- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54: Đột nhiên nhận ra
- Chương 55: Ném đá giấu tay
- Chương 56: Kem đường bánh ngọt
- Chương 57: Ôn Ngộ Hà, cậu lo lắng cho tôi?
- Chương 58: Không được lừa tôi
- Chương 59: Anh lo lắng điều gì?
- Chương 60: Ánh mắt trong gió đêm
- Chương 61: “Anh cũng là người mới”
- Chương 62: Sẽ nghĩ tôi đã làm gì anh
- Chương 63: Thắng rồi
- Chương 64: Cậu giỏi đâm chọc người ta quá
- Chương 65: Ngã vào lòng hắn
- Chương 66: Mất mặt đến tận nhà ngoại
- Chương 67: Khóe mắt hắn đỏ lên
- Chương 68: Vòng quay của số phận
- Chương 69: “Không phải không quan tâm anh”
- Chương 70: Dù… không phải là tình yêu
- Chương 71: Anh bắt đầu tin thần tin phật
- Chương 72: “Đưa tôi đến hố đen đi”
- Chương 73: Nghĩ rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả
- Chương 74: Người nhà bệnh nhân
- Chương 75: Người không thẳng thắn
- Chương 76: Anh… đẹp thật
- Chương 77: Chương 77: Mưa to tháng Tư (kết thúc quyển thượng)
- Chương 78: Chương 78: Quyển hạ: Đến Lê Xuyên
- Chương 79: Am hiểu pháp luật
- Chương 80: “Người kia có quan trọng với cậu không?”
- Chương 81: Đến ngủ với cậu đấy
- Chương 82: Một ổ khóa
- Chương 83: Nếu đây không phải là yêu
- Chương 84: Sống lại rồi
- Chương 85: Mua đồ tình dục ở cửa hàng tang lễ
- Chương 86: Nơi lãng mạn nhất trên thế giới
- Chương 87: Rất giống một người bạn trai
- Chương 88: Thôn Bích Thủy
- Chương 89: “Thích”
- Chương 90: Trả cho tôi tất cả những gì đã nợ trước đây
- Chương 91: “Tôi sẽ không có chuyện gì đâu”
- Chương 92: Sắc mặt hắn rất tệ
- Chương 93: “Tôi chọn cậu”
- Chương 94: “Em thích anh từ lâu rồi đúng không”
- Chương 95: Thỏa mãn và “trống rỗng”
- Chương 96: Chết một cách kỳ lạ
- Chương 97: Em có bằng lòng đi theo anh không?
- Chương 98: Phương pháp kiểm soát tinh thần
- Chương 99: Giữ làm kỷ niệm?
- Chương 100: Anh là biến số của em
- Chương 101: Cậu ấy cũng không giữ lại chút nào với con
- Chương 102: Sân bóng trong gió đêm
- Chương 103: “Đồng nhân là gì?”
- Chương 104: Hắn ủng hộ chấp niệm của anh
- Chương 105: Nhớ anh
- Chương 106: Em, đã rơi về phía anh mà không thể chống lại (Hoàn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Chương 18: Tên trộm có đẹp trai không?
Lý Thư Quân nghiêm túc nói: “Thật ra ẩu đả rất thường thấy, nhất là kiểu hai bên đánh nhau, bình thường cả hai đều có lỗi, nếu vụ ẩu đả nào cũng giam lại thì trại giam và nhà tù không đủ dùng.”
Ý tứ của lời này đã hết sức rõ ràng, Thu Diễm hiểu. Lý Thư Quân lại nói: “Hai bên đánh nhau hòa giải, viết thư hối cải là được, nếu không chỉ có thể tạm giam mỗi người mười ngày và lưu hồ sơ.”
Đây đã là cách xử lý vô cùng khoan dung, Thu Diễm nhìn Ôn Ngộ Hà: “Cậu nghe chưa?”
Ôn Ngộ Hà khẽ cử động môi, “Là hắn khiêu khích tôi trước.”
Hai người đối diện cùng nhíu mày, Lý Thư Quân nói: “Hắn khiêu khích trước, hắn ra tay trước là cậu có thể đánh nhau với hắn? Cậu còn nghĩ cậu có lý à? Nếu cậu thực sự tranh với tôi, vậy giải quyết việc chung đi. Cán bộ Tiểu Thu, tôi không cố ý phá hỏng công việc của các anh.”
