- Trang chủ
- Lệnh Truy Bắt Tình Yêu Của Viên Chức Tạm Tha
- Chương 66: Mất mặt đến tận nhà ngoại
Chương 66: Mất mặt đến tận nhà ngoại
Truyện: Lệnh Truy Bắt Tình Yêu Của Viên Chức Tạm Tha
Tác giả: Mật Thu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54: Đột nhiên nhận ra
- Chương 55: Ném đá giấu tay
- Chương 56: Kem đường bánh ngọt
- Chương 57: Ôn Ngộ Hà, cậu lo lắng cho tôi?
- Chương 58: Không được lừa tôi
- Chương 59: Anh lo lắng điều gì?
- Chương 60: Ánh mắt trong gió đêm
- Chương 61: “Anh cũng là người mới”
- Chương 62: Sẽ nghĩ tôi đã làm gì anh
- Chương 63: Thắng rồi
- Chương 64: Cậu giỏi đâm chọc người ta quá
- Chương 65: Ngã vào lòng hắn
- Chương 66: Mất mặt đến tận nhà ngoại
- Chương 67: Khóe mắt hắn đỏ lên
- Chương 68: Vòng quay của số phận
- Chương 69: “Không phải không quan tâm anh”
- Chương 70: Dù… không phải là tình yêu
- Chương 71: Anh bắt đầu tin thần tin phật
- Chương 72: “Đưa tôi đến hố đen đi”
- Chương 73: Nghĩ rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả
- Chương 74: Người nhà bệnh nhân
- Chương 75: Người không thẳng thắn
- Chương 76: Anh… đẹp thật
- Chương 77: Chương 77: Mưa to tháng Tư (kết thúc quyển thượng)
- Chương 78: Chương 78: Quyển hạ: Đến Lê Xuyên
- Chương 79: Am hiểu pháp luật
- Chương 80: “Người kia có quan trọng với cậu không?”
- Chương 81: Đến ngủ với cậu đấy
- Chương 82: Một ổ khóa
- Chương 83: Nếu đây không phải là yêu
- Chương 84: Sống lại rồi
- Chương 85: Mua đồ tình dục ở cửa hàng tang lễ
- Chương 86: Nơi lãng mạn nhất trên thế giới
- Chương 87: Rất giống một người bạn trai
- Chương 88: Thôn Bích Thủy
- Chương 89: “Thích”
- Chương 90: Trả cho tôi tất cả những gì đã nợ trước đây
- Chương 91: “Tôi sẽ không có chuyện gì đâu”
- Chương 92: Sắc mặt hắn rất tệ
- Chương 93: “Tôi chọn cậu”
- Chương 94: “Em thích anh từ lâu rồi đúng không”
- Chương 95: Thỏa mãn và “trống rỗng”
- Chương 96: Chết một cách kỳ lạ
- Chương 97: Em có bằng lòng đi theo anh không?
- Chương 98: Phương pháp kiểm soát tinh thần
- Chương 99: Giữ làm kỷ niệm?
- Chương 100: Anh là biến số của em
- Chương 101: Cậu ấy cũng không giữ lại chút nào với con
- Chương 102: Sân bóng trong gió đêm
- Chương 103: “Đồng nhân là gì?”
- Chương 104: Hắn ủng hộ chấp niệm của anh
- Chương 105: Nhớ anh
- Chương 106: Em, đã rơi về phía anh mà không thể chống lại (Hoàn)
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Ôn Ngộ Hà không hề phòng bị, ngã ra sau, ôm Thu Diễm cùng lăn trên sàn nhà.
Thu Diễm chóng mặt đứng lên, nói câu “Xin lỗi”, sau đó lại nổi đóa: “Cậu đang làm gì vậy? Gọi điện cũng không được, tôi gõ cửa sưng cả tay, hét khản cả giọng cậu mới ra mở cửa?”
Trên người Ôn Ngộ Hà chỉ mặc chiếc áo thu, vẻ mặt mệt mỏi, lại không giải thích: “Đã nói với anh rồi, tôi đang ngủ… Anh đến làm gì?”
