- Chương 1: 1: Mở Đầu Quan Tài Đỏ
- Chương 2: 2: Xác Chết Nữ Không Đầu
- Chương 3: 3: Giai Nhân Như Ngọc
- Chương 4: 4: Tiếng Động Tầng Gác Mái
- Chương 5: 5: Ngoài Cửa Có Quỷ
- Chương 6: 6: Thi Thể Trong Cốp Xe
- Chương 7: 7: Tiếng Huýt Sáo Ngoài Hành Lang
- Chương 8: 8: Mẹ Đang Ở Đâu
- Chương 9: 9: Pháp Sư Áo Lông
- Chương 10: 10: Thiết Quan Áp Thi
- Chương 11: 11: Công Chúa Tóc Dài
- Chương 12: 12: Cậu Ấy Muốn Chia Tay
- Chương 13: 13: Cậu Bị Cưỡng Hôn
- Chương 14: 14: Nhân Cách Đặc Biệt
- Chương 15: 15: Nữ Quỷ Thăm Viếng Lúc Nửa Đêm
- Chương 16: 16: Mất Liên Lạc Với Thẩm Đạc
- Chương 17: 17: Cầu Cơ Hỏi Quỷ
- Chương 18: 18: Hẹn Ước Lần Thứ Hai
- Chương 19: 19: Người Theo Kẻ Chạy
- Chương 20: 20: Một Người Họ Hàng
- Chương 21: 21: Cậu Bị Làm Nhục
- Chương 22: 22: Quỷ Dữ Núi Sâu
- Chương 23: 23: Cậu Thuộc Về Tớ
- Chương 24: 24: Tiếng Động Lúc Nửa Đêm
- Chương 25: 25: Rối Gỗ Trên Tầng Gác
- Chương 26: 26: Mộng Du Thôn Cổ
- Chương 27: Đầu lâu treo ngược
- Chương 28: Bị quỷ theo đuôi
- Chương 29: Hiến thi cho Thái Tuế
- Chương 30: Nghi thức thăng tiên
- Chương 31: Tìm lại hài cốt
- Chương 32: Ánh nhìn đăm đăm
- Chương 33: Lưu vong đường cùng
- Chương 34: Một chiếc phôi thai
- Chương 35: Đại lễ trưởng thành
- Chương 36: Giang Nhiên là ai?
- Chương 37: Hắn không tồn tại
- Chương 38: Báo cáo kiểm tra
- Chương 39: Thiên sư đầu bạc
- Chương 40: Bồ Tát Ma
- Chương 41: Thần Đại Hắc Thiên
- Chương 42: Thoát khỏi nhà ma
- Chương 43: Thắc mắc chí mạng
- Chương 44: Bữa tiệc nhà họ Cận
- Chương 45: Thái Tử Na Thần
- Chương 46: Vòng cổ sốc điện
- Chương 47: Huấn luyện đặc biệt
- Chương 48: Bệnh viện tâm thần
- Chương 49: Cái chết khó thoát
- Chương 50: Chị điều dưỡng
- Chương 51: Đường Khẩu mời tiên
- Chương 52: Nhật ký bác sĩ
- Chương 53: Phải cố gắng nhé
- Chương 54: Âm mưu của ác quỷ
- Chương 55: Đoạn phim giám sát
- Chương 56: Trò chơi tìm kho báu
- Chương 57: Không buồn nữa
- Chương 58: Ghi âm điện thoại
- Chương 59: Tôi muốn cậu sống
- Chương 60: Mau tỉnh lại
- Chương 61: Kẻ liều lĩnh
- Chương 62: Bắn tỉa chết chóc
- Chương 63: Chôn cô ta đi
- Chương 64: Hiệp Hội Thần Mộng
- Chương 65: Mình muốn ôm ôm
- Chương 66: Đột biến định hướng vị trí
- Chương 67: Đừng giết người
- Chương 68: Đằng sau không còn ai
- Chương 69: Chúc cậu may mắn
- Chương 70: Kế hoạch Thiên Hôn
- Chương 71: Không ngọt bằng cậu
- Chương 72: Yêu mình mãi mãi
- Chương 73: Một cuộc chiến
- Chương 74: Thời gian phân nhánh
- Chương 75: Tuồng âm treo cổ
