh ơi…” Lý Diệu Diệu gọi cậu.
“Mẹ sẽ về mà.” Khương Dã bỗng nhiên nói.
Lý Diệu Diệu sửng sốt, “Sao anh có thể khẳng định như thế?”
Giọng điệu Khương Dã kiên định và bình tĩnh, “Em còn vị thành niên, anh thì mới vừa trưởng thành, mẹ sẽ không bỏ mặc bọn mình đâu.
Trước khi mẹ về, anh sẽ chăm sóc cho em.
Lý Diệu Diệu, đừng khóc, cứ đi học, ăn cơm, ngủ nghỉ như bình thường, anh em mình cùng chờ mẹ về.”
Lý Diệu Diệu ngừng rơi nước mắt, trạng thái tâm lý dần ổn định lại.
Nhỏ kéo góc áo Khương Dã, bỗng dưng cảm thấy chẳng có gì phải sợ hết.
Con bé gặp phải một bầy xác chết không đầu biết đi, đàn anh lấy cưa điện chặt xác, sự mất tích của mẹ hình như cũng không đáng sợ đến thế.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn hơn, nhỏ không tin vào vận may, nhưng nhỏ tin tưởng Khương Dã.
“Cậu còn định qua chỗ tớ ngủ không?” Cận Phi Trạch hỏi.
Khương Dã lắc đầu, “Thầy Thẩm đã điều vệ sĩ rồi, nên hẳn là sẽ không còn vấn đề gì lớn đâu.”
Cận Phi Trạch lộ vẻ thất vọng, “À….
nhưng một mình tớ thì cô đơn lắm.”
Mặt Khương Dã tỉnh bơ: “Xin lỗi, bọn tôi còn có việc, không làm phiền cậu nữa.”
Nói rồi Khương Dã đóng cửa lại.
Lý Diệu Diệu oán trách: “Anh, anh như vậy là không được nha, anh nhìn đàn anh Cận thất vọng biết bao kìa.”
“Không rộn nữa.” Khương Dã nói, “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Lý Diệu Diệu lau nước mắt, “Trùng hợp ghê, em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
“Nói chuyện của anh trước đi.” Khương Dã mở máy tính lên, “Em xem, đây là trang chủ cá nhân của mẹ, trên đó liệt kê các thành tựu luận án của mẹ trong những năm gần đây.
Mẹ từng bảo rằng mẹ đã phát hiện ra một nền văn minh tiền sử tin vào hư vô ở Điền Tây, người dân của bộ lạc này tin chắc rằng vạn vật trên thế gian đều vận hành tuân theo ý chí của vị thần linh hư vô này.
Em có biết ‘bái huy’ có nghĩa là gì không?”
Lý Diệu Diệu lắc đầu.
“Pháp sư, đây là ngôn ngữ của dân tộc Di.” Khương Dã nói tiếp, “Sau trang luận văn này, toàn bộ các luận văn khác của mẹ đều bị chặn.”
“Có khi nào mạng bị làm sao không?” Lý Diệu Diệu hỏi.
Khương Dã lắc đầu, nhấp vào trang chủ của Viện Lịch sử Đại học Hoa Nam, lướt đến một thông báo từ năm ngoái, tiêu đề là《Thông báo về việc sa thải giáo sư Khương Nhược Sơ thuộc Khoa Khảo cổ Viện Lịch sử Trường đại học Hoa Nam》.
Khương Dã nói: “Năm ngoái mẹ đã bị sải thải.”
Lý Diệu Diệu sốc.
Khương Dã nhanh chóng đọc tin: “Nghiên cứu của mẹ không được giới học thuật chính thống ủng hộ, rất nhiều chuyên gia phê bình bà ăn nói vớ vẩn, còn nói rằng những bằng chứng mà bà chụp được đều là ngụy tạo.
Những năm gần đây, bố vẫn luôn chu cấp tài chính cho mẹ để bà đi khắp nơi điều tra thực tế.”
Lý Diệu Diệu lo lắng: “ Có phải là mẹ nghiên cứu đến rồ người rồi không? Chẳng phải mẹ vẫn luôn mắc chứng lo âu đấy ư, ngày nào cũng phải uống thuốc mới ngủ được.”
“Vừa rồi trong video bố có nhắc đến một sự kiện trong năm 2005.