Nhiệt độ trong phòng và ngoài phòng giống nhau, Thu Diễm nhìn dáng vẻ của hắn, đẩy hắn vào phòng ngủ: “Cậu mau tìm quần áo mặc vào đi.”
Ôn Ngộ Hà tìm một chiếc áo bông, Thu Diễm theo hắn vào phòng. Lúc này mới xách hộp giữ nhiệt ra đặt trên bàn sách, lại vào bếp tìm đôi đũa, lấy cái đĩa nhỏ đổ giấm vào: “Nhà tôi gói sủi cảo, mang cho cậu ít để ăn.”
Ôn Ngộ Hà ngồi bên giường ngáp một cái: “Tôi không đói.”
Thu Diễm tự mở nắp hộp giữ nhiệt lên: “Cán bột bằng tay, gói bằng tay, là hương vị tôi ăn hồi nhỏ.”
Hồi nhỏ, hồi nhỏ họ sống cùng một nơi. Ôn Ngộ Hà ngẩn người một lúc, nhận lấy đôi đũa kia, cắn một miếng, là vị miền Bắc.
Thu Diễm không hỏi hắn ăn chưa, lúc nãy vào bếp nồi lạnh bếp lạnh, thậm chí không có đĩa thức ăn thừa. Tại sao người này có thể đối phó qua loa vậy chứ.
Nhìn người ăn sủi cảo, Thu Diễm lại đi rót cốc nước ấm, đưa cho Ôn Ngộ Hà một cốc: “Không có nước sủi cảo, uống tạm đi.”
Ôn Ngộ Hà thuận miệng nói: “Muốn uống canh gì, tôi nấu cho anh.”
Thu Diễm nói: “Không cần, cậu ăn của cậu đi.”
Ôn Ngộ Hà ăn được nửa, ngẩng đầu hỏi: “Anh đói không?”
Thật ra buổi tối Thu Diễm không ăn nhiều, nhưng từ sáng sớm mở mắt ra đã ăn uống tiệc tùng, không đói bụng chút nào. Anh lắc đầu: “Cậu ăn hết đi.”
Ôn Ngộ Hà ăn xì xụp, cuối cùng nói câu: “Vị rất chính tông.”
Thu Diễm hơi vui.
Chỉ cần Ôn Ngộ Hà không từ chối anh, anh sẽ vui.
Ăn xong, Ôn Ngộ Hà đi rửa sạch hộp giữ nhiệt. Sau khi quay lại, hắn tìm một cái hộp dưới gầm giường, lấy ra một cái máy sưởi ấm nho nhỏ, trông giống như mới mua, cắm điện rồi đẩy đến bên chân Thu Diễm.
Thu Diễm nói: “Ngày thường cậu không dùng?”
“Không cần.” Ôn Ngộ Hà ngồi trên ghế đẩu trước bàn sách, nhìn Thu Diễm ngồi ở mép giường. Ánh đèn trong phòng không đủ sáng, lờ mờ, ánh mắt người kia lại đen bóng như sao, khiến hắn hơi không dám đối mặt.
Chỉ vài giây, Ôn Ngộ Hà đã không chịu được quay đầu đi, chọn bừa đề tài: “Anh uống rượu à?”
Thu Diễm gật đầu, đêm nay phản ứng của anh chậm chạp thấy rõ, nhưng lúc không nhạy cảm toàn thân sẽ thoải mái hơn: “Ngày lễ mà, trong nhà nhiều họ hàng, không tránh được.”
Ôn Ngộ Hà nói: “Nhiều họ hàng anh còn chạy ra ngoài?”
Thu Diễm chớp mắt với hắn: “Ai bảo cậu không trả lời wechat, gọi điện không nghe.”
Ôn Ngộ Hà im lặng thở dài. Qua nửa đêm, tiếng pháo bên ngoài cuối cùng cũng giảm bớt, ở gần ở xa thỉnh thoảng sẽ vang lên một hồi. Hắn nhìn Thu Diễm, định bảo anh quay về, người trước mặt lại lên tiếng trước: “Tôi có quà năm mới muốn tặng cậu, à không đúng, xem như phần thưởng cá nhân của tôi.”
