- Trang chủ
- Lệnh Truy Bắt Tình Yêu Của Viên Chức Tạm Tha
- Chương 57: Ôn Ngộ Hà, cậu lo lắng cho tôi?
Chương 57: Ôn Ngộ Hà, cậu lo lắng cho tôi?
Truyện: Lệnh Truy Bắt Tình Yêu Của Viên Chức Tạm Tha
Tác giả: Mật Thu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54: Đột nhiên nhận ra
- Chương 55: Ném đá giấu tay
- Chương 56: Kem đường bánh ngọt
- Chương 57: Ôn Ngộ Hà, cậu lo lắng cho tôi?
- Chương 58: Không được lừa tôi
- Chương 59: Anh lo lắng điều gì?
- Chương 60: Ánh mắt trong gió đêm
- Chương 61: “Anh cũng là người mới”
- Chương 62: Sẽ nghĩ tôi đã làm gì anh
- Chương 63: Thắng rồi
- Chương 64: Cậu giỏi đâm chọc người ta quá
- Chương 65: Ngã vào lòng hắn
- Chương 66: Mất mặt đến tận nhà ngoại
- Chương 67: Khóe mắt hắn đỏ lên
- Chương 68: Vòng quay của số phận
- Chương 69: “Không phải không quan tâm anh”
- Chương 70: Dù… không phải là tình yêu
- Chương 71: Anh bắt đầu tin thần tin phật
- Chương 72: “Đưa tôi đến hố đen đi”
- Chương 73: Nghĩ rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả
- Chương 74: Người nhà bệnh nhân
- Chương 75: Người không thẳng thắn
- Chương 76: Anh… đẹp thật
- Chương 77: Chương 77: Mưa to tháng Tư (kết thúc quyển thượng)
- Chương 78: Chương 78: Quyển hạ: Đến Lê Xuyên
- Chương 79: Am hiểu pháp luật
- Chương 80: “Người kia có quan trọng với cậu không?”
- Chương 81: Đến ngủ với cậu đấy
- Chương 82: Một ổ khóa
- Chương 83: Nếu đây không phải là yêu
- Chương 84: Sống lại rồi
- Chương 85: Mua đồ tình dục ở cửa hàng tang lễ
- Chương 86: Nơi lãng mạn nhất trên thế giới
- Chương 87: Rất giống một người bạn trai
- Chương 88: Thôn Bích Thủy
- Chương 89: “Thích”
- Chương 90: Trả cho tôi tất cả những gì đã nợ trước đây
- Chương 91: “Tôi sẽ không có chuyện gì đâu”
- Chương 92: Sắc mặt hắn rất tệ
- Chương 93: “Tôi chọn cậu”
- Chương 94: “Em thích anh từ lâu rồi đúng không”
- Chương 95: Thỏa mãn và “trống rỗng”
- Chương 96: Chết một cách kỳ lạ
- Chương 97: Em có bằng lòng đi theo anh không?
- Chương 98: Phương pháp kiểm soát tinh thần
- Chương 99: Giữ làm kỷ niệm?
- Chương 100: Anh là biến số của em
- Chương 101: Cậu ấy cũng không giữ lại chút nào với con
- Chương 102: Sân bóng trong gió đêm
- Chương 103: “Đồng nhân là gì?”
- Chương 104: Hắn ủng hộ chấp niệm của anh
- Chương 105: Nhớ anh
- Chương 106: Em, đã rơi về phía anh mà không thể chống lại (Hoàn)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Việc tìm kiếm sự thật về cái chết khác thường của Liên Tinh Hồi đã lên men đến nhiệt độ chưa từng có. Mấy hot search trên bảng hot search liên quan đến Liên Tinh Hồi chậm chạp không ép xuống khỏi bảng. Giữa làn sóng lên án, đêm khuya một ngày nào đó, trên weibo đột nhiên xuất hiện một đoạn video khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Rõ ràng đoạn phim đã được xử lý, giọng nói của một người trong đó bị ẩn đi, chỉ dùng chữ để ghép lại, người còn lại là Liên Tinh Hồi.