- Chương 76: Chìm xuống cấm địa
- Chương 77: Đám cưới ma của người giấy
- Chương 78: Đêm khuya kinh hoàng
- Chương 79: Kêu trời gọi hồn
- Chương 83: Có người ở đây
- Chương 84: Người chết hồi sinh
- Chương 85: Y sẽ quay về
- Chương 86: Cắt đứt dây thừng
- Chương 87: Phẫu thuật đổi mắt
- Chương 88: Giang Nhiên quay về
- Chương 89: Đi tìm Khương Dã
- Chương 90: Chuyện ma trường học
- Chương 91: Nội quy an toàn
- Chương 92: Mò đường đêm khuya
- Chương 93: Khương Dã xuất hiện
- Chương 94: Theo họ chồng
- Chương 95: Cúng tế người chồng quá cố
- Chương 96: Đi nhầm nhà vệ sinh
- Chương 97: Xác nữ nhà vệ sinh
- Chương 98: Hồ sơ trường nữ sinh
- Chương 99: Nội quy nhân viên
- Chương 100: Khởi đầu tai hoạ
- Chương 101: Yêu là kiềm chế
- Chương 102: Mẹ ra đi
- Chương 103: Tôi là Khương Dã
- Chương 104: Mau nói yêu mình
- Chương 105: Cạm bẫy chí mạng
- Chương 106: Mèo con tàn nhẫn
- Chương 107: Cậu muốn cướp ngục
- Chương 108: Lên kế hoạch
- Chương 109: Đợi em quay về
- Chương 110: Tặng cậu nhẫn kim cương
- Chương 111: Phu thê giao bái
- Chương 112: Thần Đầu Khỉ
- Chương 113: Chuyện cũ nhà họ Hồ
- Chương 114: Giọng của cậu
- Chương 115: Rối bóng mặt khỉ
- Chương 116: Trên lưng có xác
- Chương 117: Chuyện đêm thôn ma ám
- Chương 118: Bình hồn mộ cổ
- Chương 119: Phù điêu ma quỷ
- Chương 120: Xác đen loang lổ
- Chương 121: Sai lầm chí mạng
- Chương 122: Vào tòa thành ma
- Chương 123: Họ đã chết
- Chương 124: Quái vật trong tháp
- Chương 125: Quái vật là hắn
- Chương 126: Sâu trong hang ngầm
- Chương 127: Ngủ say dưới lòng đất
- Chương 128: Vào mộng
- Chương 129: Mảnh vỡ thời gian
- Chương 130: Một đời một kiếp
- Chương 131: Quay về
- Chương 132: Đứa trẻ mồ côi (Hoàn)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Dù cho Alfa chê học viện vướng chân, đưa mọi người chạy đến một homestay ở ngoại ô nghỉ mát, chưa đầy bốn tiếng đồng hồ, người của học viện đã tìm tới nơi. Chủ homestay thấy căn biệt thự nhỏ nhà mình bị một đoàn xe đen bao vây kín kẽ, tất cả mọi người đều cầm súng lên đạn sẵn sàng, sợ run cầm cập, còn tưởng nhà Alfa là tội phạm truy nã.
Thẩm Đạc rất mệt mỏi, y về nhà mới chợp mắt được một lát thì lại bị đánh thức bởi chuỗi cuộc gọi liên hoàn lấy mạng của lãnh đạo, chạy thâu đêm đến nơi này.
"Tôi muốn nói chuyện với giáo sư Khương." Thẩm Đạc day huyệt thái dương.
"Tiểu Thẩm," Khương Nhược Sơ nói rất trịnh trọng, "Lần này đúng là Alfa nghịch ngợm, cậu yên tâm, tôi sẽ đưa chúng về nhà ngay."