“Ôn Ngộ Hà, trong cuộc họp thường niên mấy ngày trước cậu không nhận được giải thưởng gì, tôi cảm thấy không công bằng. Tôi là viên chức cải huấn của cậu, có tư cách tặng quà riêng cho cậu.”
Ôn Ngộ Hà cười một tiếng, lời nói mang theo men say rõ ràng thế này, nghe có phần đáng yêu. Hắn nói: “Phần thưởng gì?”
Thu Diễm nhếch môi cười, lấy một thứ trong túi áo lông ra, cầm chặt đưa về phía Ôn Ngộ Hà: “Đưa tay cho tôi.”
Ôn Ngộ Hà do dự một lát rồi duỗi tay phải ra, bàn tay hướng lên trên.
Thu Diễm giơ nắm đấm trên bàn tay đó, nụ cười trên mặt càng khó che giấu, ngón tay mở ra, một v*t c*ng rơi xuống.
Ôn Ngộ Hà ngẩn người, là chìa khóa xe.
Đó là chiếc chìa khóa xe rất bình thường, nhưng được bọc vỏ chìa khóa rất mới. Ôn Ngộ Hà nắm trong tay, vẻ mặt thay đổi rất nhỏ.
Lúc này Thu Diễm không nhạy bén, không hề nhận ra, vẫn cười híp mắt nhìn hắn, trong lòng đầy mong chờ. Ôn Ngộ Hà lại lạnh lùng trả chìa khóa lại: “Không có công không hưởng lộc.”
Thu Diễm sững sờ, cảm giác khó chịu không bị kiểm soát trong lòng lại dâng lên. Ôn Ngộ Hà luôn từ chối mọi chuyện dù lớn hay nhỏ, rốt cuộc tôi là sài lang hổ báo gì, cậu đang sợ điều gì?
Anh cố chấp không nhận, vẻ mặt nén giận: “Không có ai tặng quà xong còn muốn lấy lại.”
Ôn Ngộ Hà nói: “Cho dù tặng quà, cái này cũng quá mức rồi.”
“Có quá hay không do tôi quyết định, người trao thưởng quyết định.” Thu Diễm không thèm nói đạo lý.
Ôn Ngộ Hà không cãi lộn với anh nữa, nhét thẳng chiếc chìa khóa vào túi áo khoác của Thu Diễm. Thu Diễm lại lấy ra, lần này không đưa cho Ôn Ngộ Hà mà đặt lên bàn: “Không phải món hàng quý giá cần cậu bán mình trả nợ, một chiếc Jinbei đã qua sử dụng, chiếc xe tải quán trà của cậu tôi vốn định vứt đi, tôi nhặt về đấy.”
Người đối diện lại ngẩn ra, Thu Diễm nói: “Vẫn tốt, chỉ hơi cũ, lái được, chở hàng được, cậu dùng được.”
Ôn Ngộ Hà vẫn không nói gì, Thu Diễm cắn răng: “Được, nếu cậu không cần tôi sẽ lái ngay đến nhà máy xử lý vứt đi.” Anh lập tức định đứng lên.
Lúc này Ôn Ngộ Hà mới ngăn anh lại: “Được, tôi nhận.”
Thu Diễm vẫn chưa nguôi giận, cố chấp nhìn chằm chằm mặt bàn. Ôn Ngộ Hà cất chìa khóa cẩn thận, nhét vào túi áo khoác bông không rời người của hắn: “Tôi cần thật.”
Lúc này Thu Diễm mới cười: “Xe đậu ngay dưới nhà cậu, tôi đổ đầy xăng rồi.”
Ôn Ngộ Hà thực sự không làm gì được anh, lúc thì cảm thấy bức tường mình xây không đủ cao, lúc lại cảm thấy cho dù hắn xây tường kiểu gì cũng như uổng công trong lòng người đối diện.
