- Trang chủ
- Lệnh Truy Bắt Tình Yêu Của Viên Chức Tạm Tha
- Chương 75: Người không thẳng thắn
Chương 75: Người không thẳng thắn
Truyện: Lệnh Truy Bắt Tình Yêu Của Viên Chức Tạm Tha
Tác giả: Mật Thu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54: Đột nhiên nhận ra
- Chương 55: Ném đá giấu tay
- Chương 56: Kem đường bánh ngọt
- Chương 57: Ôn Ngộ Hà, cậu lo lắng cho tôi?
- Chương 58: Không được lừa tôi
- Chương 59: Anh lo lắng điều gì?
- Chương 60: Ánh mắt trong gió đêm
- Chương 61: “Anh cũng là người mới”
- Chương 62: Sẽ nghĩ tôi đã làm gì anh
- Chương 63: Thắng rồi
- Chương 64: Cậu giỏi đâm chọc người ta quá
- Chương 65: Ngã vào lòng hắn
- Chương 66: Mất mặt đến tận nhà ngoại
- Chương 67: Khóe mắt hắn đỏ lên
- Chương 68: Vòng quay của số phận
- Chương 69: “Không phải không quan tâm anh”
- Chương 70: Dù… không phải là tình yêu
- Chương 71: Anh bắt đầu tin thần tin phật
- Chương 72: “Đưa tôi đến hố đen đi”
- Chương 73: Nghĩ rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả
- Chương 74: Người nhà bệnh nhân
- Chương 75: Người không thẳng thắn
- Chương 76: Anh… đẹp thật
- Chương 77: Chương 77: Mưa to tháng Tư (kết thúc quyển thượng)
- Chương 78: Chương 78: Quyển hạ: Đến Lê Xuyên
- Chương 79: Am hiểu pháp luật
- Chương 80: “Người kia có quan trọng với cậu không?”
- Chương 81: Đến ngủ với cậu đấy
- Chương 82: Một ổ khóa
- Chương 83: Nếu đây không phải là yêu
- Chương 84: Sống lại rồi
- Chương 85: Mua đồ tình dục ở cửa hàng tang lễ
- Chương 86: Nơi lãng mạn nhất trên thế giới
- Chương 87: Rất giống một người bạn trai
- Chương 88: Thôn Bích Thủy
- Chương 89: “Thích”
- Chương 90: Trả cho tôi tất cả những gì đã nợ trước đây
- Chương 91: “Tôi sẽ không có chuyện gì đâu”
- Chương 92: Sắc mặt hắn rất tệ
- Chương 93: “Tôi chọn cậu”
- Chương 94: “Em thích anh từ lâu rồi đúng không”
- Chương 95: Thỏa mãn và “trống rỗng”
- Chương 96: Chết một cách kỳ lạ
- Chương 97: Em có bằng lòng đi theo anh không?
- Chương 98: Phương pháp kiểm soát tinh thần
- Chương 99: Giữ làm kỷ niệm?
- Chương 100: Anh là biến số của em
- Chương 101: Cậu ấy cũng không giữ lại chút nào với con
- Chương 102: Sân bóng trong gió đêm
- Chương 103: “Đồng nhân là gì?”
- Chương 104: Hắn ủng hộ chấp niệm của anh
- Chương 105: Nhớ anh
- Chương 106: Em, đã rơi về phía anh mà không thể chống lại (Hoàn)
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Đơn xin đến trại giam gặp Lợi Giang Bành cuối cùng vẫn được chấp nhận. Vì chuyện này, Thu Diễm đã vận dụng một “đặc quyền” duy nhất từ lúc chào đời đến nay. Theo trình tự bình thường phải xếp hàng chờ, nhưng nếu Ôn Ngộ Hà quay về nhà tù sau khi kết thúc thời gian điều trị, chuyện này sẽ không thực hiện được. Vì vậy anh đã đi chờ bố mình.
Thu Hồng Tín rất quan tâm đến vụ án Lợi Ninh và Liên Tinh Hồi, ông cũng hiểu rõ cảnh ngộ của Ôn Ngộ Hà, nên đã chấp thuận việc thăm của tội phạm tạm tha với nghi phạm, yêu cầu có sự đi cùng và giám sát toàn bộ quá trình của cảnh sát tòa án.
Tính toán thời gian, Lợi Giang Bành bị giam giữ gần ba tháng, lần cuối Ôn Ngộ Hà mặt đối mặt với ông ta là hai năm trước.