Đầu Thẩm Đạc đau âm ỉ, "Thế này đi, nếu mọi người không thích máy quay chúng tôi lắp trong nhà chị, tôi sẽ cho người tháo máy quay giám sát trong nhà, chỉ để lại máy quay bên ngoài thôi. Nhưng cậu... Tiểu Cận này thì phải nộp một báo cáo cho chúng tôi mỗi ngày, khai báo đúng hoạt động trong ngày của cậu ta, báo cáo do giáo sư Khương ký tên xác nhận, gửi đến hòm thư của tôi trước mười một giờ đêm hàng ngày, bản sao gửi cho lãnh đạo các cấp ở học viện. Giáo sư Khương, giờ chị là người giám hộ của hai quỷ dữ, hy vọng chị đảm bảo được độ an toàn của họ, đừng làm hành động gì nằm ngoài tầm kiểm soát của học viện nữa. Ngoài ra, cậu Tiểu Cận tạm thời không được rời khỏi Bắc Kinh, di chuyển phải báo cáo với tôi ngay."
Khương Nhược Sơ đảm bảo, học viện hộ tống họ về nhà, chuyện này mới kết thúc.
Về sau mười một giờ hàng ngày, Thẩm Đạc và lãnh đạo các cấp học viện đều sẽ nhận được báo cáo của Cận Phi Trạch đúng giờ. Ban đầu Thẩm Đạc kinh ngạc bởi cậu nhóc này nghe lời như thế, cho tới khi cuối cùng y có một ngày rảnh rỗi mở báo cáo của hắn——
"Ngày 1 tháng 11, Tiểu Dã đưa ta đi tìm nước dâu sơn tra, thử 9 loại, đều không ngon bằng loại trước kia. Tiểu Dã nói, cậu ấy sẽ nghiên cứu cách điều chế, tự pha nước dâu sơn tra cho ta uống. Buổi chiều cậu ấy pha được một cốc, uống xong ta rất muốn huỷ diệt thế giới. Lý Diệu Diệu cũng uống, nôn mất một tiếng đồng hồ. Ta rất tức giận, lôi Tiểu Dã ngốc nghếch vào phòng ngủ. Chúng ta... (Khương Nhược Sơ chú thích: Không nên đọc nội dung đằng sau, tôi xoá rồi.)"
"Ngày 2 tháng 11, trời trở lạnh, ta dùng thẻ của Tiểu Dã mua một bộ đồ đôi mùa đông, Tiểu Dã đi học về bảo ta rằng thẻ của cậu ấy bị ta quẹt quá nhiều. Giờ Tiểu Dã rất nghèo, ta chỉ mua có hai chiếc áo khoác phao Prada mà thôi, sao cậu ấy lại hết tiền được chứ? Ta thấy cậu ấy đang tìm việc làm thêm, còn hỏi Trương Nghi gần đây có công việc gì kiếm tiền nhanh không. Tiểu Dã nhà ta thật sự rất vất vả! Ta đau lòng quá, nhưng khi ta nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ lông cừu 4800, lại không nhịn được chốt đơn. Ha, dù sao thì Tiểu Dã cũng không trách ta đâu. Xin thông báo cho các lanh đạo, tăng lương cho cậu ấy ngay lập tức (Mỉm cười.jpg)."
Thẩm Đạc nhớ ra, lúc trước Trương Nghi từng gọi điện thoại cho y, hỏi y có phải Tiểu Dã đã gặp phải lừa đảo hay không. Lúc đó y không để tâm, suy cho cùng thì Tiểu Dã không phải loại người không đáng tin cậy như thế, giờ y phát hiện ra, Tiểu Dã không đáng tin cậy hơn hẳn mình tưởng.
...