Đêm nay Thu Diễm ngủ rồi, ăn rồi uống rồi, bây giờ cũng tặng quà rồi, tậm trạng thực sự tốt hơn. Anh liếc nhìn xung quanh, đồ gia dụng có cảm giác đã cũ, ngay cả ánh đèn cũng vậy. Trong lòng anh hiện lên bức ảnh tự sướng của Ôn Ngộ Hà, đột nhiên nhớ ra bức ảnh đó đã bị mình xóa, ngay lập tức hối hận, vội vàng muốn lấy điện thoại mở thùng rác album ảnh ra, xem có thể khôi phục hay không. Nhưng Ôn Ngộ Hà đang ở trước mắt, lại không tiện làm động tác đột ngột như thế nên chỉ có thể nhịn.
Ôn Ngộ Hà thấy vẻ mặt anh thất vọng, hỏi: “Sao vậy?”
Thu Diễm ma xui quỷ khiến nói câu: “Nhà cậu chụp ảnh đẹp đấy.”
Nói xong khóe miệng cứng đờ, cái vẹo gì thế… Ôn Ngộ Hà rặt vẻ không hiểu, một lúc sau mới tỉnh ngộ: “Ảnh tự sướng à, tiện tay nhấn bừa, sao anh nói nhìn không rõ.”
Thu Diễm rất muốn nói bức ảnh kia bị tôi xóa rồi, cậu có thể chụp ảnh khác cho tôi không? Hoặc là tôi chụp cho cậu.
Nửa năm trôi qua, Ôn Ngộ Hà có tí da tí thịt hơn lúc đầu, đôi má không hóp vào nữa. Trong mắt Thu Diễm chỉ cảm thấy bảnh trai hơn thôi.
Anh không biết mình đang nhìn đối phương một cách không kiêng dè, Ôn Ngộ Hà hơi không chịu được ánh mắt ngay thẳng tr*n tr** như vậy, hắn đánh mắt đi, lấy điện thoại ra nhìn: “Sắp hai giờ rồi, người nhà anh không tìm anh à?”
Thu Diễm lắc đầu: “Tôi là người lớn.”
Giờ này, tiếng ồn ào náo động bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh lại, trong nhà cũng vậy. Ôn Ngộ Hà đang định lên tiếng khuyên Thu Diễm về nhà, Thu Diễm bình tĩnh nhìn hắn nói: “Thế này cũng xem như chúng ta cùng trải qua ngày đầu tiên của hắn mới, cậu là người đầu tiên tôi gặp trong năm nay, chúc mừng năm mới nha, Ôn Ngộ Hà.”
“Chúc mừng năm mới.” Ôn Ngộ Hà nói, năm mới… Hắn không có mong đợi gì, chỉ cảm thấy thời gian đang phí hoài, và những sự thật kia đều bị thời gian kéo dài đến ngày càng không thể thấy.
Hắn đứng lên: “Đúng lúc có xe, tôi đưa anh về.”
Thu Diễm hơi ủ rũ không giải thích được. Vì say rượu, vì ngày lễ, các giác quan của anh đều được phóng đại, chút xíu sướng vui giận buồn đều hóa thành xúc giác cực kỳ nhạy bén. Anh không nói được rốt cuộc mình muốn làm gì, hình như anh vẫn chưa làm chuyện mà anh thực sự muốn làm, cũng không muốn trở về như vậy.
Anh ngã ngửa ra sau co quắp trên giường như chơi xấu: “Muộn lắm rồi, xe cũng sắp hết xăng, tôi buồn ngủ, ngủ tạm ở chỗ cậu.”
Ôn Ngộ Hà nhíu mày, tại sao người này sau khi uống chút rượu lại hoàn toàn không giống ngày thường. Một viên chức cải huấn xã hội, đường hoàng muốn ngủ lại nhà của tội phạm tạm tha? Hắn duỗi tay kéo người: “Không được, hết xăng thì trên đường đổ xăng, anh phải về.”
Thu Diễm rất không vui, vùng vẫy loạn xạ một lát, đột nhiên ôm cổ Ôn Ngộ Hà khiến hắn cúi người nhìn mình. Thu Diễm bị hơi thở đột nhiên tới gần làm cho thần chí không rõ, nhưng anh biết rõ, anh muốn một nụ hôn.