Ôn Ngộ Hà không nói tiếng nào, cơn giận của Thu Diễm lại trở lại trên mặt, nhìn hắn chằm chằm. Ôn Ngộ Hà nhìn bờ môi mím thành một đường thẳng, cuối cùng nói, “Được, tôi đồng ý hòa giải, đồng ý viết thư hối cải.”
Một giây sau, một tờ A4 trắng và bút được đặt trước mặt hắn, Thu Diễm lời ít ý nhiều nói một chữ, “Viết.”
Ôn Ngộ Hà với cái đầu heo mặt mũi sưng phù đang đắn đo câu chữ, đột nhiên hỏi: “Người đánh nhau với tôi tên là gì? Có lai lịch gì?”
Lý Thư Quân đáp: “Tên là Tề Tu, người Sơn Đông Liễu Thành, sao vậy?”
Ôn Ngộ Hà nhíu mày ngờ vực, “Người Liễu Thành? Hắn tới đây làm gì?”
“Còn làm gì nữa, làm thuê.” Lý Thư Quân gõ mặt bàn, “Viết thư hối cải mau lên.”
“Hắn thì sao? Tề Tu kia cũng đồng ý viết thư hối cải?” Ôn Ngộ Hà hỏi.
Lý Thư Quân cười khẩy một tiếng, “Người ta viết xong lâu rồi, đi lâu rồi.”
Ôn Ngộ Hà sững sờ, Lý Thư Quân nói: “Ngẩn người gì nữa, hắn cũng không có tiền án, đánh nhau vì cướp tủ chứa đồ với cậu, có gì phải thắc mắc? Hơn nữa thái độ hối lỗi tốt, không đi sớm được à?”
Lại giục hắn: “Cậu viết nhanh lên cho tôi, không nhìn xem mấy giờ rồi, cậu không viết xong cán bộ cải huấn của cậu cũng chưa được tan làm.”
Ôn Ngộ Hà nhìn Thu Diễm, thấy anh đang cau mày khoanh tay vô cảm nhìn mình chằm chằm.
Lúc này trên tờ giấy A4 dưới ngòi bút mới xuất hiện ba chữ: Thư hối cải.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, ra khỏi đồn cảnh sát trời đã tảng sáng, Ôn Ngộ Hà nghiêm túc xin lỗi Thu Diễm, “Rất xin lỗi, trì hoãn anh cả đêm rồi, à không mới sáng sớm, anh vất vả rồi.”
Thu Diễm nửa đêm không ngủ, sắc mặt còn tệ hơn lúc ban đêm chạy đến, nghe vậy không nhận, chỉ tay vào hắn lại cảm thấy nói gì với tên này cũng vô ích, lại từ hạ tay xuống.
Ôn Ngộ Hà dứt lời xoay người định đi, Thu Diễm lại gọi hắn từ phía sau. Ôn Ngộ Hà quay đầu, Thu Diễm nói: “Cậu thế này đến sở tư pháp nghe giảng bài ai cũng biết cậu đánh nhau, cậu định giải thích thế nào?”
Ôn Ngộ Hà sờ sau đầu, “À, tôi có thể nói là tôi bất cẩn bị đụng.”
Thu Diễm nhìn cậu như nhìn đồ ngốc, “Cậu nghĩ ai sẽ tin? Chủ nhiệm Thịnh có tin không? Giám đốc Mạnh có tin không?”
Ôn Ngộ Hà thờ ơ, ném vấn đề nan giải cho đối diện, “Vậy thưa cán bộ, anh nói xem phải làm sao?”
Thu Diễm đứng im suy nghĩ một lúc, cắn răng nói, “Tôi cho cậu nghỉ ốm năm ngày, cậu đến bệnh viện truyền nước tiêu sưng cho tôi.”
Lại là bệnh viện, Ôn Ngộ Hà từ chối cho ý kiến, cười một tiếng với anh: “Theo kinh nghiệm của tôi, sưng có thể tự tiêu trong ba đến năm ngày.”
Thu Diễm biết hắn đang tính toán điều gì, cười mỉa một tiếng: “Chê đắt? Nếu không có tiền tôi có thể cho cậu vay, cậu tìm được việc làm rồi mà, nào phát lương thì trả cho tôi.”
Ôn Ngộ Hà gãi đầu: “Không cần…” Thật ra đúng mà cũng không đúng. Đắt là một mặt, mặt khác là phiền, hắn không có thời gian, càng không cảm thấy có gì cần thiết.
