CHƯƠNG 6

Truyện: KHÔNG CÒN SI TÌNH NỮA

Tác giả:

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Người bên kia giọng như sắp khóc:

“Phó tổng… là chính anh đồng ý mà…”

Phó Tây Từ tức nghẹn chửi thề một câu, rồi gào lên:

“Bọn họ là nhân viên thường chắc? Nhóm của Giang Vãn Tinh là nhóm đứng đầu về doanh số, mày đuổi họ đi khác gì chờ công ty sập à?”

“Đồ vô dụng, dọn đồ biến đi cho tao, tự sa thải mày luôn đi!”

Anh ta giận dữ cúp máy.

Sau đó mới quay sang tôi, hạ giọng dỗ dành:

“Em xem chuyện bé xé ra to vậy đấy, đều là cấp dưới không hiểu chuyện thôi.”

“Em với nhóm của em đều là trụ cột của công ty, làm sao anh nỡ sa thải được?”

Vừa nói tay anh ta còn định đưa lên xoa vai tôi.

Tôi hơi nghiêng người né tránh, mỉa mai:

“Sao mà được chứ? Việc của tôi chẳng phải đều do Thẩm Chiêu Chiêu làm thay sao?”

“Tôi vô dụng thế này nghỉ đi còn giúp công ty giảm thiệt hại, tính ra là lời to đấy, anh cuống cái gì?”

7

Phó Tây Từ quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Đám bạn của Thẩm Chiêu Chiêu đã giải tán hết.

Chỉ còn mỗi cô ta vẫn đứng cạnh Phó Tây Từ.

Bị ánh mắt của anh ta quét tới, cô ta cắn môi, giọng nhỏ xíu, cúi đầu xin lỗi:

“Chị Giang, là lỗi của em.”

“Em không nên vì sĩ diện mà nói xấu chị trước mặt bạn bè.”

“Chị muốn đánh chửi gì em cũng được, nhưng chuyện này Tây Từ thật sự không biết gì cả, em xin chị đừng lôi anh ấy vào.”

“Tất cả lỗi lầm và hậu quả, cứ để em gánh.”

Nghe vậy, Phó Tây Từ hài lòng nhìn cô ta một cái rồi quay sang khuyên tôi:

“Ây da, con bé mới ra trường chưa lâu, còn trẻ dại.”

“Giờ nó cũng xin lỗi rồi, thôi em bỏ qua cho nó một lần đi, người trẻ phải cho họ cơ hội sửa sai chứ.”

Lại giống hệt bao nhiêu lần trước.

Mỗi lần xảy ra chuyện.

Anh ta liền đẩy Thẩm Chiêu Chiêu ra xin lỗi, làm ra vẻ biết lỗi.

Sau đó chính anh ta lại nhỏ nhẹ dỗ dành thêm mấy câu.

Rồi mọi thứ coi như xong.

Trước kia tôi còn bị anh ta dỗ ngọt mà xiêu lòng, nhưng bây giờ tôi chỉ cúi đầu ăn cơm, im lặng không nói.

Mặt Phó Tây Từ dần sa sầm.

Thẩm Chiêu Chiêu cắn môi, rồi bất ngờ “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi.

Cô ta tháo đồng hồ trên tay ra:

“Chị Giang, em thật sự biết lỗi rồi.”

“Em trả đồng hồ lại cho chị được chưa?”

Cô ta cởi cái đồng hồ trị giá hơn trăm triệu ra, đưa cho tôi không chút do dự.

Nhưng tôi thừa biết, đó là đồ giả.

Cái đồng hồ thật cô ta lấy về đã sớm bán đi đổi tiền rồi.

Dù gì đó cũng là khoản tiền khổng lồ.

Nên cái đồng hồ này cô ta vứt đi mà chẳng tiếc gì.

Phó Tây Từ thì không hay biết, còn rất hài lòng với màn “thành ý” này của cô ta.

Rồi quay sang nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ bực bội:

“Nó đã hạ mình đến vậy xin lỗi em rồi, đồ cũng trả em rồi, em còn muốn gì nữa?”

Lúc này tôi mới buông bát xuống, hiếm hoi lên tiếng:

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi nhỉ, chúng tôi nghỉ việc rồi, chỗ làm mới cũng tìm xong rồi.”

“Anh đừng tốn công nữa. Không đời nào chúng tôi quay lại đâu.”

Phó Tây Từ nghe xong thì tức đến nghiến răng ken két:

“Hay nhỉ, giỏi lắm, dám chơi trò việc đã rồi hả?”

“Có bản lĩnh thì cả đời này đừng hòng quay lại công ty tôi!”

Anh ta vừa nghĩ tới mấy ngày qua phải hạ mình nịnh nọt tôi thành công cốc, lại thấy đám nhân viên cũ của tôi đang nhìn anh ta cười khẩy.

Mặt Phó Tây Từ tức thì đỏ bừng như gan heo.

Anh ta giận dữ hầm hầm bỏ đi.

Thẩm Chiêu Chiêu lúc này mới thu lại vẻ đáng thương, nhặt lại cái đồng hồ.

Cô ta quét mắt nhìn tôi đầy đắc ý, như thể đang khoe chiến thắng.

Mấy người trong nhóm tôi tức quá đứng cả dậy.

Còn tôi thì chẳng buồn nhúc nhích.

Loại đàn ông thay lòng đổi dạ như Phó Tây Từ, ai muốn giữ thì cứ giữ, tôi thì thôi.

8

Mấy ngày liền, tôi không thèm về nhà.

Đợi khi lo xong việc vào công ty mới, thuê chỗ ở mới.

Tôi mới quay về lại căn nhà nhỏ từng là “tổ ấm” của hai đứa.

Ngày xưa bọn tôi nghèo rớt mồng tơi.

Phải chui rúc trong căn phòng trọ chưa đến 30 mét vuông.

Ngày đó chúng tôi còn rất yêu nhau, luôn quan tâm chăm sóc lẫn nhau.

Bên cạnh cũng không có mấy người mờ ám lằng nhằng.

Kể từ khi công ty bắt đầu có lời, chúng tôi dọn sang nhà to hơn.

Mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Phó Tây Từ trở nên khéo léo, xã giao đủ kiểu, xung quanh xuất hiện đủ hạng người.

Anh ta viện cớ đó là đối tác công việc.

Cũng thường xuyên đi công tác, tham gia đủ thứ hoạt động bên ngoài.

Ban đầu tôi còn tin thật.

Cho đến khi Thẩm Chiêu Chiêu xuất hiện.

Tôi mới hiểu Phó Tây Từ sớm đã thay lòng.

Những đêm anh ta không về mà tôi không hỏi cho cùng, rốt cuộc là qua đêm ở đâu…

Tôi khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa.

Rồi mọi thứ cũng sẽ qua thôi.

Tôi mở cửa bằng chìa khóa.

Phó Tây Từ cũng đang ở trong nhà.

Thấy tôi về, mắt anh ta ánh lên vẻ mừng rỡ, nhưng giọng lại tỏ vẻ kiêu căng:

“Không phải em nói không về nữa à? Giờ biết hối hận rồi hả?”

Tôi chỉ lắc đầu, chán nản:

“Tôi về để thu dọn đồ.”