Phòng gặp mặt ở trại giam, cảnh sát tòa án đứng ở góc phòng, Thu Diễm và Ôn Ngộ Hà ngồi cùng một bên bàn dài. Lợi Giang Bành vẫn chưa đến, trong phòng rất yên tĩnh.
Mới sáng sớm Ôn Ngộ Hà không nói nhiều, mặt mày cụp xuống, vẻ mặt bình tĩnh.
Thu Diễm liếc hắn qua khóe mắt, thấy hắn ngẩn người không biết đang nghĩ gì.
Lợi Giang Bành được đưa đến, ông ta biết người muốn gặp hôm nay là ai. Ánh mắt lướt qua mặt Thu Diễm, rơi xuống người Ôn Ngộ Hà, chậm rãi đến gần, ngồi xuống đối diện bàn dài.
Một lúc lâu, hai bên đều không có ai lên tiếng. Thu Diễm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Thời gian gặp mặt hôm nay có hạn, nhiều nhất là nửa tiếng. Anh sợ cứ tiếp tục như vậy Ôn Ngộ Hà sẽ không kịp nói những lời hắn muốn nói.
Vẻ mặt của hai người nhìn chằm chằm đối phương dần thay đổi, từ vẻ bình tĩnh ban đầu đến dần dần tràn đầy căm hận.
Ôn Ngộ Hà lên tiếng: “Tôi biết là ông.”
Lợi Giang Bành đỡ kính: “Vậy thì sao, hai năm trước cậu đã biết, và bây giờ có gì khác nhau?”
Ôn Ngộ Hà hít thở hơi vội, nhưng giọng điệu cực kỳ chậm rãi: “Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn hỏi một câu.”
Lợi Giang Bành ngả người ra sau, tư thế thả lỏng: “Tôi chưa chắc cần trả lời.”
Ôn Ngộ Hà coi nhẹ câu nói này, nói tiếp: “Ông tham gia tội phạm có tổ chức, rửa tiền, số tiền hối lộ vượt quá ba mươi triệu tệ, chỉ những điều này đã đủ kết án ông chung thân hoặc tử hình. Vụ án của Lợi Ninh có xét xử hay không cũng sẽ không thay đổi kết cục của ông, ông sắp chết rồi. Nói thật, Lợi Giang Bành, tôi chỉ muốn biết một sự thật.”
Ánh mắt Lợi Giang Bành trở nên sắc bén, sáng quắc nhìn chằm chằm đối phương.
Ôn Ngộ Hà nói: “Tôi đoán, ông biết tôi muốn hỏi điều gì.”
Lợi Giang Bành hơi nâng cằm, hai mắt híp lại.
Ôn Ngộ Hà nói: “Ông tấn công t*nh d*c Lợi Ninh, sao có thể nhìn anh ấy lên cơn hen suyễn đến chết? Ông trơ mắt nhìn anh ấy mà không làm gì? Ông có thể hận tôi, muốn giết tôi, nhưng Lợi Ninh đã làm sai chuyện gì?”
Hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng Thu Diễm vẫn cảm nhận được cơ thể hắn đang hơi run rẩy. Hai tay Ôn Ngộ Hà đặt dưới mặt bàn, nắm chặt tay vịn.
Sau một lát im lặng, Lợi Giang Bành bật cười, lặp lại lời nói của Ôn Ngộ Hà: “Tôi trơ mắt nhìn nó chết? Cậu nghĩ tôi là ai? Cậu bé tôi vất vả nuôi lớn, tôi sẽ nhìn nó chết?”
Ông ta nghiêng người về phía trước: “Cậu nghĩ tôi là thằng cha vừa ngu vừa ác của cậu, làm kẻ phản bội, bán anh em, trơ mắt nhìn anh em chết còn giả mù sa mưa khóc lóc với xác chết? À, anh em bị người ta bán rẻ hại chết là bố ruột của Lợi Ninh. Loại chuyện này là họ Ôn các cậu làm, không phải tôi.”
Ôn Ngộ Hà chỉ nhìn chằm chằm một câu hỏi: “Rốt cuộc tối đó đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Lợi Giang Bành nhìn người đối diện như diều hâu như chim cắt, trịch thượng nhưng lại chứa căm hận: “Cậu muốn biết, tất nhiên tôi sẽ giúp cậu.”