“Không cần.” Thu Diễm đến gần hắn, cơn bực bội và ghét bỏ kia cách xa ba trăm mét Ôn Ngộ Hà cũng có thể cảm nhận rõ ràng, chưa kể bây giờ hai người cách nhau chưa đến một mét. Hắn cảm thấy Thu Diễm thực sự giống một cái pháo hoa đang phun lửa, một giây sau sẽ nổ tung bay lên trời.
Đỉnh đầu Thu Diễm bốc lửa: “Nếu cậu có tiền cần gì ở quán trọ xập xệ hai trăm một tháng? Cậy mạnh gì chứ? Cậu tưởng tôi đang tội nghiệp cậu bố thí cho cậu à? Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn cho mọi người sống thoải mái hơn, tôi không cần suốt ngày lo cho cậu, cậu cũng có thể sống yên ổn hơn!”
Ôn Ngộ Hà cúi đầu, hình như quả thực là vậy.
Dù sao cũng không tránh được, hắn gật đầu: “Được, tôi đi khám.”
Lại hỏi: “Bây giờ tôi đi được rồi chứ?”
Thu Diễm muốn nói cút nhưng nhịn được, môi mấp máy nhưng không nói gì. Ôn Ngộ Hà mặt sưng húp híp mắt xoay người đi, nghe thấy Thu Diễm ở sau lưng hét to: “Đừng có nghĩ đến việc lừa tôi! Ghi chép đi khám mỗi ngày cũng phải đăng lên!”
Ôn Ngộ Hà vừa đi vừa chửi một tiếng “đ*t.”
Mới sáng ngày ra Thu Diễm đã sứt đầu mẻ trán, mệt rã rời, vội vàng chạy về nhà tắm rửa lại đến sở tư pháp đi làm, vành mắt thâm quầng. Trịnh Tư Tâm nhìn thấy anh lập tức kêu to: “Ôi trời anh Thu tối qua đi ăn trộm hả?”
Thu Diễm hậm hực đáp: “Trộm cắp gì, đi bắt trộm.”
Trịnh Tư Tâm cười híp mắt, “Bắt được tên trộm gì? Đẹp trai không?”
Thịnh Hoài Nam cầm chén lá trà đi rót nước đi ngang qua, cười nhạo Trịnh Tư Tâm: “Con gái con lứa suốt ngày chỉ biết ngắm trai đẹp, chẳng có tiền đồ gì cả, em phải nghĩ cách để trai đẹp ngắm em.”
Trịnh Tư Tâm k** r*n: “Vậy em chỉ có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ, chủ nhiệm Thịnh cho em mượn ít tiền nhé?”
“Nghĩ hay nhỉ!” Thịnh Hoài Nam vả cái tay của cô xòe về phía mình.
Trộm có đẹp trai không? Trong đầu Thu Diễm hình dung gương mặt Ôn Ngộ Hà, hình như anh chưa bao giờ quan sát gương mặt đó từ góc độ này, bao gồm ngoại hình của Ôn Ngộ Hà. Hắn quá gầy, khung xương lại to, như chú chó lang thang. Gương mặt bầm tím sưng húp như đầu heo tối hôm qua bất kể thế nào cũng không thể nói là đẹp trai được.
Anh trả lời Trịnh Tư Tâm: “Đẹp trai cái nỗi gì, là đầu heo.”
Trịnh Tư Tâm lập tức hết hứng thú, cũng biết Thu Diễm đang tán gẫu với mình, tự cảm thán một câu, “Nếu tất cả đối tượng cải chính ở sở ta đều giống Ôn Ngộ Hà thì đãi ngộ của công việc này cũng tốt phết.”
Thu Diễm ngẩn người trong chớp mắt, nhìn Trịnh Tư Tâm: “Em thấy Ôn Ngộ Hà đẹp trai?”
Trịnh Tư Tâm gật đầu thật mạnh, cười rất vui vẻ, nhỏ giọng nói với Thu Diễm: “Anh Thu, nói với anh cái này, tình nguyện viên ở nhóm khác đều muốn đổi với em đó, em không làm, anh hứa với em không được đổi em đi đâu đấy.”
Thu Diễm khó tin: “Tại sao? Vì Ôn Ngộ Hà?”
“Đúng rồi!” Trịnh Tư Tâm mở to mắt, “Anh không biết? Ài cũng đúng, anh là nam, không có cảm giác với cậu ấy là chuyện rất bình thường, trong mắt đám con gái bọn em cậu ấy đẹp trai vãi chưởng!” Trịnh Tư Tâm kích động lên là nói tục luôn, lại vội nói tiếp, “Tất nhiên anh Thu cũng đẹp trai! Kiểu của hai người khác nhau, mấy đứa Lưu Viên Viên đều nói em gặp vận may gì sao đi theo lãnh đạo đẹp trai như thế lại còn trông coi tội phạm đẹp trai quá trời, ghen tị vô cùng…”
“Này chú ý cách dùng từ.” Thịnh Hoài Nam lại nhắc nhở cô.