"Ngày 1 tháng 12, ba tấm thẻ tín dụng của Tiểu Dã đều bị quẹt sạch, ta rất đau lòng, quyết định san sẻ giúp cậu ấy. Ta đến tìm trưởng chi nhánh của Hiệp Hội Thần Mộng, một gã đầu trọc xấu xí. Gần đây gã một mực thử liên hệ với ta, ha, chắc gã coi ta là thần linh có thể thực hiện nguyện vọng của người khác giống Bồ Tát chăng. Gã đầu trọc bảo gã bị trọc từ khi còn trẻ, bị vợ chê bai vì trọc đầu, xin ta giúp gã mọc tóc. Ta đến Đại Sách Lan mua nửa cân viên sơn tra của Kim Cao Trương, bảo gã rằng đây là tiên đan sơn tra của Bạch Tiêu Quân, rồi bán cho gã với giá mỗi viên mười nghìn tệ. Gã tin sái cổ, ra sức chuyển tiền vào tài khoản của ta. Thật là ngu ngốc, rất muốn chặt cái đầu trọc của gã. So với suy nghĩ, đầu gã phù hợp làm đèn lồng dưới hiên nhà hơn đấy. Sau đó ta gọi điện thoại cho học viện, học viện tống gã vào tù. Trong tay ta còn gần nửa cân chưa bán được, không sao, coi như đồ ăn vặt. Hiện giờ trong tài khoản của ta có năm triệu tệ, Tiểu Dã có thể ở nhà với ta, không cần đi làm thêm nữa."
"Ngày 3 tháng 12, trời lạnh quá, thật nhàm chán, chi bằng giết người chơi. Thế này đi, chúng ta chơi một trò chơi, ai là người đầu tiên mở lá thư này thì phải chết. (Khương Nhược Sơ chú thích: Các vị lãnh đạo hãy yên tâm, Tiểu Dã đã ngăn cản cậu ta, đồng thời dùng cách đặc biệt làm cậu ta cảm nhận được niềm vui của cuộc sống, bất kể ai mở lá thư này cũng không phải chết.)"
"Ngày 4 tháng 12, Tiểu Dã đáng yêu quá, hôm qua chúng ta đã khám phá tư thế mới. Ban đầu cậu ấy không chịu, ta đe doạ cậu ấy ta muốn huỷ diệt thế giới thì cậu ấy mới chịu. Tiểu Dã lương thiện, ngon lành... (Khương Nhược Sơ chú thích: Không nên đọc nội dung đằng sau, tôi xoá rồi.)"
Thẩm Đạc: "..."
Y nhắn tin cho Khương Nhược Sơ: [Giáo sư Khương, gần đây biểu hiện của cậu Tiểu Cận vẫn luôn ổn định, tạm thời không cần viết báo cáo nữa, cảm ơn chị.]
Khương Nhược Sơ: [Được.]
Khương Nhược Sơ: [À phải rồi, báo lại với cậu, chiều hai đứa nó muốn đến trại trẻ mồ côi Bắc Kinh.]
Thẩm Đạc: [Tại sao lại đến đó?]
Khương Nhược Sơ: [Nơi đó có quá khứ của Giang Nhiên.]
Chuẩn bị nhảy sang bộ Thi thể cùng tác giả nhe.
Ba giờ chiều, Khương Dã lái xe đến trại trẻ mồ côi Bắc Kinh. Trại trẻ mồ côi đã đóng cửa vĩnh viễn, sân vườn hoang vu, lặng ngắt như tờ. Cận Phi Trạch xuống xe, hắn đang mặc chiếc áo khoác phao mới mua. Hai người họ vóc dáng cao ráo, thân hình cân đối, dù mặc áo khoác phao cũng không bị mập, nom rất vừa vặn.
Khương Dã đẩy cánh cổng sắt kêu cót két, bầu không khí im lặng lạnh lẽo như chấn động một giây, thời gian đã không bị khuấy động rất lâu chợt gợn sóng. Cận Phi Trạch đã khôi phục sự tồn tại của Giang Nhiên, có lẽ họ sẽ tìm thấy manh mối về quá khứ của y ở trại trẻ mồ côi này. Bước vào hành lang bụi bặm của trại trẻ mồ côi, ngoài dự đoán, bên trong không bẩn thỉu bừa bộn, ngược lại rất sạch sẽ. Bức tường màu xanh lam đã phai màu dán rất nhiều ảnh, Khương Dã liếc nhìn nhận ra một tấm ảnh trong số đó, ấy là Giang Nhiên hồi bé.