Mà Ôn Ngộ Hà đã lập tức từ chối sau khi hơi ngẩn người, không chút nể nang đẩy anh ra, đứng thẳng dậy. Thu Diễm bị đẩy sang bên gần đầu giường, cái chăn vốn cuộn tròn bị kéo ra nửa giường, để lộ một xấp ảnh bên gối, Thu Diễm duỗi tay cầm lấy.
Anh nằm nghiêng, giơ xấp ảnh kia lại gần nhìn, là Lợi Ninh.
Ngồi trên bậc thang thư viện, đọc sách, đạp xe, chơi bóng… Nhìn từng bức ảnh, đều là cậu thiếu niên trẻ trung đẹp đẽ mà Ôn Ngộ Hà khó quên.
Tựa như tỉnh rượu ngay lập tức, Thu Diễm ngồi dậy, tay cầm ảnh, ngửa đầu nói với Ôn Ngộ Hà: “Xin lỗi.”
Trả ảnh về chỗ cũ, Thu Diễm váng đầu nhưng trong lòng rất tỉnh táo, anh đứng lên nói: “Tôi đi đây.”
Anh gần như bỏ chạy ra khỏi cửa phòng, Ôn Ngộ Hà đuổi theo sau lưng: “Tôi đưa anh về.”
“Không cần, tôi đặt xe tiện hơn, tôi đặt ngay bây giờ.” Thu Diễm vừa mở phần mềm đặt xe vừa thay giày ở cửa.
Ôn Ngộ Hà nghe theo anh: “Vậy tôi xuống chờ xe cùng anh.”
Hai người một trước một sau, Thu Diễm quên lấy hộp giữ nhiệt, đứng trong gió lạnh trước cổng khu dân cư nhìn vị trí xe trên ứng dụng. Đêm giao thừa, hai rưỡi sáng, xe ít đến mức thảm thương. Một lúc lâu sau mới có người nhận cuốc, còn cách tận năm cây số.
Im lặng, Ôn Ngộ Hà đột nhiên nói: “Ngày mai tôi muốn đi thăm A Ninh.”
Thu Diễm gật đầu, Ôn Ngộ Hà lại nói: “Báo cáo trước với anh, nếu cần nộp đơn báo báo…”
“Không cần, cậu đi đi.” Thu Diễm nói.
“Được.”
Nhất thời lại im lặng, mãi mới chờ được xe tới. Thu Diễm chui vào mà không quay đầu lại, chỉ để lại một câu “Tạm biệt” sau lưng.
Cho đến khi xe chạy đi mới thở ra một hơi.
Thu Diễm cúi đầu xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay. Lớn từng này rồi, anh chưa bao giờ làm chuyện vô lý lại mất mặt như vậy.
Đêm khuya ở cùng một phòng, d*c v*ng trong lòng như ma quỷ, tuôn ra như dời sông lấp biển. Anh muốn ở lại, muốn cùng giường chung gối, muốn toàn thân dính mùi của một người khác.
Lại để cho d*c v*ng phơi bày ra một cách không có chút liêm sỉ nào như vậy.
Vừa thất bại vừa thảm hại.
Ôn Ngộ Hà từ chối dứt khoát, những bức ảnh của Lợi Ninh rải rác bên gối, Thu Diễm muộn màng nhận ra trong lúc anh gõ cửa không mở, có lẽ Ôn Ngộ Hà không ngủ, hắn đang nhớ Lợi Ninh. Đêm giao thừa này vốn là đêm thuộc về hai người họ, lại bị mình đột ngột cắt ngang.
Anh là kẻ xông vào, kẻ ngoại lai, xuất hiện tại thời điểm như vậy vừa không biết điều vừa không được chào đón.
Thu Diễm hối hận sâu sắc vì sự mất khống chế của mình, mất mặt đến tận nhà ngoại rồi!
Tuy nhiên trong lúc mê man, anh lại sinh ra chút ao ước và ghen tị với Lợi Ninh. Anh nhận ra rằng có thể mình sẽ không bao giờ có cơ hội biết được cảm giác được một người mạnh mẽ và chân thành như vậy yêu là như thế nào?