Thu Diễm hơi cạn lời.
Trịnh Tư Tâm không hề cố kỵ: “Ôn Ngộ Hà kia, bọn em toàn nói sau lưng cậu ấy, đẹp trai, si tình, còn ít nói, má ơi… nếu cậu ấy không phải đồng tính thì có người ra tay từ lâu rồi.”
Thu Diễm khiếp sợ đến mức tam quan vỡ nát, “Mấy đứa… Điên rồi đúng không? Cậu ta còn là phạm nhân tạm tha! Còn gì nhỉ, si tình? Em đọc qua vụ án của cậu ta chưa? Các em không sợ à?” Đây là lần đầu tiên anh khiếp sợ việc yêu mất não của con gái đến mức vỡ nát ngay tại chỗ.
“Ôi dào, cậu ấy cũng có giải phẫu bạn trai lúc còn sống đâu, cậu ấy học y, nghi ngờ nguyên nhân cái chết của bạn trai nên giải phẫu theo thái độ khoa học là điều quá bình thường. Cục cảnh sát còn có pháp y kìa, công việc của họ là cái này, vậy pháp y toàn là b**n th** à?” Trịnh Tư Tâm hùng hồn bàn luận, “Với lại, lúc cậu ấy ở một mình luôn ngẩn người, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng, rõ ràng vẫn chưa bước ra được, chắc chắn cậu ấy rất yêu bạn trai của mình.”
Thu Diễm đã không biết nói gì cho phải, cho dù anh cũng thích đàn ông, nhưng so sánh với phụ nữ cũng thích đàn ông, anh cảm thấy mình vẫn không tài nào hiểu được suy nghĩ của họ.
Anh nói: “Pháp y sao có thể giống được, đó là thực hiện nhiệm vụ dưới tình huống có nhu cầu giải phẫu thực sự chứ không phải chỉ dựa vào một suy đoán đã mổ xẻ người. Người ta còn có cha mẹ, cha mẹ họ sẽ nghĩ như thế nào? Nếu không Lợi Giang Bành có thể tức đến mức báo cảnh sát bắt cậu ta ngay tại chỗ à?”
Lại suy nghĩ một lát: “Yêu thì yêu, anh không phủ nhận cậu ta chắc chắn yêu bạn trai mình, nhưng tình cảm không phải lý do để làm chuyện vi phạm pháp luật, hiểu chưa? Mấy cô gái các em phải làm rõ đúng sai trước, không thể lẫn lộn đầu đuôi.”
Trịnh Tư Tâm bị dạy dỗ một trận nhưng không ủ rũ, chỉ bĩu môi một cái: “Anh Thu chán quá, chắc chắn anh không biết điên cuồng vì yêu là gì.”
Thu Diễm dở khóc dở cười, anh không biết điên cuồng vì yêu là gì? Anh đã từng điên cuồng vì yêu, dùng tương lai sự nghiệp của mình trút giận và đăng ký vào sở tư pháp như nổi điên, như một thằng ngu.
Anh nghĩ mình sẽ chỉ làm chuyện này một lần, điên cuồng vì yêu hoàn toàn không phải chuyện gì đáng để tự hào. Thu Diễm cảm thấy rất sỉ nhục.
Thế là chỉ cười một tiếng, cầm tài liệu lên chuẩn bị xuống tầng dạy học.
Trịnh Tư Tâm xuống tầng điểm danh trước, đi lên báo cáo: “Sao hôm nay Ôn Ngộ Hà không đến?”
Vẻ mặt Thu Diễm bình tĩnh: “Cậu ta bị ốm, anh cho cậu ta nghỉ ốm để đến bệnh viện, mấy ngày nay sẽ không đến.”
“À, bệnh gì thế? Có nghiêm trọng không?”
Thu Diễm đi về phía trước, “Vẫn ổn, không có vấn đề gì lớn.”
“Ở bệnh viện nào thế?” Lòng đu trai đẹp của Trịnh Tư Tâm rõ rành rành.
“Chậc,” Thu Diễm dừng bước, “Em đừng nghĩ nữa, anh không nói đâu.”
“Ồ…”