Hình ảnh trong video màu đen, chỉ có giọng nói truyền đến, Liên Tinh Hồi hoảng sợ nói, “Lợi Giang Bành, ông ta là tên b**n th**… Là ông ta ép em, ngay từ đầu là ông ta ép em…”
Cậu ta khóc không thành tiếng, sợ hãi tột cùng nói ra sự thật Lợi Giang Bành đe dọa dụ dỗ bao nuôi cậu ta, bạo dâm cậu ta. Thậm chí đề cập đến nhiều chi tiết giật gân như rất nhiều sở thích xấu của Lợi Giang Bành, lần nào cũng khiến cậu ta thoi thóp. Những buổi hoạt động nghệ sĩ cậu ta vắng mặt đều vì điều này.
Và, sự thật cuối cùng long trời lở đất, trong đoạn ghi âm Liên Tinh Hồi thừa nhận rằng Lợi Giang Bành vô số lần bày tỏ thích gương mặt này của cậu ta. Nhưng cậu ta không xứng có gương mặt này, vì gương mặt này chỉ có thể thuộc về con trai ông ta.
Như nước lạnh đổ vào chảo dầu, những thảo luận do đoạn video không rõ nguồn gốc này dẫn đến đã loạn xị bát nháo. Video được chuyển tiếp như điên, lại bị gỡ xuống như điên, nhưng lại được chuyển tiếp lần nữa trên nhiều nền tảng nhiều tài khoản hơn. Hoàn toàn không thể ngăn chặn.
Cuộc chiến mắng chửi trên mạng đã đạt đến một đỉnh điểm mới, vô số người đang chửi Lợi Giang Bành và công ty quản lý hút máu người, chết không yên, Lợi Giang Bành b**n th** vô cùng, đáng bị lăng trì. Lại có vô số người mắng ngôi sao nhỏ ham hư vinh cũng không đáng thông cảm. Một người sẵn sàng đánh một người sẵn sàng chịu, ngành giải trí vốn có nhiều bí mật đen tối, mỗi người ở trong đó không có ai trong sạch.
Nhưng, mọi người đều cho rằng Lợi Giang Bành chắc chắn là hung thủ giết Liên Tinh Hồi. Liên Tinh Hồi không phải bông hoa trong sạch, nhưng hung thủ giết người nhất định phải đền mạng.
Ôn Ngộ Hà và Thu Diễm cũng nhìn thấy đoạn video, họ đồng thời nghĩ đến cùng một người, Giang Tiểu Hàng.
Tim Thu Diễm đập thình thịch, anh mở ứng dụng xem định vị của Ôn Ngộ Hà. Tối nay thời tiết xấu quá không thể mở quầy hàng, Thu Diễm gọi điện thoại, “Tôi đến ngay lập tức.”
Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ là đợt không khí lạnh mạnh nhất từ đầu mùa đông đến nay. Khi lái xe trên đường Thu Diễm nhìn thấy bông tuyết rải rác bay điên cuồng trong gió bắc dữ dội. Sau khi chạy qua nửa thành phố đến Xuân Phong Uyển, tuyết đã bay như lông ngỗng.
Ôn Ngộ Hà ở nhà một mình, trong nhà không có thiết bị sưởi ấm gì cả, lạnh như hầm băng.
Thu Diễm vào nhà, câu đầu tiêu là hỏi hắn, “Cậu nhìn thấy rồi đúng không? Đoạn video trên mạng?”
Ôn Ngộ Hà gật đầu, vừa rót nước ấm cho Thu Diễm vừa nói, “Là Giang Tiểu Hàng.”
“Đúng, tôi cũng nghĩ đến.” Thu Diễm bưng nước ấm ngồi xuống sofa, “Cho nên vội đến tìm cậu.”
Ôn Ngộ Hà không ngồi xuống sofa mà ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn, chỉ một chiếc áo bông. Thu Diễm chợt nghĩ, cậu ta không lạnh hả?
Ôn Ngộ Hà hỏi anh. “Anh nói xem tại sao Giang Tiểu Hàng lại tung đoạn video này ra?”
Thu Diễm nói: “Trước khi đến tôi cũng đang nghĩ, sớm không tung muộn không tung. Bây giờ xác nhận Liên Tinh Hồi đã chết, và bị tấn công t*nh d*c, đột nhiên tung đoạn video này trong tình huống nguyên nhân cái chết rõ ràng, hướng mọi mũi dùi về phía Lợi Giang Bành. Thoạt nhìn như là cung cấp một dạng bằng chứng nào đó, nhưng thật ra bằng chứng này cũng không thể làm bằng chứng thực tế, chỉ là đổ thêm dầu vào lửa trên không khí thôi.”