“Tình cảm tôi dành cho Lợi Ninh không phải thứ mà người như cậu và bố cậu có thể hiểu được. Tôi nuôi nó lớn, bồi dưỡng nó, cho nó những thứ tốt nhất trên đời. Một đứa con trai lớn lên như vậy không phải chuẩn bị cho người như cậu. Ôn Ngộ Hà, cho dù cậu không phải con trai của Ôn Khánh, tôi cũng sẽ không đồng ý. Lợi Ninh chỉ có thể thuộc về tôi.”
“Cậu nói xem, một đứa con như vậy sao tôi lại trơ mắt nhìn nó chết? Tối đó nói vẫn bình thường, tôi tự đưa nó về phòng, chúc nó ngủ ngon, nói ngày mai tỉnh dậy mọi thứ sẽ ổn thôi. Lên cơn suyễn là chuyện trong đêm. Nó lớn như vậy rồi, đây không phải lần đầu tiên xuất hiện tình huống này. Trong nhà luôn có sẵn thuốc, còn có bác sĩ gia đình, gọi là đến. Nhưng đêm đó nó lên cơn hen mà không gọi cho ai, thuốc ở ngay trong ngăn kéo tủ đầu giường, nó không uống. Ôn Ngộ Hà, nó tự tử.”
Ôn Ngộ Hà đột nhiên gào lên: “Ông nói dối!!!”
Lợi Giang Bành nở nụ cười giễu thảm thương: “Trong nhà tôi, phòng của A Ninh, bây giờ cậu có thể gọi cảnh sát đến lục soát. Từ sau khi A Ninh chết, tôi không chạm vào căn phòng đó, nó vẫn như lúc A Ninh chết, bao gồm cả di thư của nó.”
Ôn Ngộ Hà thở hổn hển: “Di thư gì?”
“Chỉ có một câu.” Lợi Giang Bành nói từng câu từng chữ: “Tiểu Hà, xin lỗi.”
Toàn thân Ôn Ngộ Hà như bị một đòn nặng, trong lòng hắn tràn đầy phẫn uất nhưng không nói được chữ nào. Thu Diễm nói thay hắn: “Lợi Giang Bành, cho dù những gì ông nói là sự thật, tại sao Lợi Ninh phải viết một câu nói như vậy. Ông nghĩ, anh ta tự tử vì Ôn Ngộ Hà? Ông quá hèn hạ, Lợi Ninh tự tử vì ông! Vì ông xâm phạm anh ta, khiến anh ta sống không còn gì luyến tiếc, thế giới quan sụp đổ, khiến anh ta không thể đối mặt với người yêu nữa, tình nguyện tự tay chấm dứt sinh mạng. Sao ông có mặt mũi tính món nợ này lên đầu người khác?! Ông mới là kẻ giết người!”
Mà Lợi Giang Bành không hề cãi lại, ông ta nhìn chằm chằm Ôn Ngộ Hà: “Không, trong lòng cậu biết rõ, Lợi Ninh chết vì cậu, cả đời này cậu là tội nhân. Ôn Ngộ Hà, là cậu giết con trai tôi!”
Thu Diễm gầm lên: “Nói dối! Người đâu! Dẫn ông ta đi! Áp giải về!”
Cảnh sát tòa án dẫn Lợi Giang Bành đi, Thu Diễm nói lộn xộn: “Cậu đừng nghe ông ta nói lung tung, đừng nghe ông ta… Ông ta cố ý, cậu đừng mắc mưu của ông ta.”
Lồng ngực Ôn Ngộ Hà phập phồng, ánh mắt không thể tập trung. Thu Diễm nắm chặt vai hắn: “Cậu nhìn tôi đi, đừng tin ông ta, ông ta đang nói dối.”
Ôn Ngộ Hà nói ra mấy chữ một cách khó khăn: “Tìm cảnh sát, Chu Phỉ… Tôi muốn nhìn thấy di thư kia…”
“Được.” Thu Diễm đồng ý với hắn: “Tôi lập tức đi tìm Chu Phỉ. Ôn Ngộ Hà, dù Lợi Ninh tự tử cũng không phải lỗi của cậu. Anh ta không tự tử vì cậu, mà là vì Lợi Giang Bành…”
Cho dù nói gì Ôn Ngộ Hà cũng bị mất phản ứng, hắn đứng lên, ngẩn người đi ra ngoài. Cảnh sát tòa án áp giải hắn lên xe, Thu Diễm cũng lên theo. Trên đường quay về bệnh viện khu giam giữ, hắn không nói câu nào nữa.