Vào năm 2005 mẹ đã đi đâu, sao nãy giờ anh không tìm thấy nhỉ?” Khương Dã xem lướt qua trang cá nhân của Khương Nhược Sơ, trên đó liệt kê những thành tựu luận án của bà theo năm, cậu phát hiện ra bà ấy đã không viết một luận án nào trong khoảng thời gian từ năm 2005 đến 2009.
Trực giác mách bảo cậu rằng nhất định là Thẩm Đạc biết câu chuyện bên trong, nhưng tên kia không muốn nói cho cậu biết.
Lý Diệu Diệu chọc chọc cậu: “Rồi giờ anh có muốn nghe chuyện của em không, đảm bảo dọa anh chết khiếp luôn.”
“Nói đi.” Khương Dã còn đang suy nghĩ chuyện của mẹ, thuận mồm đáp lại.
Cậu rũ mắt, mở Wechat ra, Ma Nữ Thích Ăn Ngọt đang offline.
Argos:【 Rốt cuộc cô là ai? Cô biết bao nhiêu về chuyện của mẹ tôi?】
“Đàn anh Cận có bạn gái, em phát hiện ra vớ da màu đen và giày cao gót ở dưới giường của anh ấy, anh ấy bạo lực lắm à nha, xét rách vớ chân của người ta luôn đó.” Nói rồi Lý Diệu Diệu lại bắt đầu rơi nước mắt lã chã, “Sao em lại thảm vậy nè, bố không còn, mẹ đi mất, đàn anh cũng có người khác rồi.”
Ma Nữ vẫn không trả lời, cậu cau mày, xem các tin nhắn phía trên, ý đồ muốn tìm ra dấu vết về thân phận của người này.
“Chính là cái này nè!” Lý Diệu Diệu bỗng chỉ vào di động của cậu.
Cậu tình cờ kéo tới bức ảnh chân mà Ma Nữ gửi cho cậu.
“Đúng là cái tất chân này nè! Chỗ bị rách giống hệt nhau luôn! Lại còn cái đôi giày cao gót này này, sao thế nhỉ? Khoan…” Lý Diệu Diệu chợt nhận ra điều gì đó, nhỏ lộ ra vẻ mặt phức tạp, “Anh ơi, chẳng nhẽ bạn gái của anh đội nón xanh cho anh à?”
Khương Dã: “…”
Đúng lúc này, Wechat báo có tin nhắn mới.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt:【Bé là ai á hả? Bé là cục cưng nhỏ bé iu dấu của anh đó nha.】
Khương Dã nhớ lại mấy lần cậu vô tình gặp Cận Phi Trạch, khăn quàng cổ mới, triển lãm trà sữa trong vòng bạn bè của Ma Nữ cùng với đồ ăn quanh trường học, việc cô nàng được các bạn học săn đón ở khắp mọi nơi… Khương Dã từ từ nhận ra điều gì đó, sắc mặt cậu trở nên rất khó coi.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới điều này, giờ ngẫm lại, những nét tương đồng trùng hợp giữa Ma Nữ và Cận Phi Trạch đều khớp với nhau như một trò chơi ghép hình.
Đây là lần đầu tiên Lý Diệu Diệu nhìn thấy Khương Dã để lộ vẻ mặt thế này, nhỏ lắp bắp: “Anh à anh đừng giận mà, chẳng phải chỉ là đội nón xanh thôi sao… Làm người mà không đội nón xanh một lần là uổng phí cả thanh xuân…”
Khương Dã nhắm mắt, nói: “Đừng nói nữa, tắt đèn, ngủ.”
Ở bên kia, Cận Phi Trạch không nhận được hồi âm của Khương Dã, bèn nhấp ngón tay tắt giao diện Wechat.
Hắn nhìn chăn bông đã bị Lý Diệu Diệu dùng qua, ra khỏi phòng ngủ, gọi điện cho quản gia nói: “Chú Cao, phiền chú mai tới nhà cháu một chuyến, đổi cho cháu cái giường mới.”
“A Trạch, sao thế, ngủ không thoải mái à?”
“Không,” Hắn nói: “Người khác dùng qua rồi, dơ.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tạm không có tình tiết kh*ng b* nào kakakaka.
A Dã: *máu dồn lên não* Còn hơn cả việc bị đội nón xanh..