Ôn Ngộ Hà lại nói, “Người g**t ch*t Liên Tinh Hồi không phải Giang Tiểu Hàng mà là Lợi Giang Bành. Trước đó chúng ta vẫn nghĩ là Lợi Giang Bành, nhưng nếu là Giang Tiểu Hàng thì sao. Nếu đúng, lúc này anh ta tung đoạn ghi âm ra giống như cá chết lưới rách, cho dù tao bị bắt nhưng Lợi Giang Bành cũng không trong sạch gì, ông ta đáng bị xử tử hơn.”
Thu Diễm nói, “Điều kiện tiên quyết là, những bằng chứng cảnh sát đang nắm giữ đủ chứng minh Giang Tiểu Hàng mới là hung thủ. Mặc dù cảnh sát chưa công bố, nhưng Giang Tiểu Hàng tự biết.”
Hai người nhìn nhau, nhịp tim Thu Diễm rất nhanh, “Có phải chúng ta vẫn quên gì không…”
Ôn Ngộ Hà chậm rãi nói, “Không, tôi đã nghĩ ra rồi. Chiếc bánh ngọt khiến Liên Tinh Hồi chết, lớp kem đường bọc ethylene glycol là tác phẩm của Giang Tiểu Hàng.”
Trong đầu Thu Diễm “tinh” một tiếng, Ôn Ngộ Hà nói, “Anh ta và Lợi Ninh đều học dược lý là chính, ứng dụng tâm lý học là phụ. Anh ta là chuyên gia về chất độc và dược lý.”
Thu Diễm đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, “Là anh ta giết Liên Tinh Hồi? Như vậy… Lợi Giang Bành không phải hung thủ. Ôn Ngộ Hà, Lợi Giang Bành lại không phải hung thủ, cho nên tất cả những điều này…”
Anh vẫn chưa nói hết, nhưng Ôn Ngộ Hà đã hiểu ý anh. Lợi Giang Bành không phải hung thủ thật sự, ông ta lại một lần nữa trốn thoát bình an.
Ôn Ngộ Hà nói, “Đúng.”
Thu Diễm nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, tỉnh táo lại nhanh chóng đứng lên, “Nhanh, chúng ta đến cục công an tìm Chu Phỉ.”
Lúc xuống tầng Thu Diễm đang gọi điện, sau khi kết nối anh đi thẳng vào vấn đề: “Cảnh sát Chu, video trên mạng do Giang Tiểu Hàng tung ra, anh ta có hiềm nghi rất lớn. Lớp kem đường bánh ngọt anh nói lần trước rất có thể do anh ta làm, các anh phải nhanh chóng khống chế anh ta.”
Giọng Chu Phỉ ở đầu kia điện thoại rất lộn xộn, anh nói nhanh, “Đã có kết quả kiểm tra DNA hành vi t*nh d*c trong cơ thể Liên Tinh Hồi, trùng khớp với Giang Tiểu Hàng. Buổi chiều chúng tôi đã bắt đầu hành động nhưng cậu ta đã hoàn không thể liên lạc, không nói nữa, chúng tôi đang trong quá trình bắt giữ.”
Thu Diễm dừng lại ở đầu hành lang, nói với Ôn Ngộ Hà, “Cảnh sát đang bắt, nhưng không rõ tung tích Giang Tiểu Hàng.”
Anh lại nói, “Suy đoán của cậu là đúng, anh ta biết rõ mình đã lộ tẩy, tung đoạn video là cá chết lưới rách, công bố mặt tối của Lợi Giang Bành cho tất cả mọi người.”
Gió mạnh, tuyết lớn, xung quanh tối om mù mịt. Thu Diễm nói, “Tôi không muốn về nhà chờ tin tức, tôi nghĩ cậu cũng thế, chúng ta cùng đi tìm Giang Tiểu Hàng đi? Cảnh sát tìm của cảnh sát, chúng ta tìm của chúng ta.”
Ôn Ngộ Hà nhìn anh, một lát sau nói, “Được.”
Hai người đều không có mục tiêu cụ thể, không cần đến chỗ ở hồ Nguyệt Dũng nữa, chắc chắn nơi đó đã được cảnh sát tìm trăm tám mươi lượt rồi. Ký túc xá nhân viên của đại học y và nhà bố mẹ anh ta cũng vậy, đây đều là những nơi mặt ngoài có thể tìm được Giang Tiểu Hàng. Nếu anh ta biết mình sẽ có ngày như vậy, anh ta có thể trốn đi đâu?