Y đã lớn lên ở nơi này.
"Các cậu là ai?" Một cụ già lọm khọm bỗng bước ra từ đầu kia hành lang.
"Xin chào, chúng cháu có một người bạn đến từ đây, chúng cháu muốn đến xem thử ạ." Khương Dã nói.
Cụ già ngẩng gương mặt già nua, nheo mắt nhìn Khương Dã một lúc lâu, nói: "Cháu... bố cháu là Tiểu Giang à?"
Khương Dã cụp mắt, nói: "Coi như là vậy."
"Tiểu Giang vẫn khoẻ chứ? Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy nó, hai bố con cháu thật sự trông rất giống nhau." Cụ già gãi đầu, "Lạ thật, có một khoảng thời gian chẳng tài nào nhớ ra được, cứ cảm giác ông đã quên mất một người, là Tiểu Giang..."
"Ông ơi, ông là?"
"Ông là viện trưởng cũ của nơi này, dõi theo nó lớn lên. Trại trẻ mồ côi đã di dời rồi, ông mãi không từ bỏ được nơi này, thi thoảng lại đến đây quét dọn." Ông cụ chắp tay, gọi cậu, "Nào, dẫn các cháu đi xem nơi nó ở hồi bé nhé."
Ông cụ dẫn họ lên tầng, cho họ xem chiếc giường ghép cỡ lớn mà đám trẻ con từng ngủ và phòng học nhỏ dùng để dạy học. Ông lại đến phòng mỹ thuật, lục tìm tranh đám trẻ con từng vẽ cho Khương Dã và Cận Phi Trạch xem Trí nhớ của ông cụ rất tốt, bức tranh nào do ai vẽ, họ tên tính cách của đứa trẻ, ông đều nhớ rất rõ.
Ông tìm được tranh Giang Nhiên vẽ hồi nhỏ, đứa trẻ bảy tám tuổi, nét bút ngô nghê, nhưng màu sắc rực rỡ táo bạo.
Ông cụ luyên thuyên: "Thằng bé Tiểu Giang, bị bỏ rơi lúc mới mấy tháng tuổi, cảnh sát nhặt được bèn đưa đến nơi này. Năm nó tám tuổi mới điều tra được, mẹ nó chưa chồng mà có bầu nó, sinh ra nó trong nhà vệ sinh, không dám mang về nhà, bèn vứt bỏ nó. Lúc cảnh sát tìm thấy mẹ nó, mẹ nó đã có gia đình riêng của mình, vì cảnh sát nên phải đón nó đi. Chưa đầy hai tháng, thằng bé này lại tự chạy về trại trẻ mồ côi, hỏi tại sao nó quay về, nó cúi đầu không nói gì. Thực ra trong lòng chúng tôi đều biết, mẹ nó đối xử không tốt với nó. Sau đó tôi quyết định cho nó ở lại trại trẻ mồ côi. Thằng bé này không thích nói chuyện, nhưng tính tình rất tốt, rất thông minh, học gì cũng nhanh. Cháu xem tranh nó vẽ này, có phải giỏi hơn hẳn người khác không?"
Ông cụ lại lấy ra một bức tranh, tiêu đề trên tranh là "Tôi trong tương lai", cậu bé Giang Nhiên vẽ một quân nhân.
"Giáo viên bảo nó rằng, quốc gia nuôi em lớn, sau khi trưởng thành phải báo đáp tổ quốc. Thằng bé này, miệng thì kín như hũ nút, nhưng lại nghe để bụng. Cháu xem, ước mơ hồi bé của nó chính là đi lính, sau khi trưởng thành, nó bèn nhập ngũ thật." Ông cụ lại thở dài, "Đi lính cũng tốt đấy, có điều thân bất do kỷ. Bố cháu không về thăm lâu lắm rồi, nó sống có tốt không?"