Trên đường đến cục công an tìm Chu Phỉ, Thu Diễm nghĩ, hôm nay mình thực sự đã gặp ma quỷ.
Những việc ác ma quỷ chân thực làm ra không phải những thứ đếm được, liên quan đến băng đảng và hối lộ, thậm chí tấn công t*nh d*c, dĩ nhiên được cho là tội ác chồng chất. Nhưng một người lợi dụng tình yêu của người khác, bóp méo sự thật, đổ lỗi toàn bộ việc ác, từ đó khiến đối phương rơi vào tự trách đến khi tinh thần sụp đổ. Đây mới thực sự là ác ma.
Dựa theo logic của ma quỷ, nếu Lợi Ninh không yêu Ôn Ngộ Hà, anh ta sẽ không tự tử. Ma quỷ tấn công t*nh d*c chẳng là gì cả, mà “yêu” mới là kẻ giết người lớn nhất.
Thu Diễm muốn xé xác Lợi Giang Bành.
Chu Phỉ nhận được tin tức, lập tức cử người đến nhà Lợi Giang Bành tìm kiếm theo kiểu cuốn chiếu, quả thực tìm được tờ giấy kia trong căn phòng khóa chặt. Trang giấy đã ố vàng, nét chữ lộn xộn, hình như được viết sau khi phát bệnh.
Thu Diễm cầm tờ giấy kia, Chu Phỉ hỏi: “Có cần mang đến cho Ôn Ngộ Hà xem không?”
Thu Diễm do dự một lát: “Thật ra mảnh giấy này có hay không cũng không ảnh hưởng nhiều đến vụ án, các anh giữ lại vật chứng này đi.”
Chu Phỉ gật đầu: “Cũng được.”
Thu Diễm nói: “Giúp tôi một việc, được không?”
“Anh nói đi.”
“Nếu sau này Ôn Ngộ Hà có hỏi thì nói tìm hết rồi, nhưng không thấy, được không? Tất nhiên, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không hỏi anh, sẽ chỉ hỏi tôi.”
Chu Phỉ nói: “Được.”
Hôm nay Thu Diễm không quay lại bệnh viện khu giam giữ nữa. Những ngày sau đó, cho đến khi Ôn Ngộ Hà hoàn toàn hồi phục sau thời gian điều trị, bị bắt về tù, anh cũng không đến thăm hắn nữa.
Anh không biết nếu gặp nhau, Ôn Ngộ Hà hỏi anh có tìm được di thư không, anh phải trả lời thế nào.
Không giỏi nói dối, nhưng càng không hy vọng Ôn Ngộ Hà rơi vào cái bẫy của Lợi Giang Bành.
Ôn Ngộ Hà là vụ án cải huấn xã hội đầu tiên qua tay anh, cũng là một vụ thất bại nhất.
Mấy ngày nay anh viết tổng kết vụ án của Ôn Ngộ Hà, giống như nhớ lại chi tiết từ ngày đầu đến bây giờ. Người kia đau ốm truyền nước ở bệnh viện, ngủ trong tiết phổ biến pháp luật của anh, mồ hôi đầm đìa nấu đồ ăn ở bếp sau. Đánh người giúp anh trong ngõ nhỏ, nấu canh giải rượu cho anh, còn gửi ảnh tự chụp mũi hếch lên trời. Thay anh đánh trai tồi ném đá giấu tay, chẳng đáng… Anh nhớ rõ núi Lạc Anh gió lớn bão tuyết, và đêm giao thừa khiến người ta khó xử lại khó quên kia.
Thu Diễm không ngờ lại tích tụ nhiều ký ức đến vậy. Ôn Ngộ Hà nho nhã lịch sự lại hoàn toàn vô nghĩa. Giữa họ có khoảng cách tự nhiên, điều rút ngắn khoảng cách này một chút là câu nói “Không phải không quan tâm anh” của Ôn Ngộ Hà.
Nhưng Thu Diễm không dám nghĩ rằng, không phải không quan tâm đồng nghĩa với quan tâm.
Câu nói kia là an ủi cũng được, là buộc phải bộc lộ cũng được, Thu Diễm đã không có cách nào chứng minh.
Ôn Ngộ Hà là một người thẳng thắn, nhưng chỉ có đối với anh là không.