Thu Diễm khởi động xe, Ôn Ngộ Hà đột nhiên nói, “Thật ra anh không cần làm vậy.”
Thu Diễm quay đầu nhìn hắn, Ôn Ngộ Hà đánh mắt đi, nhìn chằm chằm bông tuyết bay loạn bên ngoài cửa sổ trước xe, hơi cúi đầu nói, “Anh đã làm đủ nhiều rồi. Thu Diễm, thật ra những chuyện này… Không liên quan đến anh.”
Thu Diễm không nói gì một lúc lâu. Ôn Ngộ Hà nói: “Thú thật tôi hy vọng bây giờ anh về thẳng nhà, uống cốc sữa nóng, tắm nước nóng, sau đó không suy nghĩ gì cả lên giường đi ngủ, mơ đẹp. Trong giấc mơ không tồn tại những vụ án giết người, vụ nổ. Trong mơ không có Lợi Giang Bành, không có Liên Tinh Hồi, không có Giang Tiểu Hàng, cũng không có tôi.”
Hắn lại nói, “Tôi hy vọng trong cuộc sống sau này của anh đều không có những thứ này nữa.”
Ngón tay Thu Diễm siết chặt vô lăng, “Cậu nói nhảm gì thế?”
Ôn Ngộ Hà nhìn anh, “Lời nói thật, lời thật lòng.”
Thu Diễm nhắm mắt lại, trong lòng khó chịu không giải thích được, “Cậu bớt đẩy tôi ra ngoài đi, tôi là viên chức cải huấn của cậu, chuyện của cậu là chuyện của tôi.”
“Viên chức cải huấn,” Giọng Ôn Ngộ Hà đột nhiên có sự dịu dàng chưa bao giờ có. Thu Diễm ngẩn người, nhìn Ôn Ngộ Hà duỗi một tay nắm lọn tóc vểnh lên bên tai anh. Bông tuyết rơi trên đó đã ngưng tụ thành một giọt nước to, lung lay rơi vào lòng bàn tay Ôn Ngộ Hà. Hắn nói, “Tôi biết anh tốt, anh là người tốt, cho nên anh phải tránh xa những cái ác này.”
Thu Diễm chỉ cảm thấy tai bị chạm vào như đang đốt cháy, dọc theo má, theo đường quai hàm đốt vào trong tim.
Anh nói: “Cậu sợ tôi ít trải việc đời, sẽ bị những cái ác này dọa? Hay cho rằng tôi trói gà không chặt, không thể chống lại những cái ác này? Dù là loại nào, Ôn Ngộ Hà, cậu đánh giá thấp tôi quá rồi đó.”
Ôn Ngộ Hà hơi mê man, hắn cảm thấy mình thực sự từng có suy nghĩ này, sự lương thiện chưa trải qua bóng tối không đáng nhắc đến, từng nghĩ như vậy đúng không? Bắt đầu từ khi nào, hắn lại cảm thấy sự lương thiện này hiếm thấy và quý giá, là sức nặng được đổ bê tông bằng chân thành và dũng cảm, trái lại khiến hắn suy ngẫm người cho đi lòng tốt này không nên trải qua bóng tối, mà nên được bảo vệ nhỉ?
Hắn không thể giải thích, mà Thu Diễm vẫn ép hỏi, “Ôn Ngộ Hà, cậu lo lắng gì cho tôi?”
Anh nói, “Tôi không phải Lợi Ninh, tôi cũng sẽ không trở thành Lợi Ninh tiếp theo. Tôi sẽ giúp anh ta, giúp cậu cùng tìm ra sự thật của tất cả mọi chuyện. Cậu nên hãy tin tôi, cùng chiến đấu, chứ không phải tự cho là đúng và đuổi tôi đi.”
Ôn Ngộ Hà mấp máy môi, Thu Diễm giành nói trước, “Thời gian không còn nhiều, nói bừa một địa chỉ có liên quan đến Giang Tiểu Hàng, chúng ta lần lượt điều tra.”
Ôn Ngộ Hà thu lại lời nói ban đầu, “Chúng ta đến núi Lạc Anh đi.”