Khương Dã im lặng, không biết nên trả lời ngài viện trưởng ra sao. Giang Nhiên đã chết rồi, cậu có nên nói cho ông biết hay không?
Cậu ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói: "Ông ấy đang đi thực hiện nhiệm vụ, là bí mật quốc gia, cháu cũng không rõ."
"Đúng thế đúng thế," ngài viện trưởng gật đầu, "Ông hiểu, cháu hãy bảo nó, mọi khi phải chú ý sức khoẻ nhé."
Khương Dã lật ra một bức tranh bên dưới, vẫn là "Tôi trong tương lai", có điều lần này trên tranh không chỉ có một người. Ngoại trừ Giang Nhiên mặc quân phục, còn có ngài viện trưởng mặc đồng phục, một người phụ nữ, một đứa trẻ.
Ngài viện trưởng cười ha hả, "Tiểu Giang mới tí tuổi đã bảo sau này mình muốn lấy vợ, sinh con, còn muốn đón ông đến hưởng phúc."
Khương Dã chạm vào bức tranh này, cậu đã hiểu được rốt cuộc mong muốn của Giang Nhiên là gì. Y vứt bỏ tất cả, ở trong hang động tối tăm ấy tám năm trời, chắc y cũng từng nghĩ, nếu y sống vì bản thân thì tương lai sẽ là như thế nào. Thời thơ ấu y khát vọng có một mái ấm, nhưng đến chết y vẫn cô độc một mình.
Khương Dã chào tạm biệt ngài viện trưởng, rời khỏi trại trẻ mồ côi. Bắc Kinh mùa đông lạnh lẽo tiêu điều, mặt bị gió thổi lạnh toát. Dọc đường có một sạp bán kẹo hồ lô, Khương Dã mua một chiếc cho Cận Phi Trạch. Cận Phi Trạch cắn một quả, rồi cho cậu cắn một quả.
"Nguyện vọng của y chẳng bao giờ có thể thực hiện được nữa rồi," Cận Phi Trạch v**t v* mặt cậu, "Cậu đau lòng lắm à?"
"Không, đã thực hiện được rồi."
"Ồ?"
Khương Dã đút bàn tay lạnh lẽo của Cận Phi Trạch vào túi áo mình, "Tôi thực hiện mong muốn của y thay y, mà tôi đã có nhà rồi. Đúng không?"
Cận Phi Trạch bật cười, "Thế chúng ta phải sinh con à? Thay đổi quy tắc cơ thể con người mà thôi, mình có thể thử xem."
"... Không muốn." Khương Dã nghiêm nghị từ chối, kéo hắn tiến bước.
"Không thử thật à?"
"Không muốn."
Hai người sóng vai nhau đi xa, cành cây hai bên đường vươn dài dưới bầu trời xanh nhạt, tựa tranh cổ trên men sứ, hai bóng người đen ấy trường tồn mà sâu đậm.
"Lần sau lại đến ghé qua ngó ngài viện trưởng cùng nhau đi." Khương Dã nói.
"Vừa già vừa xấu, có gì mà ngó? Tại sao cậu không ngó mình nhiều vào?"
"Ngày nào cũng ngó cậu, thi thoảng ngó ông ấy."
"Lần sau cũng có kẹo hồ lô chứ? Vị nó có thể thay thế nước dâu sơn tra."
"Có."
"Được thôi, thế thì đến cùng cậu vậy."
Âm thanh đi xa dần, tựa lông vũ mảnh hoà vào làn gió mùa đông. Bóng họ càng đi càng xa, ánh nắng vụt qua, biến mất ở cuối con đường. Tất cả đều kỳ ảo, tựa một giấc mộng dài hư ảo. Cuối cùng, tất thảy kết thúc.